Thị Vệ Sinh Bánh Bao

Chương 14: Giải độc



Hình Bắc Minh trấn tĩnh lại, việc đầu tiên là đóng cửa phòng, cắt ngang sự tò mò của người nào đó, sau đó mới bước đến chỗ ảnh vệ nhà mình, nhưng đến lúc hắn lật người kia lại thì lập tức biến sắc, kiềm chế cảm giác muốn hung hăng ngược đãi chết tên cầm đầu, cởi áo ngoài ra gói Thập Thất lại đi ra ngoài.

Vừa ra cửa thì thấy ánh mắt bát quái của Kha Vi Khanh, chỉ để lại một câu: “Khoan hãy động thủ, để cho người của Ly gia và quan phủ đến giải quyết.”

Kha Vi Khanh há mồm, nhưng đối tượng cần hỏi lại lướt đi như gió, đành phải nuốt ngược câu hỏi vào. Đi tới thuận tay nhét cho tên thủ vệ đang nằm rạp trên đất vài viên thuốc mà tác dụng không gây ảnh hưởng đại cục, xem như tặng cho tên cầm đầu chút quà ra mắt. Lý do Hình Bắc Minh không ra tay rất đơn giản, đây chỉ là một cứ điểm nhỏ, còn chưa đáng cho hắn ra tay, nhưng căn cứ độ đen của khuôn mặt hắn lúc bỏ đi, tên đầu sỏ ấy sau này chắc chắn không sống yên được! Chúc phúc cho ngươi, Kha Vi Khanh thương tiếc.



Ảnh Thất nghiêm mặt bắt mạch cho Thập Thất, Hình Bắc Minh ngồi thẳng bên cạnh, không còn dáng vẻ ung dung như ngày thường, hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi đã bị cắn đến bật máu của người nào đó, dù đang hôn mê bất tỉnh, tình trạng xấu tới cực điểm, nhưng sắc mặt vẫn đỏ khác thường.

Ảnh Thất buông tay, nhìn thoáng qua thân thể chằng chịt vết thương, nặng nề nói: “Thập Thất bị hạ dược khiến nội lực bị ức chế tạm thời, nhưng vì hắn từng cố chấp vận nội lực cho nên bị phản kích, nội thương nghiêm trọng, còn có… Trên vết thương có rất nhiều lông móc cứng khó lấy ra…”

“Nếu như chỉ là nội lực phản kích và những vết roi này, hắn sẽ không hôn mê bất tỉnh, còn gì nữa?” Ảnh vệ của mình đương nhiên mình hiểu rõ nhất, hắn từng chịu những vết thương còn nặng hơn, như thế này có là gì?

“Trên miệng vết thương dường như còn tẩm loại thảo dược nào đó, thuộc hạ chưa từng gặp, nhưng Thập Thất thế này, chắc chắn là có thành phần xuân dược…” Ảnh Thất đưa tay thử sờ lên một vết roi, lại khiến thân thể Thập Thất run rẩy, cho dù đang hôn mê cũng không thể thoát khỏi dục vọng… Không có thời gian để xấu hổ, Ảnh Thất nhìn Hình Bắc Minh thăm dò: “Chủ tử, mạch của Thập Thất không được ổn định, thuộc hạ nghĩ…”

“Cái gì?” Hình Bắc Minh ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Thuộc hạ nghĩ…” Khó mà mở lời, nhưng lại không thể không nói: “Thử xem xét… Hạ thân của Thập Thất…”

Hình Bắc Minh sững người, lúc này mới đột nhiên nhớ ra thân thể của ai đó đang không được bình thường, nhưng… Ức chế cảm giác giận dữ, Hình Bắc Minh đứng lên, ra ý bảo Ảnh Thất đổi chỗ, bản thân ngồi xuống cạnh Thập Thất, cởi lớp khố đã ướt đẫm máu ra, hạ thân đã hơi ngẩng đầu xuất hiện trước mắt hai người, nhưng hiện tại không ai có tâm trạng chú ý thứ này, máu tươi chầm chậm thấm ra khiến Ảnh Thất lạnh cả người, hắn đứng bật dậy: “Chủ tử, thuộc hạ kiến nghị lập tức mời đại phu đến, tình trạng của Thập Thất rất nguy hiểm!”

Hình Bắc Minh siết chặt tay: “Thập Nhất!”

Ngoài cửa có tiếng đáp, ngay sau đó là tiếng vạt áo phất lên, đương nhiên là không có thời gian để thong thả nữa rồi.

Lau sạch vết máu trên người, thay chăn đệm sạch sẽ, Thập Thất được thả vào ổ chăn mềm mại, nhưng hiển nhiên là hiện tại Thập Thất không cần thứ này, khi hôn mê không thể khống chế tốt cảm giác của cơ thể, tiếng rên rỉ nhè nhẹ tràn ra, khiến hai người kia đen mặt.

Ảnh Thất nghĩ hết cách muốn cầm máu lại trước, nhưng đột nhiên sững người, bàn tay đang cẩn thận chà lau cũng dừng lại, lo lắng nhìn mảnh khăn ướt máu, đắn đo nói: “Chủ tử, tình trạng hiện tại, thuộc hạ cảm thấy… Trước khi đại phu đến, để cho Thập Thất … Tiết một lần… Tốt hơn…”

Gần như không hề do dự, Hình Bắc Minh phất tay: “Ngươi lui xuống trước, nhanh chóng đưa người đến.”

“Tuân lệnh, chủ tử.” Ảnh Thất buông mảnh khăn ướt máu xuống, ra ngoài.

Hình Bắc Minh dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thập Thất đang mơ màng, hiện tại người này đang ở trong tình trạng nguy hiểm, hắn lại phải làm loại chuyện này, dù là để giảm bớt dược tính…

“Lần này bản bảo chủ hầu hạ ngươi, lần sau trả nợ gấp đôi!” Hình Bắc Minh hung hăng mắng, tay phải không chút do dự nắm lấy thứ đang nóng rực…

Tập trung hầu hạ thứ nóng rực trước mắt, Hình Bắc Minh biết hiện tại khiến hắn mau bắn ra mới là tốt nhất, vì thế vận dụng hết bản lĩnh, tận tâm khiêu khích, may là người đang hôn mê bất tỉnh không cảm thấy áp lực, rất nhanh sau đó trên tay hắn đã có thứ chất lỏng nóng bỏng, Ngón tay Hình Bắc Minh cứng đờ rời khỏi nơi vẫn hưng phấn hiên ngang nóng rực nào đó, buông màn giường xuống, đại phu đã đến rồi.

Vị đại phu bị kéo chạy một đường, đến nơi hai chân còn run rẩy một lúc mới hoàn hồn lại, nhưng những người trước mắt hiển nhiên không nên chọc vào, cho nên hắn kềm chế cơn giận xuống, bị Ảnh Thập Nhất kéo đến bắt mạch cho người trên giường.

Ảnh Thất vào phòng, cố ý không nhìn chủ tử đang lau tay.

Vị đại phu kia vuốt râu bắt mạch, nghiêm túc nói với người có vẻ như là chủ tử, Hình Bắc Minh, nói: “Tôn phu nhân bị hạ dược lại cố chấp vận nội lực, thứ này phàm là người giang hồ đều biết, lão phu không nhiều lời nữa, nghiêm trọng nhất là hiện tại tôn phu nhân có dấu hiệu sinh non, lão phu viết một đơn thuốc, các ngươi lập tức đi hốt thuốc về sắc cho phu nhân uống, nói không chừng có thể thoát được một kiếp này!”

Ảnh Thập Nhất lập tức lấy giấy bút ra, vị đại phu kia tay viết đơn thuốc miệng lải nhải: “Các ngươi làm tướng công thật không biết chú ý, đã mang thai còn chạy khắp nơi, xảy ra chuyện ai chịu trách nhiệm! Hiện tại nàng chưa đến ba tháng, đang là thời kì nguy hiểm, chẳng lẽ không ai nói cho các ngươi biết sao? Lũ các ngươi…”

Ồn ào viết xong đơn thuốc, Thập Nhất cầm đơn thuốc ra phân công việc với Thập Nhị, một đi hốt thuốc một đi mượn trù phòng của khách điếm.

Tiễn vị đại phu nói nhiều đi, Ảnh Thất hơi thở phào, đại phu nói, mỗi ngày uống thuốc đúng giờ, ba ngày sau nếu bình an vô sự mới có thể hoàn toàn yên tâm, tuy rằng không phải hài tử được chờ mong xuất hiện, nhưng không ai muốn nó biến mất, hơn nữa còn là dưới tình cảnh thế này.

Cho Thập Thất uống thuốc rồi, Ảnh Thất mới an tâm để xử lý vết thương, mỗi lần rút một sợi lông móc ra, người kia sẽ lại run rẩy, Ảnh Thất đau lòng nhưng không dừng tay, nếu không rút ra hết, hậu quả còn nghiêm trọng hơn.

Cả người ướt đẫm mồ hôi, Ảnh Thất thu tay lại, nói với Hình Bắc Minh vẫn không hề rời đi: “Chủ tử, thứ độc Thập Thất trúng trước nay Ảnh Thất chưa từng gặp, không dám mạo hiểm, giải độc trước vẫn tốt hơn.”

Hình Bắc Minh dường như đã có chuẩn bị trước, bình tĩnh nói: “Đã biết, ngươi lui xuống đi.”

Khi người nóng bức đang đến tới cực điểm vừa phát hiện có người đến gần lập tức quấn lên, cánh tay mềm nhũn vô lực cố chấp bám lấy vai người nào đó, không cho người kia rời khỏi mình, thân thể vô thức cọ xát lên thân thể người đó, dường như cảm giác được da thịt lộ ra bên ngoài lành lạnh, áp mặt mình lên mặt người kia, cổ người ta cũng ôm lấy, thân thể khô nóng cuối cùng cũng cảm thấy mát mẻ, Thập Thất thoải mái thở một hơi.

Không vui nhìn người đang cuốn lấy mình, Hình đại bảo chủ trước nay thích tự chủ động dụng lực gỡ cánh tay trên vai mình xuống, đè người kia xuống, nhận được tiếng hừ nhẹ của Thập Thất.

Ảnh vệ luôn mặc hắc y, kiên định trung thành hiện tại đang trần trụi, băng vải quấn kín ngực, tóc mai đẫm mồ hôi, gương mặt và thân thể đang vì dược hiệu mà cùng đỏ bừng, đôi môi hé mở khẽ rên rỉ, không nơi nào không toát ra vẻ yếu ớt, nhưng lại dẫn theo nét hấp dẫn khó tả.

Rốt cuộc Hình Bắc Minh cũng phát hiện với nam nhân mình cũng có thể cứng lên, nhìn cảnh đẹp trước mặt, cảm thấy bản thân mình cũng bị câu dẫn đến nóng bừng, không chút do dự cởi lớp y phục vướng víu ra, dùng thân thể cũng là nam nhân áp lên ảnh vệ nhà mình.

Hơi thở phào, thân thể mát lạnh lập tức hấp dẫn người đang khó chịu không thôi nào đó, lại cuống cuồng quấn lên, lần này, Hình Bắc Minh không đẩy hắn ra, mà thử liếm lên môi hắn một cái, không thơm ngọt như nữ tử, ngược lại vì môi đã bị cắn rách cho nên thoang thoảng mùi máu, nhưng Hình Bắc Minh lại đột nhiên cảm thấy, đây là… Đôi môi dễ chịu nhất mà hắn từng hôn…

Lại liếm liếm một lúc, sau đó là vấn vít gắn bó, Hình Bắc Minh rất vừa lòng với phản ứng ngây ngô của người trong lòng, liếm trong liếm ngoài hết một lần sau đó dời môi xuống cổ người kia, tuy trước đó đã lau người, nhưng rất nhanh đã lại bị mồ hôi thấm ướt, có vị mặn nhàn nhạt, vì vậy Hình Bắc Minh nhanh chóng từ bỏ ý định hôn lên thân thể người nào đó, nhưng vẫn nhịn không được để lại dấu răng trên hai nốt hồng châu.

“Ư…” Vừa bao lấy nơi nóng rực vẫn bị bỏ qua, tiếng rên rỉ thỏa mãn lập tức tràn ra từ miệng Thập Thất, thân thể áp sát vào người Hình Bắc Minh mơn trớn, ý muốn được thoải mái nhiều hơn nhiều hơn nữa.

Tay trái ôm lấy thân thể không ngoan trong lòng, tay phải ra sức hầu hạ, di động lên lên xuống xuống, chuyên chọn những nơi mẫn cảm nhất của nam nhân mà hắn biết, rất nhanh sau đó, thân thể trong lòng căng cứng, một tiếng ngâm dài hấp dẫn bật ra, ngay sau đó là một đợt run rẩy…

Thập Thất thấy mình như đang bị dày vò trong chảo nóng, không cách nào xua luồng nhiệt trên người đi được, hắn cảm giác có ai đó ôm mình vào lòng, sau đó được đặt lên giường, có người sờ vào nơi khó nói của mình, sau đó có thứ gì được rót vào miệng mình, đắng chát… Cảm giác mát mẻ dễ chịu vây lấy hắn, hắn chỉ có thể dốc hết sức bám lấy sự cứu giúp khó khăn lắm mới xuất hiện kia, giữ chặt lấy, nhiệt độ trên người dường như cũng không còn khó chịu như trước, ngược lại có được cảm giác phát tiết rất dễ chịu…

Cả người Thập Thất không còn sức lực, bị Hình Bắc Minh ôm vào lòng, thở dốc, chậm rãi mở đôi mắt vẫn nhắm chặt ra…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.