Thí Thiên Đao

Chương 940: Lần theo dấu vết (1)



.. Sở Mặc phi nước đại trong hư không, mỗi bước đều bay ra cả ngàn dặm, thể lực tiêu hao cực lớn. Nếu đổi lại là tu sỹ Kim Đan bình thường, căn bản không thể duy trì được lâu như vậy. Nhưng với Sở Mặc mà nói, đây chả đáng gì. Ngũ sắc đạo đài trong đan điền hắn năng lượng cuộn trào, từng nguồn năng lượng không ngừng tỏa ra khắp toàn thân hắn, khiến cho hắn có thể duy trì được trạng thái này từ đầu tới cuối, không ngừng tăng tốc tiến về phía trước.

Sở Mặc dựa vào những điều nói trong bức thư biết được đám người Diệu Nhất Nương giờ đã thoát khỏi Khánh Phong Thành. Cho nên bây giờ cho dù hắn tới Khánh Phong Thành cũng không được gì. Sau khi không cách nào xác định chính xác được vị trí của Diệu Nhất Nương, SởMặc quyết định thi triểu Phong Thủy Thần Thông, tìm kiếm luồng khí dị thường trong phạm vị trăm vạn dặm.

Trong Phong Thủy Thần Thông, thiên địa nhân đều có khí trường, hơn nữa mỗi loại khí trường đều hoàn toàn khác nhau. Trên thực tế, khi những đại năng có tu vi cực kỳ cao thâm muốn tìm người nào đó, cũng có thể dùng cách tương tự. Chỉ có diều không chính xác bằng Phong Thủy Thần Thông, nhưng lại có kết quả giống nhau tới kỳ diệu.

Hắn vừa tăng tốc bay đi, vừa triển khai phép thuật, tiêu hao càng mạnh. Thậm chí đến cả ngũ hành đạo đài cũng như không cung cấp đủ. Lúc này, một dấu ấn thiên địa dị tượng trước đây hóa thành ngũ hành đạo đài, bắt đầu bộc phát ra ánh hào quang rực rỡ, một nguồn năng lượng cuồn cuộn lại truyền vào cơ thể Sở Mặc.

Ngay cả Sở Mặc cũng thấy vô cùng kinh ngạc, không ngờ những thiên địa dị tượng này hóa thành ấn ký lại có thể thần kỳ tới vậy.

Đây đều là tổ cảnh chi thể, ngũ hành đạo cơ của Sở Mặc, nếu đổi lại là tu sỹ Kim Đan bình thường, cho dù muốn làm vậy cũng không có khả năng! Đừng nói là Kim Đan kỳ, cho dù là một tu sỹ Nguyên Anh, muốn vừa bay nhanh vừa dùng tới Đại Thần Thông bao phủ phạm vi trăm vạn dặm, vậy cũng không thể chống đỡ được lâu. Nhưng Sở Mặc suốt dọcđường đều dùng cách đó!

Cuối cùng, khiến hắn cảm nhận được khí trường kỳ lạ là ở phía trước mắt hơn năm mươi vạn dặm nữa, trong không khí có những dao động kỳ lạ, làm nhiễu khí trường ở đây.

Sở Mặc hơi dướn lông mày lên, đuổi tiếp về hướng đó.

Sau khi đuổi được mười mấy vạn dặm, hắn phát hiện một bọn hung cầm! Đôi cánh sải rộng cũng phải tới cả ngàn trượng, toàn thân đen xì như mực giống như là dùng sắt tinh luyện thành.

Cùng lúc Sở Mặc phát hiện ra nó, con hung cầm này cũng phát hiện ra Sở Mặc, nó kêu lên một tiếng, đôi cánh rung lên tạo lên cơn cuồng phong như muốn san bằng cả sông núi bên dưới.

Nó đuổi thẳng về hướng Sở Mặc.

Sở Mặc liếc mắt nhìn, quay người đi tiếp.

Cứ như vậy, trên đường đi Sở Mặc gặp phải ba bốn con sinh linhkinh khủng như vậy, con nào con nấy đều nhìn Sở Mặc giống như thấy một bảo vật quý hiếm gặp, rồi truy đuổi Sở Mặc.

Nhưng tốc độ của Sở Mặc quả thực quá nhanh, hung cầm hay hung thú đều không theo kịp Sở Mặc, cuối cùng đều bị Sở Mặc bỏ xa lại đằng sau.

Cuối cùng, một lần nữa Sở Mặc cảm nhận được hai luồng khí trường đặc biệt. Sau khi đuổi theo tới gần trăm vạn dặm, cuối cùng hắn thấy bầu trời ở xa mấy vạn dặm kia có một bóng người cũng đang bay vội vàng! Nhìn tốc độ đó không ngờ một chút cũng không chậm chạp!

Khi Sở Mặc phát hiện đối phương, bóng dáng đó cũng đột ngột dừng lại ở hư không, quay đầu nhìn Sở Mặc.

Càng xa về phía trước, ngoài vạn dặm, một chiến thuyền lúc ẩn lúc hiện.

Lúc này, cảm giác rõ ràng là tốc độ của chiếc chiến thuyền đang dần chậm lại.

Sở Mặc đưa mắt nhìn, thở phào nhẹ nhõm, chiếc chiến thuyền đó nhìn liếc qua là hắn đã nhận ra, nó sản xuất ở Thiên Giới!

Ở Linh Giới này, người có thể dùng chiến tuyền của Thiên Giới tuyệt đối không có mấy người. Vừa hay, trên người Tần Thi và Đổng Ngữ đều có. Tám chín phần mười đúng là họ rồi.

- Âu Dương gia của Khánh Phong Thành đang làm việc, mong là những đạo hữu không liên quan việc này mau rút lui. Sau này nếu đạo hữu đến Âu Dương gia của Khánh Phong Thành, hãy nói Âu Dương Bình Phong, ắt có người hậu tạ!

Âu Dương Bình Phong vẻ mặt bình tĩnh đứng giữa hư không, toàn thân toát ra khí chất xuất trần thoát tục, thản nhiên nhìn người thiếu niên tướng mạo anh tuấn đang đuổi phía sau.

Hắn không hề để mắt tới người đang đuổi phía sau, chẳng qua chỉ là một tu sỹ sau kỳ Kim Đan mà thôi, nếu thức thời thì mau quay đầu bỏ đi, coi như không thấy việc gì. Nếu không thức thời, vậy thì đơn giản, giết là xong, coi như giết gà dọa khỉ, đe dọa một chút đám quân đàn bàkia cũng tốt!

Sở Mặc nhìn Âu Dương Bình Phong, trong lòng cười nhạt: “Vừa hay, khỏi phải đoán nữa, Khánh Phong Thành Âu Dương gia, chiến thuyền trước mặt đó chắc chắn là nhóm người Diệu Nhất Nương đang bỏ trốn. “

- Nếu có liên quan thì sao?

Sở Mặc lạnh lùng nói, sau đó hướng về phía Âu Dương Bình Phong nghênh đón.

Lúc này, trên chiến thuyền xa ngoài vạn dặm, nhóm người DiệuNhất Nương đang hết đương xoay xở, lúc này bọn họ chỉ còn lại chiếc chiến thuyền trên người Đổng Ngữ thôi. Khoảng cách của đôi bên đã rất gần, xem chừng gã thiếu niên Âu Dương gia đang truy đuổi này không đạt mục đích thì không bỏ cuộc. Cho dù đổi chiếc chiến thuyền của Đổng Ngữ, e là cuối cùng kết cục cũng như nhau.

Nhưng điều khiến bọn họ bất ngờ chính là thiếu niên nhà Âu Dương đang truy đuổi lại đột ngột dừng lại. Sau đó, nhóm người Diệu Nhất Nương nhìn thấy một bóng dáng cách xa vạn dặm.

Bỗng chốc khóe mắt bọn họ đều mờ đi vì nước mắt. Bóng hình đó, chỉ nhìn qua là bọn họ nhận ra chính là người đã lâu không gặp Sở Mặc!

- Không ngờ người đó tới rồi!

Thẩm Ngạo Băng vẻ mặt kinh ngạc, miệng lẩm bẩm:

- Cho dù huynh ấy thấy bức thư mà Đổng Ngữ để lại trong Huyễn Thần Giới, nhưng muốn theo kịp cũng không thể nhanh như vậy?

Thẩm Ngạo Sương nói:

- Không lẽ hắn luôn theo sát bọn ta? Nhưng bọn ta hai bên đều không biết? Đôi mắt trong veo của Tần Thi ánh lên tia sáng lạ thường, nàng hơi lắc đầu:

- Không thể nào, chàng có lẽ từ nơi xa vội chạy tới.

Nước mắt Đổng Ngữ lóng lánh:

- Cuối cùng chúng ta được cứu rồi?

Hoa Tam Nương không mấy lạc quan, đứng bên khẽ nói:

- Chưa hẳn, chiến lực của chưởng môn dù rất mạnh, nhưng kẻ địch mà người đối mặt là tu sỹ cảnh giới Nguyên Anh!

- Bọn họ hình như sắp đánh nhau rồi! Hạ Phong cau mày, trầm giọng nói.

Cả đám người bỗng chốc căng thẳng, nhìn vào hai bóng dáng ngày càng tới gần.

Diệu Nhất Nương cắn răng:

- Chúng ta mau qua đó!

Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Tinh Tuyết cũng tỏ ra hơi kiên quyết:

- Chúng ta qua đó xem sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.