Nhiệt khí chui vào vành tai nhạy cảm, Thập Thất suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, nhưng lại bị Hình Bắc Minh cúi xuống ôm vào lòng, “Chủ tử!”
“Hư!” Hình Bắc Minh không cho Thập Thất giãy giụa, giọng nói ám muội: “Cái này có lợi cho thân thể của ngươi, có muốn biết dùng nó thế nào không?”
Thập Thất lại bất lực vùng vẫy thêm vài cái, hắn có thể nói không muốn được sao? Hình Bắc Minh thì đã bắt đầu ra tay lột y phục của hắn rồi, không biết từ khi nào mà động tác đã cực kì nhuần nhuyễn, dễ dàng lột hết đến lớp áo trong, vạt áo trước bị kéo ra, hơn nửa phần ngực lộ ra ngoài, không khí tập kích vào vùng da bị lộ, Thập Thất nhịn không được run bật lên một cái.
Hình Bắc Minh cũng chú ý thấy, tạm thời lấy chăn gói người lại, sau đó lục tìm noãn lô trong số vật dụng các ảnh vệ đặt dưới sàng, nghe nói cái này là do Kha thiếu đặc biệt yêu cầu, nhưng hôm nay bị hắn lấy dùng trước rồi…
Thập Thất ôm chăn nhìn cái hộp đã bị mở ra đặt trên đệm giường ngốc mặt, thứ đó phải cho vào… trong đó sao? Tim đột nhiên đập thình thịch thình thịch, nghĩ đến tình cảnh lần đó chủ tử giải độc cho mình, cúc hoa Thập Thất lập tức căng thẳng, có cảm giác phải cấp bách bỏ trốn.
Hình Bắc Minh cầm noãn lô quay người lại, phát hiện ảnh vệ nhà mình đang ngơ ngác nhìn cái hộp, mặt, tai đều đỏ bừng, mang theo mấy phần vui vẻ, đặt noãn lô lên đầu giường, đảm bảo sẽ không sơ ý đụng vào nó, sau đó thuận tay buông màn giường xuống, bên trong lập tức trở nên u ám, bầu không khí càng mập mờ hơn.
Hình Bắc Minh lột chăn ra quăng qua một bên, hỏi: “Có lạnh không?”
Thập Thất lắc đầu, bản thân là người tập võ, đương nhiên là khả năng chịu lạnh cao hơn người thường, huống chi bên cạnh còn có noãn lô, chỉ là tình huống trước mắt khiến hắn rất không thích ứng, xem như, xem như từng có hai lần tiếp xúc thân mật, nhưng nghĩ đến chuyện sẽ làm lát nữa, Thập Thất vẫn cảm thấy cả người nóng bừng. Hắn cảnh cáo bản thân, cái này là để bảo bảo trong bụng sau này dễ chui ra, phải chịu đựng…
Hình Bắc Minh nhìn người y phục xộc xệch dưới ánh sáng mờ ảo, giữa cảnh tĩnh lặng có tiếng thở gấp không biết của ai, trong lòng nóng lên, trườn người lên, đây không phải cái hôn đầu tiên, nhưng lần nào cũng có cảm giác khác nhau, cảm nhận được người kia bối rối đưa lưỡi đến thăm dò, Hình Bắc Minh cực kì không khách sáo, quấn lên.
Tiếng nước nho nhỏ vang lên trong căn phòng tối, giữa nụ hôn dài, Thập Thất cảm giác không khí quanh mình không đủ dùng, hai tay bất giác đặt lên ngực Hình Bắc Minh, muốn đẩy xa ra một chút, Hình Bắc Minh tiếc nuối rời khỏi đôi môi đã bị hôn đến sưng đỏ, nhìn Thập Thất thở dốc, cười: “Ngu ngốc, phải thở có biết không?”
Hai lần kinh nghiệm duy nhất đều là với Hình đại bảo chủ ngài, ngài nói hắn có biết không! Thập Thất cật lực hít vào thở ra chút không khí khó khăn lắm mới được gặp lại, trong lòng thì đang nghĩ, hôn môi cũng cần nhiều kiến thức vậy sao? Mắt Hình Bắc Minh chỉ thấy được đôi môi sưng hồng còn ướt nước, không kiềm chế được lại cúi đầu xuống: “Học theo, dùng mũi thở…”
Bị đặt lên tấm chăn nệm mềm mại, nhưng chợt động tác của chủ tử dừng lại… Thập Thất khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt vẫn lạnh băng của chủ tử lúc này ngập tràn sự sâu lắng và… nụ cười ấm áp? Nhìn mình làm gì?
“Chụt chụt!” Hai nụ hôn kêu thật to rơi xuống bụng, khuôn mặt vốn đã đỏ hồng của Thập Thất nóng dữ dội, cả trên ngực cũng đã đỏ bừng, Hình Bắc Minh cười xấu xa: “Thẹn thùng đến vậy, cả ở đây cũng hồng?”
… Chưa từng thấy chủ tử như lúc này, từng giọt mồ hôi trong suốt đọng trên khuôn mặt tuấn mỹ, mái tóc đen đổ xuống trước ngực, mất đi một phần lạnh lùng ngày thường, thay bằng một phần nhu hòa, trong đôi mắt sâu thẳm là ánh lửa khiến lòng người run sợ, rực rỡ đến mức làm hắn muốn đưa tay đến vuốt ve…
Bàn tay vừa chạm đến khóe mắt mình liền đông cứng, Hình Bắc Minh nghiêm mặt nhìn cái người mà hồn đã bay đi đâu không biết. Thập Thất đột nhiên bừng tỉnh, liền định rút tay về, mình đang làm gì? Nhưng bàn tay vừa cử động đã bị nắm chặt lại, vẻ mặt nghiêm túc của chủ tử thả lỏng ra, khóe môi vẽ thành nụ cười: “Muốn sờ cứ sờ, bản bảo chủ cho phép.”
Thập Thất lại ngốc mặt…
… Giữa sương mù, Thập Thất đột nhiên bị cảm giác lạnh toát làm giật mình, cảm nhận dị vật xa lạ chưa từng có làm Thập Thất vùng vẫy một lúc. Dán sát vào mặt Thập Thất, Hình Bắc Minh gian xảo hỏi: “Thập Thất, cảm giác thế nào? Có chịu được không?”
Thập Thất hiện tại cực kì khó chịu, nhưng thứ lạnh băng đó vẫn cứ tới lui không nhanh không chậm, cảm giác nôn nóng ập đến, giọng nói tội nghiệp, đôi mắt đẫm nước của Thập Thất nhìn vào Hình Bắc Minh: “Lạnh… Chủ tử…”
Hình Bắc Minh bị âm sắc và ánh mắt này làm sững sờ tại chỗ, tim đập rất nhanh, sờ sờ lên ngực trái, sao thế này, chẳng lẽ bản bảo chủ bị bệnh tim sao?
… Ngoài phòng gió lạnh thấu xương, trong phòng xuân sắc vô biên, chỉ là tất cả đều bị che lấp sau tấm màn giường không thấy rõ được.
Cánh tay đã hết sức rơi xuống gối, đụng vào noãn lô, Thập Thất hừ nhẹ một tiếng, bên dưới vô thức co chặt, Hình Bắc Minh còn chưa kịp ra ngoài tập trung hết sức mới khống chế được mình không di chuyển thêm lần nữa, dựa vào ý chí cực mạnh để rời khỏi nơi đó, cầm bàn tay bị thương lên tỉ mỉ kiểm tra một lúc, thấy không có gì đáng lo mới kéo chăn lên đắp Thập Thất lại, tiện tay khoát một lớp áo ngoài rồi xuống giường.
Thập Thất thở dốc, tai nghe thấy tiếng cửa mở, sau đó có người khiêng thứ gì đó vào, sau đó màn giường được vén lên, Hình Bắc Minh bế hắn lên cực kì tự nhiên, Thập Thất cứng người, vùng vẫy hơi hoảng loạn: “Chủ tử, thuộc hạ tự đi được.”
Không để ý đến hắn, Hình Bắc Minh trực tiếp bế người vào bồn tắm, để lên đùi mình, tư thế như vậy khiến Thập Thất không biết làm thế nào để nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ kề sát mình.
“Vẫn còn sức sao? Vậy thì để dành cho nó đi.” Tay Hình Bắc Minh phủ lên bụng Thập Thất, cảm nhận được hài tử đang hoạt bát ngọ ngoậy vì hoạt động kịch liệt vừa rồi, tâm trạng rất vui vẻ, nói: “Thứ bên trong cũng phải lấy ra, ngươi nhịn một chút…”
Giúp người ta tắm rửa, xử lý sạch sẽ, đến lúc tay chân Thập Thất mềm nhũn mới bế hắn về giường, chăn nệm bẩn đã được các ảnh vệ canh giữ bên ngoài đổi đi, Thập Thất nghĩ đến chuyện vừa xảy ra đều bị các ảnh vệ nghe biết hết, tâm trạng rất phức tạp, đang cuộn trong chăn chờ trái tim vẫn đập dữ dội bất thường bình tĩnh lại, chợt phát giác một góc chăn bị nhấc lên, chủ tử đang cầm thứ gì đó nâng cao chân mình lên…
“Chủ tử?”
“Đừng nhúc nhích, ngọc thế vừa được ngâm nước nóng, sẽ không lạnh khó chịu.” Nhân lúc vừa bị khai phá còn đang mềm mại, Hình Bắc Minh đưa cây ngọc thế ấm nóng vào trong, quay lại thấy Thập Thất khó chịu nhíu mày, thấp giọng nói: “Thử trước một đêm, nếu quả thật không quen được thì không dùng nữa.”
“Chủ tử, nếu đã là ý của Cốc tiền bối, thuộc hạ…”
Chưa kịp nói xong thì đột nhiên bị chủ tử ôm vào lòng làm ngưng bặt, Thập Thất mở to mắt nhìn lồng ngực trần trụi trước mắt, không nói thêm được gì nữa…
Hình Bắc Minh ôm người ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng, “Ngủ đi.” Tuy trong lòng có rất nhiều chuyện đè nặng, nhưng thật sự là mệt không chịu nổi nữa, Thập Thất vốn nghĩ nằm trong lòng chủ tử sẽ rất khó ngủ nhưng lại thiếp đi rất nhanh, Hình Bắc Minh dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn một lúc, trong mắt có chút gì đó không biết tên đang xoay chuyển, cuối cùng, ôm chặt Thập Thất vào lòng, cùng nhau ngủ…
Khi Thập Thất tỉnh lại Hình Bắc Minh đã không còn bên cạnh, cả người mỏi nhừ, cảm giác suy yếu chưa từng có khiến hắn không biết làm sao, nhích nhích người muốn ngồi lên, cơn đau từ nơi khác truyền lên khiến hắn kêu lên một tiếng, lúc này mới nhớ ra chuyện đêm qua, mặt hồng hồng đưa tay xuống giữa hai chân chạm vào phần gốc chui một ít ra ngoài của cây ngọc thế, ngọ nguậy một lúc mới không xấu hổ mà rút nó ra.
Vừa mặc y phục xong, có người gõ cửa, Thập Thất nghĩ là Cốc Duy Kinh, không ngờ là Tứ Phương mang cơm đến cho hắn.
“Cảm tạ Tứ Phương, ta rửa mặt trước đã.” Thập Thất nhận lấy khay đặt lên bàn, sau đó dùng tư thế kì lạ đi ra. Nước mùa đông cực kì lạnh, nhưng có một bồn nước nóng đặt sẵn cạnh giếng, trong lòng Thập Thất ấm lên.
Không ngờ đến lúc Thập Thất quay lại Tứ Phương vẫn chưa đi, vì đây vốn là nhà của Cốc Duy Kinh và Tứ Phương, Thập Thất cũng không để ý nhiều, bưng chén lên bắt đầu ăn, ăn ăn ăn mới phát hiện điểm không đúng. Tuy là ánh mắt rất khó hiểu, nhưng Tứ Phương vẫn nhìn chằm chằm vào mình, hắn ngồi cách một cự ly không xa không gần, thoáng qua thì như là nhìn ra cửa ngẩn người, nhưng trực giác của người tập võ khiến hắn phát giác được ánh mắt bắn thẳng lên người mình.
“Tứ Phương?” Thập Thất gọi thiếu niên một tiếng, hắn giật mình một cái, vội vàng đứng lên đi ra, Thập Thất ngơ ngác, thiếu niên này không có ác ý, chỉ có điều hành vi hơi kì quái một chút.
Bất an ăn hết cơm, một người đột nhiên xuất hiện trước mắt, là Ảnh Thập Nhị. Vết thương vừa khỏi, hắn và Thập Nhất đã lại tiếp tục công tác. Vừa nãy chủ tử bị phái đi hái thảo dược, hắn nhân cơ hội đến hỏi thăm huynh đệ một chút.
“Thập Nhị, vết thương của ngươi đã khỏi chưa?”
“Không lớn không nhỏ, gọi Thập Nhị ca.” Thập Nhị vẫn cười nói không đứng đắn như trước, ánh mắt lại như dao quét hết thân thể Thập Thất, trên trên dưới dưới, không bỏ sót chỗ nào.
“Sao lại nhìn ta như vậy?” Thập Thất bị nhìn nổi da gà, không tự nhiên hỏi. Vì trong người hắn còn thứ gì đó, nên đang chột dạ.
“Ai.” Ảnh Thập Nhị thở dài một hơi, tiểu tử ngốc này, đêm qua kêu lớn như vậy, không biết kiềm chế, còn hỏi sao mình nhìn hắn như vậy, có nên hỏi vì sao chủ tử và huynh đệ của mình lại đoạn tụ không? Sợ là cả hắn cũng không biết: “Cái này, làm người phải biết kín đáo… Tuy mọi người đều là nam nhân, nhưng dù sao…”
“Thập Nhị, ngươi muốn nói gì?” Mơ hồ cảm thấy không hay, Thập Thất hỏi sang chuyện mình quan tâm nhất: “Có tin tức của Thất ca chưa?”
Nụ cười của Thập Nhị nhạt mất, lắc đầu: “Còn chưa có, nhưng có thể chắc chắn là hắn không còn ở Quý Bình nữa, có lẽ đã bị đưa đến nơi có thế lực lớn hơn rồi, bởi vì… Phân bộ ở Quý Bình đã bị chúng ta san bằng rồi, hỏi vài người, đều thà chết không nói, cũng trung thành thật!”
Trong mắt Thập Thất đong đầy lo lắng, Thập Nhị vỗ nhẹ lên tay hắn, an ủi: “Bọn họ gióng trống khua chiêng che giấu tung tích Thất như vậy, chắc chắn là có mưu đồ khác, tạm thời sẽ không động thủ với hắn, yên tâm đi, ngươi cũng biết thứ hắn quan tâm nhất hiện nay là gì, nếu ngươi không chăm sóc tốt cho bản thân, đến lúc hắn về chắc chắn sẽ trách mắng gấp bội.”
Thập Thất nghĩ đến hình ảnh Ảnh Thất liên tục lải nhải hắn không được làm cái này không được làm cái kia, ánh mắt bất giác đầy ý cười, hơn nữa… “Chủ tử đã nói, sẽ không tiếc bất kì giá nào để cứu Thất ca, huynh ấy nhất định sẽ kiên trì đến khi đó!”
Thập Nhị ngẩn người, trong mắt xẹt qua tâm tình phức tạp, Tiểu Thập Thất à…
Ngoài cửa có tiếng bước chân nhè nhẹ, Thập Nhị ra dấu một cái rồi về mái nhà, Tứ Phương bưng chén thuốc vào: “Uống thuốc.”
Thập Thất nói cảm tạ, bưng chén thuốc tuy nóng nhưng có thể uống được uống hết một hơi, vị đắng chát lan dần trong miệng, Thập Thất chẹp chẹp miệng, mở miệng hút chút khí lạnh làm tan bớt vị đắng, không ngờ động tác này lại đổi thành hít sâu một hơi, cảm giác xa lạ trên bụng khiến hắn phản xạ định đánh một chưởng, nhưng khó khăn lắm mới dừng lại được trước mặt Tứ Phương, Thập Thất cúi đầu nhìn bàn tay đang sờ bụng mình của Tứ Phương, ngẩn người, Thập Nhị đang quan sát trên mái cũng há hốc mồm sững người.
Tứ Phương không hề cảm thấy động tác của hắn không ổn, mở to đôi mắt trong veo vô tội nhìn Thập Thất: “Trong này của ngươi có bảo bảo sao?”