Thí Thiên Đao

Chương 934: Âu Dương Bình Phong



- Chúng ta vẫn là nên thừa dịp mấy ngày nay nhanh chóng đem tất cả số vàng có thể đổi thì đổi toàn bộ, sau đó chuẩn bị rời khỏi nơi này!

Tần Thi nhìn mọi người nói. Âu Dương gia tuy rằng hùng mạnh vô cùng, nhưng nếu chúng ta muốn chạy bọn họ cũng không ngăn cản được!

Đổng Ngữ nghiêm túc gật đầu:

- Trên người của ta cùng với Thi Thi tỷ còn có vài món pháp khí thiên giới. Bảo vệ chúng ta an toàn rời khỏi nơi này cũng không có bất kỳ vấn đề gì đâu.

Cứ như vậy, mọi người nhanh chóng bắt đầu hành động chuẩn bị rời đi.

Nhưng vào lúc các nàng nhịn đau mà bán đi Thao Thiết lầu lại đột nhiên phát hiện ra, những người vốn muốn thâu tóm Thao Thiết lầu… tất cả đều tránh lui cả rồi!

Những người mấy ngày hôm trước còn đối với bọn họ vô cùng nhiệt tình, giờ phút này lại trốn các nàng như tránh rắn rết. Ngay cả mặt mũi cũng không thấy được.

Đám người Diệu Nhất Nương lúc này mới biết được hóa ra Âu Dương gia cũng đã thả gió rồi. Vào thời điểm này làm sao còn có người dám cùng các nàng có quan hệ?

Cuối cùng rơi vào đường cùng. Đám người Diệu Nhất Nương chỉ có thể quyết định dừng tay như thế. Buông tha cho Khánh Phong thành!

Rời khỏi nơi này!

Tuy nhiên làm cho người ta càng phẫn nộ hơn nữa… Còn ở phía sao.

Nơi này vốn là khu vực phồn hoa nhất Khánh Phong thành. Nhưng mà vào lúc bọn người kia bao vây Thao Thiết lầu tất cả mọi người đều lựa chọn tránh đi thật xa. Vì vậy mà khu vực phồn hoa nhất thật hiếm thấy trở nên vô cùng vắng vẻ.

Rất nhiều người đều đứng ở xa xa mà nhìn. Một số người trên mặt còn mang theo vẻ tiếc hận, còn có vài người thì lại lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Sự tồn tại của Thao Thiết lầu đã đoạt đi không ít mối kinh doanh cùng nghề. Những người đó khi nhìn thấy Thao Thiết lầu gặp rủi ro trong lòng tự nhiên có cảm giác vui mừng.

Lòng người dễ thay đổi. Ân tình lạnh nhạt cùng lắm cũng chỉ đến thế thôi. Căn bản cũng là không có một ai dám đứng ra nói một câu nào cả.

Những người bao quanh Thao Thiết lầu đương nhiên là đám người của Âu Dương gia. Bọn họ không có bất kỳ lời nói nào, đối mặt với sự trách cứ của bọn Diệu Nhất Nương ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi chút nào.

Mặc dù không có động thủ nhưng mà người nào muốn rời khỏi Thao Thiết lầu là không có khả năng.

- Đường đường Âu Dương gia chẳng lẽ cũng chỉ có thể dùng đến thủ đoạn bỉ ổi như thế này sao?

Diệu Nhất Nương lớn tiếng quát, nhưng mà cũng không có ai đáp lại lời nàng.

Mãi cho đến khi có một người trung niên xuất hiện, chỉ có điều người trung niên này chỉ là một quản sự nhỏ ở Âu Dương gia. Nhưng thái độ lại vô cùng ác liệt, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo. Trực tiếp nói với đám người Diệu Nhất Nương một hồi Âu Dương gia sẽ đưa đến người mai mối giúp các nàng rửa mặt chải đầu thay đổi siêm y, chờ người của Âu Dương gia tới đón!

Trước mặt công chúng, giữa ban ngày ban mặt mà người của Âu Dương gia có thể kiêu ngạo đến bực này quả thực là làm cho người ta giận sôi gan.

Nhưng mà nhìn quanh những người đó, vẫn là không có một ai dám bước ra ngăn cản.

Trên thực tế, Âu Dương gia đều theo dõi hoạt động của bọn Diệu Nhất Nương hai ngày nay. Nhưng bọn họ vẫn không ngăn cản, đối với họ mà nói những chuyện này giống như một trò đùa mèo vờn chuột mà thôi.

Mặc kệ ngươi chuẩn bị, mặc kệ ngươi muốn làm gì. Nhưng mà muốn chạy? Thì không có cửa đâu.

Đám người Diệu Nhất Nương đương nhiên là sẽ không chịu ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ. Dưới sự bảo hộ pháp khí của Tần Thi và Đổng Ngữ mà cứng rắn xông ra ngoài.

Những kim đan tu sĩ của Âu Dương gia không ngờ đến. Không thể ngăn cản được các nàng.

Tuy nhiên bởi vậy việc trên người của Tần Thi và Đổng Ngữ có pháp khí hùng mạnh cũng bị bại lộ.

Đội ngũ tiếp viện của Âu Dương gia rất nhanh đã tới. Một đám thuộc cảnh giới Nguyên Anh đại tu sĩ cũng mang theo vài món pháp khí muốn ngăn bọn Tần Thi ở tại chổ này.

Hai bên không có chút do dự nào trực tiếp triển khai đấu pháp.

Một trận chiến này diễn ra chính là hơn mười ngày!

Âu Dương gia bên kia có lẽ cũng không nghĩ đến những Trúc Cơ đến từ bên ngoài này lại có năng lực cường đại mà phản kháng lại họ. Cũng thật sự triển khai, thậm chí phái ra mấy tên trưởng lão hùng mạnh. Mang theo những pháp khí càng hùng mạnh hơn mà gia nhập cuộc chiến.

Những pháp khí này của Âu Dương gia cơ bản đều có nguồn gốc từ tiên giới.

Đối mặt với những pháp khí đến từ thiên giới của Tần Thi và Đổng Ngữ tự nhiên là không thể chiếm được chút tiện nghi gì.

Chẳng qua đám người Tần Thi và Đổng Ngữ hiện tại cảnh giới đều quá thấp nên không thể thi triển hoàn toàn uy lực của pháp khí này. Hơn nữa những tu sĩ mạnh nhất Âu Dương gia khả năng chiến đấu mạnh mẽ. Vì vậy mà song phương gần như là ngang tài ngang sức.

Bên phía Âu Dương gia thậm chí còn xuất hiện thương vong.

Một tên tu sĩ Kim Đan Kỳ bởi vì tránh né không kịp nên trực tiếp bị pháp khí của Tần Thi đoạt đi tánh mạng.

Cứ như vậy mâu thuẫn giữa đôi bên càng không thể hóa giải. Cũng không có bất kì dấu hiệu giảm đi chút nào.

Sau đó những cường nhân của Âu Dương gia liên tục gia nhập trận chiến, bên phía Diệu Nhất Nương dần dần có chút chống đỡ hết nổi. Tuy nhiên cũng may là lúc này các nàng đã thành công phá vòng vây tới trước cửa Khánh Phong thành rồi.

Lúc này, ở bên phía Âu Dương gia đột nhiên xuất hiện một người trẻ tuổi nhìn qua cũng chừng mười bảy mười tám tuổi chạy đến đây. Chỉ là nhìn qua một chút liền vội vàng quay trở về.

Sau đó không biết vì sao bên phía Âu Dương gia tất cả lập tức rút lui quay trở về.

Làm cho đám người Diệu Nhất Nương đều không hiểu sao cả.

Chỉ có Tần Thi và Đổng Ngữ liếc mắt nhìn nhau một cái đều thấy được trong mắt đối phương ba chữ phiền toái!

Bởi vì hai nàng cảm giác được người trẻ tuổi của Âu Dương gia vừa xuất hiện kia dường như nhận biết các nàng rồi!

Như vậy cũng chỉ còn lại một khả năng, chính là người trẻ tuổi kia có thể cũng đã tiến vào Huyễn Thần Giới!

Nhưng mà Tần Thi và Đổng Ngữ cũng không dám chắc có phải như thế không. Tuy nhiên may là cuối cùng các nàng cũng có thể rời khỏi Khánh Phong thành. Chỉ có điều trong lòng mọi người đều có chút mờ mịt chính là bước tiếp theo phải đi về đâu đây. Không một ai biết cả.

- Thôi đi, đi một bước tính một bước vậy.

Ngữ khí của Diệu Nhất Nương phi thường thấp nói:

- Sở Mặc nói đúng, chúng ta nên tìm một chỗ rừng sâu núi thẳm, không một ai biết mà ẩn náu. Không đến được cảnh giới Nguyên Anh cũng không cần phải đi ra ngoài. Linh giới này… so với tưởng tượng của chúng ta càng nguy hiểm hơn! &

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.