“Phụt~” Kha Vi Khanh sặc nước bọt, trợn to mắt hỏi Tả Vô Tiếu: “Ngươi vừa nói gì? Dường như bản thiếu vừa nghe thấy một chuyện cực kì buồn cười.”
“Không có gì, cứ xem như ta chưa nói.” Tả Vô Tiếu nhìn bộ dạng kinh ngạc của hắn, biết nói ra sẽ lại phải cãi nhau thêm một trận nữa.
Kha Vi Khanh lườm một cái: “Đừng nghĩ ai cũng như mình, bản thiếu là người bình thường hết sức.”
Tả Vô Tiếu lắc đầu, không biết là tin hay không. Đến bờ biển, chợt thấy Thập Thất nói gì đó với một ngư dân đang chuẩn bị ra khơi, Tả Vô Tiếu nhìn nhìn Thập Thất khoác áo choàng mỏng, hỏi dò: “Người đó hẳn là thị vệ của Hình Bắc Minh, sao cử động của hắn lại có vẻ chậm chạp?”
Kha Vi Khanh híp mắt lườm: “Ngươi theo thì theo, đừng giở trò với bản thiếu, thăm dò ít thôi.”
Không biết Thập Thất làm sao thuyết phục được Cốc Duy Kinh, khiến Cốc Duy Kinh đồng ý cùng hắn xuống thuyền ra khơi. Trên con thuyền không lớn có Thập Thất, Cốc Duy Kinh, Ảnh Thất, Tứ Phương và chủ thuyền, đang định nhổ neo, Kha Vi Khanh dẫn Tả Vô Tiếu nhảy tới: “Chờ bản thiếu!” Vừa khéo lấp vào hai chỗ trống cuối cùng.
Ảnh Thất đánh giá Tả Vô Tiếu: “Vị này dường như chưa từng gặp, Kha công tử ngài không giới thiệu một chút sao?”
“À, đây là bằng hữu của bản thiếu ở Ly Hải, đến giúp đỡ, các ngươi cứ ra sức sai bảo hắn là được rồi, nghe lời lắm.” Kha Vi Khanh nói hơi chột dạ. Trong lòng mắng thầm, dâm tặc nếu ngươi dám giở trò, bản thiếu nhất định sẽ giết ngươi rồi tự sát!
Tả Vô Tiếu giở giọng vô hại, quả thật rất xứng với khuôn mặt thành thật bình thường như bao người! “Tại hạ Tả Lâm, có gì cần giúp đỡ xin cứ nói, đừng khách sáo.”
Thuyền đi xuôi xuống thẳng theo dòng nước xiết, cảnh vật bên bờ dần biến từ đất bằng bao la thành rừng đá, núi đá nhỏ, cuối cùng đi qua một vách núi dốc, đi tiếp thì cảnh vật lại luân phiên lặp lại, Thập Thất đột nhiên túm lấy vạt áo chủ thuyền: “Chủ thuyền, làm phiền ngài quay lại vách núi khi nãy.”
Chủ thuyền đáp một tiếng, quay đầu thuyền, Ảnh Thất nhìn vách núi dốc, vì thường gặp núi, rêu xanh trải rộng trên vách núi, đỉnh núi còn có cây cỏ um tùm xanh tốt, chính giữa là một khe nứt lớn: “Thập Thất, đệ nghĩ bọn họ sẽ lên bờ từ nơi này?”
Thập Thất gật đầu: “Phải, có cảm giác như thế.”
Chủ thuyền neo thuyền dưới chân vách núi, nhìn khe nứt kia, tò mò hỏi: “Các vị đại hiệp, định đi lên từ đây sao? Trên đó rất trơn, các vị phải cẩn thận.”
“Đa tạ.” Ảnh Thất nhìn Kha Vi Khanh, Tả Lâm, Cốc Duy Kinh và Tứ Phương lần lượt nhảy lên, quay đầu lại lo lắng nói với Thập Thất: “Như thế này rất nguy hiểm, ta đưa đệ lên.”
Thập Thất lắc đầu: “Không, đệ đi được, nếu như cự ly như thế cũng không làm được, đệ…”
“Đừng nói nữa, Mau lên đây! Trên này có dấu vết!” Tiếng Kha Vi Khanh rống gọi vang tới, Thập Thất chưa kịp phản ứng Ảnh Thất đã túm lấy hắn nhảy lên, bọn Cốc Duy Kinh hoàn toàn không ý kiến, làm thế tốt nhất, Tả Vô Tiếu thì nhìn chằm chằm Thập Thất một lúc lâu, đến khi Ảnh Thất phát giác nhìn sang mới thôi.
Trên mặt đất có vết máu, may mà mấy ngày nay trời đẹp vết máu mới không bị rửa trôi, không nhiều, nhưng kéo dài rất xa, không biết là ai chảy nhiều máu như thế, mọi người lập tức hăng hái lên.
“Đi theo vết máu đi!” Không bao lâu sau khi nói câu này, vết máu tách nhánh, Kha Vi Khanh chỉ hai hàng máu hỏi: “Hai người chia ra rồi? Hay là còn có người sống sót khác?”
“Chia ra đi? Chúng ta sáu người…”
“Các ngươi bốn người một nhóm, hai chúng ta một nhóm, võ công của hắn rất cao không cần phải lo!” Kha Vi Khanh giành nói, đùa sao, nếu dâm tặc này thật sự trở mặt, mình xui xẻo xem như bỏ, đừng kéo theo người khác vào, ai bảo mình đồng ý mang hắn theo!
“Vậy chúng ta đi hướng này.” Tả Vô Tiếu không từ chối, chỉ vào bên máu ít hơn nói.
Phân công xong rồi, bước chân mọi người đều bất giác nhanh hơn, mãi đến lúc tay Ảnh Thất vô tình đụng trúng Thập Thất, cảm nhận được bàn tay đó lạnh buốt: “Thập Thất, sao tay đệ lại lạnh như vậy, ở đâu khó chịu? Dừng lại, Cốc tiền bối, ngài đến xem thử.”
Thập Thất sốt ruột nói: “Đệ không sao, mau đi tìm chủ tử!”
Ánh mắt Cốc Duy Kinh lạnh đi: “Ngươi có biết hiện tại thân thể mình ra sao không? Sớm biết vậy đã không cho ngươi đi, tâm trạng của ngươi luôn không ổn định, nếu muốn tìm được chủ tử nhà ngươi rồi đến bản thân xảy ra chuyện thì cứ tiếp tục bán mạng như thế đi! Nghỉ một lát!”
Lại nói sang phía Kha thiếu, Kha Vi Khanh và Tả Vô Tiếu đi theo vết máu khoảng gần nửa canh giờ, cuối cùng sắc mặt Tả Vô Tiếu cũng sáng lên, bị Kha Vi Khanh nhìn trộm vừa vặn: “Tìm được rồi?”
Tả Vô Tiếu chỉ hang động thấp thoáng phía trước, nói: “Đi theo ta, hẳn là ở đó!”
Nhưng trong hang động, chỉ có một mình Ân Giới, ngoại trừ y phục rách rưới một chút, đầu tóc rối tung, mặt trầy xước một chút, thì không có vết thương nào, trong lòng Kha Vi Khanh trầm xuống. Hỏi Hình Bắc Minh đang ở đâu, Ân Giới hừ lạnh: “Hình Bắc Minh? Thật sự rất có tình có nghĩa, chân bị thương đến như thế còn khăng khăng đòi đi ra, chỉ tiếc chúng ta rơi xuống biển mọi thứ trên người đều ướt, nếu không sao còn nhếch nhác ở đây như thế này!”
Ý trong lời hắn là, bọn họ đã tách ra từ đây. Đứng trước mặt hai đại ma đầu, cuối cùng Kha thiếu cũng cảm thấy không ổn, Ân Giới lạnh mặt nhìn hắn, tay phải nhúc nhích, Tả Vô Tiếu vội đè lại, thấp giọng nói: “Cung chủ…”
Kha Vi Khanh cướp cơ hội bỏ chạy, Ân Giới nhìn bóng hắn chạy như bay, lại nhìn sang khuôn mặt dịch dung thành rất bình thường của Tả Vô Tiếu, cười tà: “Bản cung chủ nghĩ ngươi không sẽ ngại nói cho ta biết kế hoạch ngươi đang nghĩ chứ? Đỡ Bản cung chủ một chút, không đứng lên được…”
Lại nói Hình đại bảo chủ, hiện tại đang khập khiễng kéo một chân tìm đường trong sơn cốc, máu thấm ướt đẫm đùi, y phục cũng bị nhuộm đỏ, nhưng sắc mặt hắn vẫn giữ nguyên phong thái bảo chủ ưu nhã lạnh lùng thường ngày, đi một vòng, lại về điểm ban đầu, Hình đại bảo chủ không màng đến hình tượng mắng thầm một tiếng, nơi quỷ quái gì vậy, làm thế nào cũng không ra được?
Có lẽ trời cao thấy hắn an nhàn như thế không phù hợp với tình hình hiện tại, trong sơn cốc vốn không bóng người đột nhiên xuất hiện hai người, còn là hai người rất quen. Hình Bắc Minh nhìn một người, lặng lẽ siết chặt tay, sớm biết người này sẽ không dễ dàng rời khỏi sự che chở của vương tộc Hãn Hải, thì đã có âm mưu từ trước, đáng thương mình còn ngu ngốc trúng kế của hắn.
La Văn Kinh cười ha hả: “Ô! Chẳng phải Hình bảo chủ đây sao? Sao lại thê thảm thế này, thật không khác gì ta năm ấy khi bị ngươi đuổi tận giết tuyệt ha ha ha!”
Ánh mắt Hình Bắc Minh chuyển đến Nghiêm Vân Thăng sau lưng hắn, lạnh giọng: “Xúc tu của ngươi vươn được xa thật, khiến nhiều thế lực thù địch cùng tin tưởng mình như vậy.”
Vẻ kiêu ngạo của La Văn Kinh lập tức biến thành căm thù: “Đối đầu với Hình đại bảo chủ mà có thể không bất chấp được sao? Ta đâu muốn có kết quả như bọn họ.”
“Ngươi nghĩ là kết quả của ngươi sẽ tốt hơn sao? Chỉ có thể nói ngươi xuất hiện vừa đúng lúc, La Văn Kinh, hôm nay là ngày chết của ngươi.” Trong lòng bàn tay Hình Bắc Minh bắt đầu tụ khí lạnh.
“Ha ha ha ha! Ngươi nghĩ với tình trạng thê thảm hiện tại mà có thể làm đối thủ của ta? Cảm giác bị hỏa lôi nổ tung khó chịu không, chân còn đi được không? Nghiêm Vân Thăng, giúp hắn thư giãn gân cốt trước đi!” La Văn Kinh không hề để Hình Bắc Minh hiện tại vào mắt, thiếu mất một chân cho dù là ai cũng sẽ yếu đi một nửa, huống chi bị hỏa lôi nổ trúng mà không hề phòng bị, chắc chắn nội thương không nhẹ. Quan trọng hơn nữa là, bên ngoài đầy người của Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo và Võ Lâm Minh, hắn phải bảo đảm mình có thể toàn thây rút lui.
Nghiêm Vân Thăng đi tới một bước, phẫn nộ chỉ vào Hình Bắc Minh: “Hình Bắc Minh, hôm nay ta sẽ báo thù cho cha ta, ngươi nạp mạng!”
Võ công của Nghiêm Vân Thăng không thấp, hơn cha hắn một chút, chỉ là nếu so với mình thì còn kém xa, Hình Bắc Minh nghĩ, nhưng hiện tại chân mình thật sự không được linh hoạt, lê chân sau. Nhìn Nghiêm Vân Thăng hổn hển lao tới, tay tỏa khói đỏ bất thường, Hình Bắc Minh khinh miệt Ân Giới, thật sự đã nuôi một tên phản bội rất giỏi.
Tránh một chưởng, thật ra Hình Bắc Minh có thể đi mà không cần hai chân, với công lực của hắn thì có thể bay một lúc, như thế sẽ dễ dàng giải quyết được Nghiêm Vân Thăng, nhưng rất hao phí nội lực, dưới tình hình sau lưng còn La Văn Kinh đang rình rập, giữ sức là quan trọng nhất. Nghiêm Vân Thăng chỉ dùng hiểm chiêu, quả nhiên thâm độc, Hình Bắc Minh để lại là hậu họa, quyết định tiễn hắn đến tây thiên.
Đây là cái gọi là lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, dù Hình Bắc Minh mất một chân, Nghiêm Vân Thăng vẫn thua xa, La Văn Kinh nổi giận, quát khẽ một tiếng, xông vào vòng chiến. Hắn đến, Hình Bắc Minh không băn khoăn được nữa, La Văn Kinh mang tâm lý nhất định phải giết Hình Bắc Minh mà đến, hắn không chết thì mình chết, không để lại đường sống, trực tiếp dùng Nguyệt Minh thần công, chưởng phong lạnh băng đánh thẳng đến lồng ngực hai người, lập tức tránh, khoảng cách khá xa mà vẫn trúng chiêu.
La Văn Kinh và Nghiêm Vân Thăng đồng loạt lùi lại một bước dài, hộc máu, không kịp dừng, lại một chưởng đánh tới, tuy chỉ là một chưởng bình thường, nhưng trên giang hồ cũng không có mấy người chịu được, thấy nó sắp đập lên người mình, La Văn Kinh đảo mắt, túm lấy Nghiêm Vân Thăng đang hộc máu bên cạnh chắn trước mặt mình, Nghiêm Vân Thăng trợn to mắt, bàng hoàng nhìn La Văn Kinh, nhưng lại nội thương quá nặng không thể tránh được, bị đánh văng ra xa, cọ quậy vài cái rồi bất động.
“Hừ, thật có lỗi, ai bảo ngươi là thủ hạ của ta chứ, thời khắc quan trọng phải biết hy sinh vì ta!” La Văn Kinh tàn nhẫn nói.
Lấy một viên thuốc trong tay áo ra nuốt vào, ngay lập tức hai mắt La Văn Kinh lại kín tơ máu, xem ra đã dự định liều mạng, dược tính của loại thuốc bổ này chỉ có thể duy trì một lúc, hắn phải giết được Hình Bắc Minh trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại, nếu không người chết sẽ là hắn!
“Hình Bắc Minh! Ta muốn ngươi chết!” Tốc độ và nội lực của La Văn Kinh không chỉ cao thêm một tầng, tay vung kiếm cũng dữ dội ác liệt hơn, lưỡi kiếm bén nhọn bức Hình Bắc Minh lui lại một đoạn dài, suýt chút nữa đã bị chém trúng vai.
“Ha ha ha ha… Ngươi sắp được đến địa ngục gặp mặt người cha đáng chết của ngươi rồi! Đi chết đi!” La Văn Kinh tấn công kịch liệt liên tục, gần như không dùng đến chiêu thức gì nữa, chỉ điên cuồng chém tới, để lộ rất nhiều điểm yếu.
“Vậy sao? Ta không thấy vậy.” Trong mắt Hình Bắc Minh bừng lửa giận, liều mạng tập trung nội lực, mặc kệ cả đau đớn kịch liệt từ đan điền. Khí lạnh trong chưởng tăng mạnh, La Văn Kinh cảm giác gió lạnh ập thẳng vào mặt, có linh tính rằng nhất định mình không chịu nổi một chưởng này, vội lùi ra xa mấy trượng, dừng lại cách vách núi không xa, Hình Bắc Minh phi thân đến kết liễu hắn, không ngờ, ngay lúc đó bỗng cảm thấy có gì phóng đến lưng mình, La Văn Kinh kinh hãi trước mặt… Sau tiếng nổ lớn, không còn thấy Hình Bắc Minh và La Văn Kinh đâu nữa.
Đúng trong một góc khuất không bị nổ trúng, trên mặt Nghiêm Vân Thăng lộ ra nụ cười thâm độc cùng cực: “May mà ta còn giữ lại một phần hỏa lôi, không ngờ được đúng không! Xuống địa ngục đi!”
Bọn Thập Thất cũng nghe được tiếng nổ loáng thoáng, thầm kinh hãi. Vốn dĩ bọn họ nghe được tin tức từ Kha Vi Khanh, tìm dọc theo con đường có khả năng cao, không tìm được ai, tiếng nổ từ đâu? Vội chạy đến nơi xảy ra chuyện, ngoại trừ hố đất đen bị nổ, không có một chút tung tích nào khác…
Lại qua vài ngày, mọi người chờ ở Ly Hải nhận được tin tức từ Hình Bắc Minh, thế là, trong một làng chài nhỏ cách con đường bọn họ đã tìm kiếm không xa, Thập Thất thấy được chủ tử đang mặc vải bố thô nhưng vẫn không giảm phong độ.
“Chủ tử…” Loạng choạng chạy đến, cuối cùng cũng lần đầu tiên chủ động ôm lấy người khiến mình lo lắng đến ăn không ngon ngủ không yên. Nhưng chú ý thấy người đón lấy thân thể đã nặng của mình hơi lảo đảo, phải vịn cửa mới đứng vững được, “Chỗ nào bị thương, thuộc hạ xem…”
Giữ người nào đó đang định kiểm tra thân thể mình lại, Hình Bắc Minh để lộ nụ cười khó thấy: “So với những thứ đó, tập trung an ủi bản bảo chủ một chút mới là quan trọng nhất chứ!” Thập Thất ngơ ngác ngẩng đầu, mặt Hình Bắc Minh đã kề sát đến, đôi môi hơi tái đang ức hiếp đôi môi đang hé mở của mình.
Thế là, giữa thanh thiên bạch nhật dưới mắt công chúng, dưới ánh nhìn chằm chằm của cả đám người Kha Vi Khanh, Ảnh Thất, trong tầm mắt kinh ngạc của các ngư dân phía sau, hai người hôn nhau. Sau một lúc quấn quýt say mê, lưỡi của Hình Bắc Minh chui vào miệng Thập Thất, bắt đầu đánh dấu lãnh thổ không chút kiêng dè, Thập Thất chỉ ngẩn người một lúc, nghĩ đến vô số suy đoán đáng sợ trong những ngày chủ tử mất tích, cuối cùng không nén được mà siết chặt lấy cổ Hình Bắc Minh, vụng về hôn lại.
Hai người cứ hôn như thế, đến khi một cô nương phía sau cất tiếng kêu thảm thiết, đến khi Hình Bắc Minh cảm thấy chân của mình chịu không nổi nữa, mới quyến luyến tách ra, Hình Bắc Minh lại hôn nhẹ thêm vài cái, thấy gương mặt hơi trắng của Thập Thất chín đỏ, mới vừa lòng nói: “Ta bảo bọn họ nhất định phải giám sát ngươi, vậy mà vẫn để ngươi chạy đến, đáng phạt.”
Lúc này Thập Thất mới bắt đầu lo cho mọi người, chụp hai vai Hình Bắc Minh nói: “Chủ tử, đều là do thuộc hạ sai, đừng… Ư!” Hai tay đột nhiên siết chặt, sắc mặt Thập Thất đột nhiên trắng bệch trở lại, rên khẽ một tiếng cuộn người xuống.
“Làm sao vậy? Bụng đau sao?’ Hình Bắc Minh đỡ lấy thân thể mềm nhũn đang đổ tới, quay về phía đoàn người đang ngây người rống: “Người đâu, ngẩn ra đó làm gì? Mau gọi Cốc Duy Kinh đến đây cho ta!”