“Rầm!” một tiếng, một nữ nhân bị ném ra ngoài, y phục xốc xếch lăn trên mặt đất, sau đó bị kéo đi, trong viện lại yên tĩnh.
Ảnh Thập Nhất và Ảnh Thập Nhị bám trên mái phòng liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra được vẻ khó hiểu trong mắt nhau, nhưng, việc của chủ tử không có chỗ cho các ảnh vệ bọn họ can thiệp, biết càng ít càng tốt.
Nhưng, Ảnh Thập Thất nấp trong tàng đại thụ lại không nghĩ vậy, hắn đưa ngón tay lên đếm đếm, đây đã là vị tẩm phi thứ mười bị chủ tử ném ra trong một buổi tối rồi, là thật, bị ném ra, ai cũng trách chủ tử vô tình, ngay cả với nữ nhân của mình cũng tàn nhẫn như vậy, khó trách trên giang hồ có nhiều người nói chủ tử là điển hình của người làm chuyện lớn -_-|||.
Nhưng, trước đây chưa từng xảy ra chuyện thế này, gần đây lại càng lúc càng nghiêm trọng, vài đêm trước các tẩm phi ít nhất còn có thể kéo dài được khoảng một phần mười nén nhang, hiện tại vừa vào đã bị ném ra rồi! Rốt cuộc chủ tử làm sao rồi? Chán ghét các tẩm phi rồi sao?
Nhưng, mọi người đều nói chủ tử không màng nữ sắc, nữ nhân đẹp mấy xấu mấy trong mắt chủ tử cũng đều như nhau, vì vậy kết luận bên trên không thể đứng vững được, vậy đã xảy ra chuyện gì? Ảnh Thập Thất gãi gãi cái đầu đã rối không ít, ánh mắt hoang mang nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt đối diện, bên trong, ánh nến chợt lóe một cái, sau đó tắt đi, chủ nhân ngủ rồi…
Ảnh Thập Thất cứ như vậy suy nghĩ cả một buổi tối, cho đến sáng hôm sau cửa phòng chủ tử mở ra, hắn mới tạm thời gác chuyện này lại, bắt đầu cuộc sống hằng ngày của một ảnh vệ.
Hình Bắc Minh thức dậy như thường lệ, luyện công phu một lát, ăn điểm tâm, sau đó nghe thủ hạ báo cáo, việc tiếp theo sẽ được quản gia Trình Bá sắp xếp, ra ngoài giao thiệp một chút với các võ lâm nhân sĩ, hoặc là vào thành đi dạo giải sầu, hoặc là nhận lời một vài hảo hữu đến phủ bọn họ thăm hỏi một chút… Toàn bộ đều là qua loa cho xong chuyện, hắn không để tâm một chút nào.
Làm bảo chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, Hình Bắc Minh đã trải qua thời kì gia tộc tranh đấu suốt những ngày thơ ấu, thời niên thiếu hành tẩu giang hồ cùng quá trình thành danh gian nan và thành lập Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo thời thanh niên, từ một thiếu niên đơn độc vô danh trở thành bảo chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo được vạn người kính ngưỡng, trong cả quá trình này, hắn gần như đã trải qua mọi thứ, phản bội, nghèo đói, căm thù, tuyệt vọng, hy vọng, vui sướng, có bằng hữu, được đền bù…
Cho nên, hắn thấy buồn chán rồi…
Hình Bắc Minh buồn chán nhìn cái gì cũng thấy không vừa mắt, đặc biệt là các tẩm phi, người nào cũng bày ra dáng vẻ nhu nhược yếu đuối Tây Thi ôm ngực khiến người khác chán ghét! Cả ngày chỉ nghĩ cách lấy lòng hắn, hiện tại hắn đang buồn chán tại sao không có người nào nhìn ra? Cuối cùng chỉ là một đám người ích kỉ chỉ biết suy nghĩ cho bản thân! Hình Bắc Minh giận dữ ném bát cháo trong tay xuống, đứng lên đi.
Quản gia Trình bá đưa mắt ra hiệu cho tiểu nha đầu đứng cạnh thu dọn mảnh vỡ, sau đó đi theo Hình Bắc Minh ra ngoài.
Trình Bá lật lật quyển sách trong tay, cẩn thận hỏi: “Chủ tử, hôm nay là sinh thần của thiên kim nhà Lâm minh chủ, Lâm minh chủ mời ngài đến dự, bảo chủ ngài thấy thế nào?”
Hình Bắc Minh nhíu mày: “Sinh thần? Sinh thần của ta sợ rằng đã là đặc sắc đến cực điểm rồi, còn cần đến đó? Không đi!”
Trình Bá gật đầu tuân lệnh, vẽ một dấu gạch chéo thật to lên hàng chữ “Sinh thần của thiên kim nhà Lâm minh chủ”, sau đó đóng sách lại.
Hình Bắc Minh lại nhíu mày: “Đây là việc của hôm nay?”
Trình Bá gật đầu: “Phải, chủ tử, chỉ có một việc này.”
Hình Bắc Minh thấy không vui, Trình Bá quan sát sắc mặt hắn, híp mắt hiến kế: “Chủ tử, nghe nói thuyền hoa Túy Mỹ gần đây có thêm một người mới tài nghệ song toàn, không chỉ có dung mạo xuất sắc, mười người thì có chín người rưỡi nói tính cách nàng ta hợp khẩu vị, chủ tử, hay là…”
Hợp khẩu vị, mong là nàng ta cũng hợp với khẩu vị chủ tử, Hình Bắc Minh dừng chân, “Trình Bá, dẫn đường.”
Trên hồ Nguyệt Minh, đa số là thuyền hoa được tư nhân trong thành Nguyệt Minh bao trọn, đa số là chỗ các công tử ca hoa thiên tửu địa[ăn chơi đàng điếm]. Thuyền hoa Túy Mỹ chính là nhất tuyệt trong số đó, một chữ Túy một chữ Mỹ đã hình dung toàn bộ cảnh sắc trên thuyền, hương rượu nồng nàn, hương phấn quấn quanh, đủ khiến cho mặc khách tục nhân hoa thiên tửu địa lưu luyến quên đường về.
Hình Bắc Minh vừa đặt chân lên, thuyền hoa vốn ồn ào náo nhiệt lập tức yên lặng, trong thành Nguyệt Minh ai không biết Thiên Hạ Đệ Nhất bảo chủ Hình Bắc Minh? Chủ thuyền hoa vội vàng đến đón tiếp, chắp tay nói: “Hình bảo chủ, hân hạnh được đón tiếp, mời ngồi mời ngồi!” Nói xong thì chỉ vào chỗ hắn ngồi lúc nãy, trên thuyền vốn đều là nhân vật có tiếng tăm trong quan trường thương trường, hôm nay đến cả Hình Bắc Minh cũng có mặt, thuyền hoa của hắn xem như đã vang danh rồi.
Không ngờ Hình Bắc Minh còn không liếc mắt nhìn hắn, đảo mắt nhìn hết một vòng tầng dưới thuyền hoa, không có thứ gì vừa mắt: “Ngươi là chủ thuyền này, vậy người mới nổi danh ở đây đâu?”
“A?” Chủ nhân thuyền hoa sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại: “Bảo chủ nói Thủy Tụ Nhi? Cái này, theo lý mà nói bảo chủ giá đáo, người trên thuyền được gọi nhất định không dám hai lời, nhưng, Thủy Tụ Nhi này lại không giống bình thường, tiếp ai là do nàng ta tự quyết định, cho dù là tiểu nhân cũng không dám đắc tội, bảo chủ, nhất định phải tha cho ta lần này!”
Hình Bắc Minh không nói gì, chỉ trong chốc lát chủ thuyền hoa đã ướt mồ hôi lạnh, không thể đắc tội bên nào, bên nào cũng sẽ mất mạng! Trình Bá bước đến một bước, kéo người qua một bên, tay áo hơi hạ xuống, đưa thứ gì đó qua, sau đó kề sát vào tai hắn nhỏ giọng nói: “Ta nói ngươi nha, chủ tử ta chỉ hỏi người ở đâu, thứ khác không cần nói.”
Lão bản nghe vậy lại sửng sốt, tài cao! Vội dẫn người lên tầng trên, chỉ rõ gian phòng, lau mồ hôi chào Hình Bắc Minh xuống lầu.
Hình bắc Minh đi đến gian phòng lão bản chỉ, cửa phòng không đóng chặt, mà là để hở một khe nhỏ, từ bên trong truyền ra tiếng cười nói, Hình Bắc Minh im lặng nghe một lúc, vừa khéo nghe được tiếng cười làm thư thái lòng người, nhưng không phải tiếng nữ tử cười duyên trong truyền thuyết, mà là tiếng cười thanh thoát nhẹ nhàng của nam tử tuổi trẻ, mang theo chút mê hoặc.
Ánh mắt Hình Bắc Minh chợt sáng lên, cảm giác buồn phiền đã giảm đi không ít, Trình Bá thấy chủ tử vui vẻ, lập tức tinh ý đi vào chuẩn bị trước, không biết dùng thủ đoạn gì, khi Hình Bắc Minh đi vào, trong phòng chỉ còn một mình Thủy Tụ Nhi.
Quả nhiên dung mạo thanh nhã mỹ lệ, khí chất hơn người, nhưng nhìn thế nào cũng là một nam tử, thấy bọn họ đi vào cũng không hành lễ, dường như thủ đoạn trước đó của Trình Bá chọc giận hắn, trong ánh mắt cũng có vẻ giận dữ.
Hình Bắc Minh phất tay, Trình Bá cúi người một cái, lui ra ngoài. Hình Bắc Minh đánh giá Thủy Tụ Nhi, Thủy Tụ Nhi tự ngồi một mình chỉnh trang y phục không thèm để ý đến hắn, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn một cái, dù sao thì khí chất của Hình Bắc Minh lúc nào cũng tỏa khắp bốn phía, cho dù không nói thân phận hắn ra cũng gây chú ý không ít.
Trong phòng im lắng, trên mái lại thảo luận rất sôi nổi.
Ảnh Thập Nhất vẽ một dấu chấm hỏi trước mắt: “Tình trạng gì vậy, nam tử cũng làm nghề này được sao? Chủ tử không nổi giận sao?”
Ảnh Thập Nhị ra dấu khinh bỉ hắn, “Không kiến thức, hiện tại rất nhiều quan lớn quý nhân thích loại “hoa sau hậu đình” này, ngoài sáng đoan chính, trong tối thì làm gì có chuyện bỉ ổi nào mà chưa làm! Chủ tử đâu có giống ngươi!”
Ảnh Thập Thất ngơ ngác dùng mặt ngốc nhìn hai người thuần thục giao lưu bằng tay, lại bội phục bọn họ lần nữa, hắn nhìn chẳng hiểu bọn họ nói gì, nhưng mà cử chỉ “hoa” thì hắn hiểu, vậy việc chủ tử làm dưới đó có liên quan đến hoa sao? Hoa gì nhỉ?
Trên này Ảnh Thập Thất đang tự xoắn nút, bên dưới Hình Bắc Minh nói: “Cười.”
“Hả?” Không chỉ là Thủy Tụ Nhi, ba ảnh vệ bên trên cũng ngẩn người.