Thị Vệ Sinh Bánh Bao

Chương 38: Hẹn ước



“Ngươi đang làm gì?” Ảnh Thất thấy Thập Thất khỏa thân nằm trên giường, không hề nhúc nhích, Ân Giới đặt tay trên bụng hắn, tư thế rất mờ ám.

“Ngươi hỏi bản cung chủ đang làm gì? Không phải rõ ràng lắm sao?” Ân Giới thong thả rút tay lại, đứng lên đi tới trước mặt Ảnh Thất, nắm lấy một bàn tay của hắn, nhìn chằm chằm vết thương và máu trên đó, dữ tợn nói: “Chưa được bản cung chủ cho phép mà ngươi đã dám giật đứt dây, có tin ta làm cho ngươi sau này mãi mãi không xuống được giường không!”

“Ngươi thả Thập Thất ra, sau này ta sẽ nằm yên trên giường mãi mãi không xuống.” Ảnh Thất dùng sức giật cổ tay đẫm máu lại, không thèm nhìn tới hắn, một mình đi tới chỗ Thập Thất đang bị điểm huyệt, tư thế có vẻ không được tự nhiên. Nội lực của hắn đã bị phong tỏa ngay từ khi bị bắt, đương nhiên không có cách nào giải huyệt do Ân Giới điểm. Bung chăn ra đắp lên người Thập Thất, trong đôi mắt đối diện đầy khó hiểu và bất đắc dĩ.

“Nhìn cái gì mà nhìn, buồn nôn! Hai đại nam nhân nhìn cái gì mà nhìn? Đi với ta.” Ân Giới hung hăng quát rồi thò tay bắt Ảnh Thất.

“Ân Giới, ngươi từng đồng ý cho ta gặp Thất ca, không bằng là đêm nay.” Thập Thất đột nhiên nhắc đến điều kiện trao đổi đêm đó.

Ân Giới cười lạnh một tiếng, hôm nay hắn đã đổi về nam trang, nhưng vẫn còn khí chất yêu dị, vì trên người hắn người hắn cũng chỉ choàng vội một tấm áo bào, để lộ một mảng ngực lớn và xương vai tinh tế, nam nhân tầm thường thấy cảnh này đều sẽ phun máu, hai người trước mắt thì lại hận không thể vĩnh viễn không thấy lại.

Ân Giới nhấc cằm Thập Thất lên, vuốt ve một lúc: “Bản cung chủ phát hiện khi ngươi không nói chuyện vẫn hấp dẫn hơn, hôm nay ngươi lén chạy ra ta còn chưa tính toán với ngươi, còn dám lớn gan ra điều kiện với ta! Bản cung chủ, không cho phép!” Nhẹ nhàng gạt bỏ đề nghị của Thập Thất, Ân Giới xoay người: “Ngươi, đi với ta, nếu không bản cung chủ lập tức phế hắn!”

Ảnh Thất nắm chặt tay, chèn chăn lại cho Thập Thất, sau đó đi.

Ngoài sân đổi một toán lính canh khác, tiếng các lính canh khác bị kéo đi càng lúc càng xa. Thập Thất nằm trên giường, trong đầu cực kì hỗn loạn, trước nay chưa từng nhét nhiều thứ vào như thế, từ khi tỉnh lại thấy Ảnh Thất, lại đến thái độ của ma đầu đó với Ảnh Thất, Ảnh Thất bị phong tỏa nội lực nhốt trong biệt viện bên cạnh, trong phòng đó còn có tiếng…

Bốn phía yên tĩnh, tư tưởng của Thập Thất cũng ngừng theo, quá an tĩnh rồi, an tĩnh đến mức chi nghe được tiếng thở của bản thân, chẳng lẽ…

“Có phải bản bảo chủ nên cột một sợi dây lên người ngươi, để ngươi không thất tung nữa không?” Giọng nói trầm khàn mang theo lửa giận vang lên bên tai, một bàn tay phất qua vài nơi trên người, giải huyệt cho hắn.

“Chủ tử, thuộc hạ vô dụng, làm phiền chủ…” Chủ tử lại cứu mình lần thứ hai, lời còn chưa nói xong, lại bị một đôi môi nóng bỏng chặn lại. Hình Bắc Minh có phần thô bạo áp người ta xuống giường, gặm cắn đôi môi nói ra lời khiến mình giận dữ, sau đó tách hàm răng ra, liếm cắn trong trong ngoài ngoài hết một lần, mãi đến lúc đôi môi Thập Thất vừa đỏ vừa sưng mới chịu buông tha. Bốn mắt nhìn nhau, đều động tình, chỉ bất hạnh rằng nơi đây là sào huyệt của địch nhân, Hình Bắc Minh hậm hực nhéo một cái lên bộ ngực trần trụi, không biết là vô tình hay cố ý mà nhéo trúng điểm hồng hồng nho nhỏ, Thập Thất cắn chặt răng mới kiềm chế được tiếng rên rỉ sắp tràn ra.

“Nuốt cái này.” Hình Bắc Minh lấy một viên thuốc ra bỏ vào miệng Thập Thất, Thập Thất nuốt ực một cái, sau đó lập tức cảm nhận được một luồng nhiệt tràn vào tứ chi, hơi vận nội công, quả nhiên nội lực trở lại rồi.

“Y phục đâu?” Hình Bắc Minh tìm hết một vòng cũng không thấy bộ y phục nào mặc được, mà ngược lại tìm được vài mảnh vải nát rất quen mắt trên đất, đen mặt. Nhớ đến khi não vừa lẻn vào vừa lúc thấy Ảnh Thất bị khiêng ra từ đây, là do ma đầu đó làm không thể nghi ngờ.

Thập Thất đang nghĩ xem có nên lấy chăn quấn người lại không, không cản trở hành động là được, một tấm cẩm bào viên lông trùm tới trước mắt, là của Hình Bắc Minh. Thập Thất ôm y phục ngốc ra một lúc, bị Hình Bắc Minh giật ra choàng lên người, miệng mắng: “Ngu ngốc, hiện tại đang là mùa nào, ngươi muốn bị lạnh bệnh sao? Không có ai rảnh hầu hạ ngươi đâu! Đưa tay ra!”

Thập Thất cứng còng đưa tay ra, chờ Hình Bắc Minh nhặt sợi đai lưng bị đứt lên nhọc nhằn cột thành cái thòng lọng mới hoàn hồn, lắp ba lắp bắp nói tạ ơn: “Tạ, tạ chủ tử, thuộc hạ tự…” Nhưng y phục đã mặc xong rồi, Hình Bắc Minh trừng hắn một cái, một tấm áo giáp đúng lúc thòng từ mái nhà xuống, không biết là của ảnh vệ nào, nhưng trước mắt chỉ có thể chấp nhận ý tốt của hắn, Thập Thất mặc áo giáp bên ngoài, nhận lấy vũ khí chủ tử đưa cho, xong thì muốn xông vào biệt viện bên cạnh.

“Chủ tử, Thất ca ở biệt viện bên cạnh, Ân Giới, chính là ma đầu kia, cũng ở đó.” Thập Thất đương nhiên biết chủ tử sẽ không vứt bỏ Ảnh Thất lại như vậy, nhưng lại nhớ đến dáng vẻ Ảnh Thất, vẫn cảm thấy tự mình đi xem tốt hơn.

“Ngươi đừng bận tâm, Lâm Thương Hải đến thì ngươi đi cùng với hắn, Ân Giới đúng không, để ta đối phó.” Hình Bắc Minh trực tiếp đá cửa, một quả pháo lệnh phóng lên từ mái nhà, một đoàn bóng đen chạy vào sân, chia ra tứ phía, thoáng chốc tiếng đánh giết vang lên khắp nơi, Lâm Thương Hải nhảy xuống, đánh giá Thập Thất: “Ô! Thì ra là hắn! Mau đi cùng ta!”

“Chủ tử!” Tuy đã có lệnh của chủ tử, nhưng thật ra trong lòng, hắn không hề muốn đi.

“Đi. Phía Ảnh Thất có A Xuân, yên tâm.” Hình Bắc Minh quay đầu lại nhìn hắn một cái, nhún người nhảy sang biệt viện bên cạnh.

Không chỉ là lo cho Thất ca đâu! Thập Thất muốn nhảy theo, nhưng bị Lâm Thương Hải túm lại: “Nhiệm vụ của ta là đưa ngươi bình an trở về Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, tiểu huynh đệ, đừng khiến Lâm mỗ sau này không thể ngẩng đầu trước mặt Hình Bắc Minh, ngoan ngoãn đi với ta!”

Biệt viện bên cạnh, hai bên chính tà đang giằng co.

Trước mặt Ân Giới có ba người, một trong số đó chính là Tả Vô Tiếu, có lẽ hai người còn lại là hai trợ thủ khác của Huyết Ma Cung, hơn mười cao thủ giang hồ đứng đối diện cũng cực kì điềm tĩnh, Tả Vô Tiếu bước tới một bước, cười nhẹ, dung mạo hắn vốn phong lưu tuấn mỹ, nụ cười này càng như thêm hoa trên gấm, nếu không biết hắn là người của Huyết Ma Cung, ắt sẽ nghĩ hắn là quý công tử nhà nào đó, thật đúng là không thể trông mặt bắt hình dong!

“Các vị đã quyết định lấy nhiều đánh ít rồi sao? Ha~ Tuy là chúng ta không có ý kiến, nhưng Tả mỗ sợ nếu truyền ra ngoài, các vị sẽ hậu bối võ lâm chê cười đó!”

“Đối phó với loại yêu nhân ma giáo các ngươi, ai ai cũng có thể giết! Căn bản không cần xét đến chuyện công bằng gì đó! Giết được tên nào hay tên đó!” Đệ tử phái Ngũ Hoa, Chu Đại Thông sắc mặt dữ tợn chỉ vào bọn họ mắng.

“Hừ!” Ân Giới cười lạnh một tiếng, nhưng chưa thấy có ai ra tay, Chu Đại Thông đã ôm miệng thét một tiếng, máu tuôn ào ạt, đã bị cắt mất lưỡi.

“Hình bảo chủ, lần này ngươi đến, e rằng đã biết bản cung chủ là ai, ngươi nghĩ rằng chỉ với thực lực của một mình ngươi có thể đánh bại được bản cung chủ sao? Nhớ lại năm đó đám người võ lâm các ngươi đánh thành đàn, thay phiên nhau rồi lại phái tam đại cao chủ ra mới có thể đánh cung chủ tiền nhiệm ta xuống vực, đừng cầm gậy chọc trời!” Theo lời hắn nói, hoàn toàn không để những nhân sĩ võ lâm nào ngoài Hình Bắc Minh vào mắt.

Tuy dám giận nhưng lại chẳng dám nói, quần hùng võ lâm đều sợ có kết cục như Chu Đại Thông, ánh mắt dồn hết lên người Hình Bắc Minh.

Hình Bắc Minh thản nhiên mở miệng: “Vậy chẳng bằng Ân cung chủ chọn một ngày, bản bảo chủ độc đấu với ngươi, tử thương không oán.” Hình Bắc Minh vừa nói ra, quần hùng võ lâm phía sau nhao nhao phản đối, số yêu nhân ma giáo trước mắt chẳng có bao nhiêu, là cơ hội tốt để ra tay, lại nói, Lâm minh chủ còn chưa ra mặt…

Tiết Tổ Lâm phái Khung Sơn tuổi đã hơn năm mươi, dùng giọng điệu của tiền bối võ lâm khuyên nhủ: “Hình bảo chủ, nếu lần này thả cho lũ yêu nhân này đi, không biết bọn chúng sẽ còn hại bao nhiêu người, không thể nông nỗi nhất thời! Bây giờ chúng ta đoàn kết lại, bắt trọn bọn chúng, sau đó sẽ diệt trừ tận gốc Huyết Ma Cung!”

Lời nghiêm nghĩa chính, rất nhiều người phụ họa theo, nhao nhao đòi rút kiếm. Hình Bắc Minh còn không liếc hắn một cái: “Đây là quyết định của Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, còn về các ngươi, xin cứ tự nhiên.”

Đám người võ lâm sắc mặt cực kì khó coi, ai cũng chần chừ, tuy bất mãn với hành động của Hình Bắc Minh, nhưng luận võ công, không người nào ở đây là đối thủ của hắn, hơn nữa nam nhân như yêu nghiệt trước mắt có lẽ cũng không thua kém Ân Hạo Nguyệt trước đây bao nhiêu, nếu bọn họ xông lên chắc chắn sẽ chết…

Thấy tình cảnh như thế, Ân Giới cười to: “Được! Khí phách! Bản cung chủ càng tin lời nhất ngôn cửu đỉnh của Hình bảo chủ, sau lưng ngươi…”

Sắc mặt Ảnh Thất trắng bệch, Kha Vi Khanh giấu giấu Ảnh Thất ra sau lưng, ra sức lườm liếc Ân Giới.

“Đấy là người của ta, không biết đắc tội Ân cung chủ khi nào.” Hình Bắc Minh vờ như không biết hắn đang nghĩ gì.

“Người của ngươi? Ha ha ha…” Ân Giới cười to lần nữa, chỉ vào Hình Bắc Minh nói: “Hình Bắc Minh, bản cung chủ biết hiện tại tâm trí của ngươi không ở đây, vì tiểu thị vệ ngon miệng kia, bản cung chủ hẹn ngươi năm sau quyết chiến, đến lúc đó, nếu bản cung chủ thắng, sẽ đòi của ngươi một món nợ nhân tình, mong được đáp ứng!”

“Có thể.” Hình Bắc Minh gật đầu: “Có điều bản bảo chủ khuyên ngươi, phải để hắn cam tâm tình nguyện.”

“Hừ! Không cần ngươi thuyết giáo, chúng ta đi!” Ân Giới phất tay, ánh mắt ngang tàng nhìn chằm chằm người vẫn không chịu nhìn hắn, ngữ khí ung dung ngạo mạn không ai bì được: “Ngươi nhất định sẽ về lại bên cạnh bản cung chủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.