Thị Vệ Sinh Bánh Bao

Chương 35: Tuyên chiến



“Người đâu?” Khi bọn Hình Bắc Minh xông vào chỉ thấy được cảnh tượng như thế.

“Chạy về phía đó rồi! Giúp bản thiếu lăng trì hắn!” Kha Vi Khanh một tay túm khố, một tay chỉ ra cửa sổ la.

“Đuổi theo!” Hình Bắc Minh hạ lệnh cho các ảnh vệ, bên ngoài có một dàn bảo hộ vòng ngoài, xem ra người đó không đến một mình.

“Mau đóng cửa lại, bản thiếu sắp lạnh chết rồi! Tên thối tha đáng chết, dám bò lên giường bản thiếu!” Kha Vi Khanh hùng hùng hổ hổ mặc y phục, bị người ta thấy hết rồi, chỉ tại tên dâm tặc đó, đánh lén người khác còn bạo gan như vậy… Khoan đã, hắn đến đây làm gì, không lẽ chỉ để sờ bản thiếu vài cái sao? Võ công của hắn cao như vậy, hoàn toàn không có người phát hiện hắn vào, muốn lấy mạng Kha thiếu cũng là dễ như trở bàn tay.

“Chỉ bò lên giường của ngươi, không làm gì khác?” Câu hỏi của Hình Bắc Minh làm Kha thiếu trợn trừng mắt, hắn run rẩy chỉ vào mũi Hình Bắc Minh, phẫn nộ nói: “Bò lên giường đã là rất nghiêm trọng rồi có biết không, ngươi còn muốn hắn làm gì? Ngươi có còn là bằng hữu của bản thiếu không, hy vọng bản thiếu bị… cái đó đến vậy sao?”

“… Kha công tử, ý của chủ tử là người đó có nói hay để gì lại không.” Thập Thất đi theo sau Hình Bắc Minh nhịn không được giải thích cho chủ tử, ý rõ ràng như vậy mà, Kha công tử nghĩ quá xa rồi.

“A, bản thiếu biết…” Kha Vi Khanh bình tĩnh lại, vừa nãy thật sự là giận quá mất lý trí, hắn quay lại xem xét trên giường, quả thật tìm được một thứ, một cây quạt bạch ngọc, hắn cầm lên, mở ra, bên trong viết rõ ràng: ‘Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo vắng chủ nhân có thể chống chọi được với vòng vây của Huyết Ma Cung ta bao lâu đây?’ Kí tên là Tả Vô Tiếu.

“Thứ thối tha đáng chết!” Kha Vi Khanh căm hận vứt cây quạt cho Hình Bắc Minh, hoàn toàn không quan tâm nó là cây quạt bạch ngọc mà mình thích nhất muốn có nhất, đám thối tha này xem ra là nhân cơ hội Minh không ở trong bảo để ra tay!

Thập Thất cũng đọc lời khiêu khích kiêu ngạo của Tả Vô Tiếu, sốt ruột nói: “Chủ tử, trong bảo nguy cấp, chúng ta mau về đi!”

Hình Bắc Minh khép quạt lại, nhìn hắn một cái, Thập Thất giật mình, cúi đầu nhận tội: “Chủ tử thứ tội, thuộc hạ lộng hành rồi!”

“Ngốc!” Hình Bắc Minh thấp giọng nói, đứng lên đi ra ngoài: “Ta đi, ngươi ở lại.”

“Chủ tử!” Thập Thất hoảng hồn, vội đuổi theo.

Kha Vi Khanh thấy bọn họ một trước một sau đi ra, xệ má chờ tin tức, kiêm hờn dỗi.

Tả Vô Tiếu không dừng lâu ở Thục Xuyên, một mình ung dung không biết có định về thành Nguyệt Minh không. Kết quả ngày hôm sau, Hình Bắc Minh vẫn quyết định quay về một mình, tuy không yên tâm, nhưng đi đường cực khổ khó bảo đảm Thập Thất sẽ vô sự, liền để Kha Vi Khanh và các ảnh vệ ở lại bảo vệ Thập Thất và bọn Cốc Duy Kinh.

Cốc Duy Kinh nhìn Thập Thất bám dính sau lưng Hình Bắc Minh không chịu đi, nghĩ đến tình trạng nghiêm trọng hiện tại, không ngờ ám khí hắn thiết kế không làm gì được một người, nếu thế lực đó đã cố ý muốn gây rối, vậy để bao nhiêu người lại cũng không thể yên tâm được… Thật là, người trẻ tuổi, ai!

Kha Vi Khanh hếch mặt: “Này, thật sự không cần bản thiếu đi theo, ta còn muốn tìm tên đó tính sổ!”

Hình Bắc Minh không nói gì, được mọi người tiễn đến chân núi, đã sớm có thủ hạ chờ sẵn, xoay người lên ngựa, chạy tới hơn mười bước mới quay đầu lại nhìn Thập Thất vẫn đứng yên tại chỗ, Thập Thất vừa định cầu xin chủ tử cho hắn cùng về thêm lần nữa, không ngờ người kia đã quất mông ngựa một cái chạy đi không hề quay đầu.

Thập Thất thất vọng mất mát cúi đầu, tuy võ công của chủ tử không phải một ảnh vệ nhỏ xíu như mình có thể so sánh, nhưng trước nay đều theo sau chủ tử, lần này một mình bỏ đi, làm sao có thể không lo lắng?

Kha Vi Khanh vỗ vỗ vai hắn: “Đi thôi! Người đã đi xa rồi.”

Cốc Duy Kinh cười cực kì thâm thúy, kéo Tứ Phương vào cốc, có lẽ, nên thu dọn một chút rồi.

Mãi đến khi không còn thấy được gì nữa, chỉ còn gió tuyết, Thập Thất mới xoay người lê chân đi vào. Chưa được mấy bước, chợt nghe phía sau có tiếng vó ngựa mơ hồ, Thập Thất mừng rỡ quay đầu, từ tận cùng của gió tuyết, bóng Hình Bắc Minh dần hiện ra: “Chủ tử…”

“Chuyện gì xảy ra thế này?” Kha Vi Khanh nói thế, miệng còn cười nhạo.

Cốc Duy Kinh đã sớm thu dọn tay nải và hòm thuốc chờ rồi, thấy bọn họ, chỉ nói một câu: “Ở trong rừng nhiều năm vậy rồi, nên ra ngoài xem thử rồi, Tứ Phương cũng nên biết giang hồ rốt cuộc là nơi thế nào.”

Đi đường trong gió tuyết vốn đã khó khăn, còn thêm một dựng phu, cũng may có Cốc Duy Kinh cùng đi, đội ngũ mới dám tăng tốc, Hình Bắc Minh và Thập Thất ngồi trong cùng một xe ngựa, Kha Vi Khanh và Cốc Duy Kinh cùng Tứ Phương ngồi một chiếc khác, không ngừng tiến lên trong bão tuyết thẳng hướng thành Nguyệt Minh.

Trên đường, người ngồi trong xe ngựa ôm noãn lô hay người ngồi người nằm khác đều mang tâm tư riêng, sau khi nhận được thư Hầu Giáp báo bình an, mọi người mới dám thở phào, đồng thời trong lòng lại nảy sinh nghi vấn mới, Huyết Ma Cung gióng trống khua chiêng dụ bọn họ về bảo rốt cuộc để làm gì chứ?

Trong một nhà tù u ám, các loại hình cụ đã sử dụng bị vứt đầy trên đất, còn có thể thấy được ánh sáng phản chiếu mờ mờ của dòng nước, màu rất đậm, hiển nhiên là máu chảy mà thành. Một nam tử bị cột hai tay trên giá gỗ, trên người đẫm máu, chỉ cần là nơi có da thì đều đầy vết thương tra tấn đáng sợ. Máu chảy thành dòng thấm đỏ lớp khố nhạt màu, nam tử cúi đầu, không biết còn sống hay đã chết.

Giữa sự yên lặng tĩnh mịch, sinh mệnh đang trôi dần… Không bao lâu, từ xa có tiếng mở cửa, hàng mi vốn rũ xuống của nam tử rung nhẹ một cái, rồi lại yên lặng. Tiếng bước chân không nhanh không chậm đi thẳng đến trước mặt hắn mới dừng lại, sau đó cằm bị nhấc lên, lộ ra khuôn mặt vốn ôn hòa kiên định, nhưng hiện tại đã ướt máu, mái tóc lộn xộn rơi xuống che đi đôi mắt, nhìn không thấy được sắc mặt.

Người đến cười nhẹ một tiếng: “Ha, còn chưa định nói sao? Chỉ là một đại phu đi theo… Mà võ công của ngươi cũng không thấp, chẳng lẽ thân phận đại phu chỉ là để che mắt người khác? Rốt cuộc Hình Bắc Minh muốn che giấu thứ gì, thật tò mò quá!”

Người nhắm mắt vẫn không nói lời nào, người đến có vẻ như đã quen rồi, cũng không giận, tự nói ra tin tức vừa nhận được hôm nay: “Nghe nói, Hình Bắc Minh đã quay về từ Thục Xuyên rồi.” Nhận ra đôi mắt bị giấu dưới mái tóc khẽ cử động, liền cười đắc ý: “Tuy nhiên bản cung chủ vẫn không biết rốt cuộc hắn đến đó làm gì, nhưng nếu hắn đã không ở đây, thì không còn thú vị chút nào, ngươi nói có đúng không? A đúng rồi, còn có cả tên thị vệ ngon miệng kia, lần trước để hắn chạy mất quả là thất sách, nhưng chờ bản cung chủ giải quyết Hình Bắc Minh và đám nhân sĩ chính phái võ lầm rồi, có gì không nằm trong tay bản cung chủ? Đến lúc đó không phải muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy sao?”

Đôi mắt vốn nhắm chặt đột nhiên mở ra, người kia không đề phòng nhìn thẳng vào đôi mắt sâu kiên định, ngẩn người, lúc hoàn hồn lại, Ân Giới, cũng chính là cung chủ Huyết Ma Cung, hung hãn cười nụ cười yêu nghiệt: “A, cũng rất khí phách, chỉ không biết có thể khí phách đến bao giờ, hay là để bản cung chủ đích thân hầu hạ ngươi!”

Lại là cây roi đầy gai, quất mạnh xuống thân thể đã đầy vết thương, miệng vết thương cũ vốn chưa khép miệng lại túa máu, lớp vải khố vốn đã bị máu nhuộm thành đỏ sậm lại được nhuộm thêm một lớp máu tươi. Mà người trên giá vẫn không rên một tiếng, chỉ nắm chặt tay mỗi khi roi quật xuống.

Ân Giới đánh một lúc, thấy người kia không hề phản ứng, vứt roi đi, cười lạnh: “Xem ra là bản cung chủ sai rồi, đối phó với loại cứng mềm đều không ăn như ngươi, hình phạt bình thường làm sao có thể khiến ngươi cúi đầu? Kéo hắn xuống cho bản cung chủ!”

Thập Thất vốn đang thiu thiu ngủ đột nhiên giật mình tỉnh dậy, trong lòng hoảng hốt không sao bình tĩnh lại được, bị người sau lưng kéo ôm vào lòng, nghe thấy giọng nói lạnh lùng của chủ tử lúc này lại cảm thấy cực kì yên tâm: “Thấy ác mộng sao?”

Thập Thất nghĩ đến cảnh trong mơ, cả người vẫn còn lạnh run, “… Mơ thấy Thất ca, người lần trước bắt được thuộc hạ chính là cung chủ Huyết Ma Cung có phải không, vậy hắn…” Hắn biến thái như vậy, không biết Thất ca phải chịu bao nhiêu đau khổ, nếu không phải…

“Nghĩ bậy gì vậy!” Hình Bắc Minh siết chặt tay: “Ảnh Thất là ảnh vệ của Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, các ảnh vệ, bao gồm cả ngươi, ngày thường đều từng chịu không ít dằn vặt, hình phạt tàn nhẫn hơn cũng đã từng chịu, ngươi lo hắn chịu không nổi, nghĩa là coi thường hắn, trừ khi có người dồn hết tâm trí để lấy mạng hắn, nếu không nhất định hắn sẽ quay về, ngươi tin hắn không?”

Sao có thể không tin?

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Hình Bắc Minh ôm Thập Thất ngồi dậy, bên ngoài có tiếng thủ hạ đến bẩm báo: “Bảo chủ, phía trước có võ lâm minh chủ cầu kiến.”

Hình Bắc Minh nhét Thập Thất vào chăn, ra ngoài một mình, đoàn người của Lâm Thương Hải đang chắn trước xe ngựa, thấy hắn ra thì lần lượt ra vẻ phẫn nộ, Lâm Thương Hải thúc ngựa đi tới một bước: “Hình bảo chủ, cuối cùng cũng bắt được ngài rồi, đám nam nam nữ nữ ngài vứt cho tại hạ đã sắp xếp rất chu toàn rồi, ngài định cảm tạ ta thế nào?”

Lâm Thương Hải nói ra lời này, nhận được không ít ánh mắt khinh thường, Hình Bắc Minh thản nhiên nói: “Đánh mạnh giúp yếu, đây không phải chuyện võ lâm minh chủ nên làm sao?”

Lâm Thương Hải nghiến răng, nhưng lại không thể phản bác. Vờ tiêu sái đưa tay ra: “Hình bảo chủ, mời xuống xe thương lượng, bảo đảm sẽ không làm mất nhiều thời gian của ngài.”

Hình Bắc Minh cũng không làm xấu mặt hắn, vén vạt áo lên nhảy xuống xe, cùng bọn Lâm Thương Hải đi qua một bên thành lập một hội nghị đơn giản.

Sau một lúc tranh cãi dữ dội, bọn Lâm Thương Hải nghênh ngang lên ngựa, đi theo sau đội ngũ của Hình Bắc Minh. Cho ngươi chạy, còn không bị bản minh chủ kéo vào cùng một chiến tuyến sao, Lâm Thương Hải thất đức nghĩ. Có điều, chờ đến ngày thật sự giao tranh với Huyết Ma Cung, Lâm Thương Hải mới nhận ra mình mới là kẻ bị bóc lột sức lao động…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.