Thị Vệ Sinh Bánh Bao

Chương 6: Tắm chung…



Nghiên Vân Thăng hành lễ một lần nữa, thuận tiện giới thiệu cô nương phía sau: “Hình bảo chủ, đây là thân muội Nghiêm Vân Hà, Vân Hà, mau hành lễ.”

Cô nương kia đỏ mặt e thẹn cúi người thi lễ, miệng nói: “Vân Hà ra mắt Hình bảo chủ, đã sớm nghe uy danh của bảo chủ, hôm nay được gặp, quả thật là vinh hạnh của Vân Hà!”

Khóe miệng Hình đại bảo chủ nhếch lên: “Không dám, mời hai vị ngồi, nghe nói Nghiêm trang chủ bệnh qua đời, mong hai vị đừng quá bi thương!”

Biểu cảm của Nghiêm Vân Thăng lập tức biến thành bi phẫn, chắp tay nói: “Hình bảo chủ, hôm nay ngài đồng ý gặp Vân Thăng, hẳn là đã nghe được những lời đồn trong giang hồ, phụ thân tuy rằng đã quá ngũ tuần nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh cường tráng, sao lại có thể đột nhiên phát bệnh? Trong lòng ta biết có người hãm hại phụ thân ta, nhưng khổ nỗi… Không quyền không thế, ngay cả thi thể phụ thân cũng không được phép đến gần, muốn tra là khó càng thêm khó… Bảo chủ, nhất định phải giúp Vân Thăng!”

Nói xong lời cuối cùng, kích động quá độ, quỳ sụp xuống, khấu đầu một cái thật mạnh, Nghiêm Vân Hà thấy huynh trưởng như vậy cũng đẫm lệ mà quỳ xuống, “Khẩn cầu Hình bảo chủ ra mặt giúp huynh muội chúng ta!”

Hình Bắc Minh thấy như thế, trên mặt thoáng hiện ra chút không nỡ, phất tay một cái, hai huynh muội liền cảm giác một luồng lực đánh tới, một khắc sau đã đứng lên! Nghiêm Vân Thăng thầm kinh hãi, Hình Bắc Minh quả nhiên danh bất hư truyền, nội lực sâu không thể dò!

“Hai vị không cần phải như vậy, dù thế nào thì Nghiêm trang chủ cũng là trưởng bối đức cao vọng trọng trong giang hồ, đã có khả năng là bị hãm hại, bản bảo chủ làm sao có thể bàng quan khoanh tay đứng nhìn! Hai người có suy nghĩ thế nào?”

Nghiêm Vân Thăng nghe hắn nói thế, kích động không ngớt, “Bảo chủ, nếu bảo chủ ra mặt, vậy người đó sẽ không dám manh động, Vân Thăng có thể thoải mái điều tra, chỉ cần có thể tiếp cận thi thể phụ thân, vậy người hại phụ thân nhất định sẽ lộ mặt! Vân Thăng nhất định phải bắt hắn lại để an ủi vong linh phụ thân!”

Nghiêm Vân Thăng lau nước mắt, lấy một tấm thiệp mời từ vạt áo ra: “Bảo chủ, chỉ cần bắt được lũ người đó, Vân Thăng nguyện làm trâu làm ngựa!”

Ảnh Thập Thất đi đến nhận thiệp mời, huynh muội Nghiêm gia lúc này mới hạ mình nhìn thấy thị vệ kia, vừa nhìn thoáng qua chỉ nghĩ là một thị vệ thông thường, hiện tại đến gần mới phát hiện không giống, không phải một thị vệ tầm thường, người này tỏa ra khí thế khiến người khác run rẩy, Nghiêm Vân Thăng đi theo phụ thân nhiều năm như vậy, cũng đã gặp không ít nhân vật, biết rằng chỉ có người đi ra từ máu tanh mới có loại khí chất này, không dám nhìn thêm. Nghiêm Vân Hà thì không biết nhiều như vậy, hiếu kì nhìn lên khuôn mặt Ảnh Thập Thất, nhưng lại nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng tàn khốc cực kì sắc bén, như có mũi đao quét qua, Nghiêm Vân Hà sợ run, vội túm lấy tay áo huynh trưởng.

Chờ hai người cáo từ, Hình đại bảo chủ mới liếc mắt nhìn tấm thiệp kia, gõ bàn cân nhắc, “Xem ra mấy ngày này không chán nữa rồi…”

Về đến bảo, Hình Bắc Minh gọi Trình Bá và Ảnh Nhị vào phòng, dặn dò những chuyện phải làm khi hắn không ở trong bảo, sau đó giữ Ảnh Nhị lại nói riêng: “Ảnh Nhất và Ảnh Thập Tứ về thì bảo bọn họ đến thẳng Nghiêm gia trang ở Kỳ Châu, Ảnh Thập Nhất Ảnh Thập Nhị hộ tống, những người đang ở ngoài bảo khác thì cùng đợi lệnh.”

Ảnh Nhị tuân lệnh, nhưng rất nhanh sau đó đã ngẩng đầu hỏi: “Chủ tử, Ảnh Thập Thất có nhiệm vụ gì?”

Hình Bắc Minh trầm ngâm: “Quên đi, lần này để hắn ở lại bảo chờ, thân phận hiện tại của hắn là thiếp thân thị vệ của ta, không cần giao việc của ảnh vệ cho hắn.”

“Vâng, chủ tử, thuộc hạ cáo lui.” Ảnh Nhị biết đã thứ muốn biết, liền lui ra ngoài.

Hình Bắc Minh đi ra khỏi thư phòng, liền nhìn thấy phía cửa hông có hai hạ nhân đang khiêng một bồn nước nóng đến, Trình bá đi trước dẫn đường, nhìn thấy Hình Bắc Minh, Trình Bá bảo dừng lại, vội đi đến gọi: “Chủ tử.”

Hình Bắc Minh hất cằm: “Làm gì vậy?”

Thế là Trình Bá kể nhanh lại câu chuyện, ngắn gọn là vị ảnh vệ nào đó thấy nóng muốn ra con sông gần đó tắm, lại bị một vị ảnh vệ nào đó ngăn cản muốn dẫn về Bách Minh Cư hoặc chỗ của các ảnh vệ, trên đường gặp Trình Bá, thế là Trình Bá phân xử khiêng bồn tắm đến biệt viện của chủ tử.

Trình bá cúi đầu nói: “Chủ tử, hiện tại thân thể của Ảnh Thập Thất không thể ngâm nước lạnh, cho nên…”

Hình Bắc Minh thờ ơ nói: “Cũng là các ngươi nghĩ chu đáo, khiêng vào ngọa phòng đi.”

Thế là, Trình Bá bảo người khiêng bồn vào ngọa phòng của Hình đại bảo chủ, Ảnh Thập Thất câm nín nhìn hai hạ nhân kia hành lễ với hắn, sau đó đi ra… Hai người đó vốn dĩ không biết hắn, nghĩ hắn là vị bằng hữu nào đó của bảo chủ!

Ảnh Thập Thất nhìn bồn nước tắm nóng bốc hơi trước mặt, lại cảm giác được y phục trên người mình đã ướt đẫm, cuối cùng cũng không nhịn được cởi y phục ngâm mình xuống nước… Không quen lắm, Thập Thất nhíu mày, trước đây chỉ nhảy vào nước lạnh ngâm một chút là được rồi, nhưng… Thật sự rất thoải mái… Thập Thất híp híp mắt, hạ người xuống sâu một chút nữa, chỉ chừa lại đôi mắt bên ngoài.

Hình Bắc Minh híp mắt nhìn chằm chằm nửa đầu sau lộ bên trên của Thập Thất, khóe môi chợt nhếch lên thành một độ cong xấu xa, thản nhiên mở miệng: “Làm một ảnh vệ, ý thức cảnh giác của ngươi hạ thấp rồi!”

Ảnh Thập Thất hoảng hốt, xoạt một tiếng nhảy từ trong nước ra, túm lấy ngoại bào vắt trên bình phong gói thân thể ướt sũng lại, ánh mắt sắc bén bắn đến người ngoài cửa, sau khi phát hiện là Hình Bắc Minh thì lập tức hạ mắt, quỳ xuống: “Chủ tử.”

Ánh mắt cũng hạ xuống theo, từ mái tóc ướt sũng phủ lên lớp ngoại bào dán chặt lấy thân thể cũng đang ướt sũng, đến bàn chân vì lúc nào cũng mang hài mà trắng nõn, có lẽ vì ít bị phơi nắng, khác xa với vùng da lộ bên ngoài, trong mắt Hình Bắc Minh lóe lên chút hưng phấn, dời mắt ra khỏi thân thể mê hoặc dị thường kia, đi tới nói: “Cởi áo ra cho ta.”

Tuy không biết chủ tử muốn làm gì, nhưng Thập Thất vẫn tuân lệnh cẩn thận giúp Hình Bắc Minh cởi dây lưng, ngoại bào, áo trong, Hình đại bảo chủ bước vào bồn ngồi xuống, hào hiệp nhìn về phía người đang không biết nhìn đi đâu, “Vào đây.”

! Thân thể Thập Thất cứng đờ, cho dù có chất phác ngây thơ mấy thì cũng biết ảnh vệ và chủ tử cùng tắm trong một bồn là chuyện đại nghịch bất đạo bao nhiêu! Lệnh của chủ tử như thế khiến bản thân cũng… Rất khó tuân theo.

Trên mặt Hình Bắc Minh không có vẻ gì không vui, chỉ đơn giản đưa tay ra ngoài như cũ, bảo trì tư thế chờ người đến nắm, mắt không chớp nhìn chằm chằm người nào đó.

Siết nắm tay, Thập Thất phát hiện gần đây tần suất mình làm động tác này càng lúc càng nhiều, trước đây chủ tử không chẳng bao giờ có những ý nghĩ kì quái như thế trong đầu, từ khi… Ánh mắt Thập Thất lướt về trên bụng mình, từ khi… Sắc mặt ảm đạm xuống, Thập Thất nhắm mắt rồi lại mở ra, trong mắt không có chút cảm xúc nào, tránh đi bàn tay của chủ tử, cẩn thận dùng tư thế không chạm đến thân thể chủ tử ngâm mình xuống nước.

Tay phải Hình Bắc Minh chợt cứng đờ, tuy khó nhận thấy, chầm chậm đặt lên thành bồn. Trên mặt không biểu lộ vui buồn, chỉ giả vờ vô ý giãn người ra.

Hai đại nam nhân ngâm cùng một bồn vốn không tránh khỏi không đụng chạm nhau, chân chen chân, Hình Bắc Minh giãn người một cái chiếm mất hơn phân nửa không gian, Thập Thất không cách nào tránh không đụng vào chân ai đó, mà người nào đó thì cứ không ngừng nhích tới nhích lui, Thập Thất từ nhỏ không hay tiếp xúc với thân thể người khác nóng bừng lên, mặt hồng hồng tự cuộn người lại.

Lần này tâm trạng Hình đại bảo chủ vui vẻ rồi, nhìn chằm chằm ảnh vệ đang cuộn thành một cục nói: “Thập Thất, bản bảo chủ nhớ khi ngươi gia nhập Ảnh Vệ Doanh tuổi cũng không lớn, có lẽ chỉ vừa cao đến vai Ảnh Nhất, khi đó bao nhiêu?”

Chủ tử vẫn còn nhớ? Thập Thất hồi tưởng lại tình cảnh khi đó, mình được đại ca nhặt về cầu xin chủ tử thu nhận, hài tử lạnh lùng nói rằng nếu hắn có thể qua được tầng bẫy rập chồng chất của Ảnh Vệ Doanh mới được ở lại cũng có khuôn mặt non nớt như mình, nhưng lạnh lùng băng giá, khí thế ngút trời, khi đó chủ tử đã là bảo chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo rồi, đã nhiều năm như vậy rồi sao…

“Chủ tử, thuộc hạ và ngài… Cùng tuổi.” Cái này là hỏi Ảnh Nhất mới biết được, làm lão đại của Ảnh Vệ Doanh đi theo chủ tử sớm nhất, Ảnh Nhất biết rất nhiều thứ bọn họ không biết.

“Ha?” Hình Bắc Minh ngạc nhiên: “Bản bảo chủ còn tưởng rằng ngươi là nhỏ nhất.”

“Bẩm chủ tử, nhỏ nhất là Ảnh Bát.” Giữa các ảnh vệ chỉ xét thứ tự trước sau, không hỏi tuổi tác, các ảnh vệ đa số là theo chủ tử từ khi còn rất nhỏ, ở tuổi của Thập Thất mới đến đương nhiên là xếp sau cùng, vì vậy mà tạo thành hiểu lầm.

“Thì ra vậy, cũng đã nhiều năm không gặp Ảnh Bát rồi…” Từ khi bị phái đến các tiểu quốc phiên bang ở Hãn Hải[sa mạc Gobi] bốn năm trước, chỉ có tin tức chứ người chưa về, nhắc mới nhớ, có rất nhiều phiên bang quanh Yến Quốc đang rục rịch muốn ngóc đầu, khi nào hoàng đế có bình định được các tiểu quốc này, thì các ảnh vệ mình phái đi mới có thể trở về.

Thập Thất cuộn một hồi, cuối cùng cũng có dũng khí ngồi thẳng lưng lên: “Chủ tử… Thuộc hạ tắm xong rồi…”

Hình Bắc Minh ngưng trầm tư, ánh mắt hắn nhìn Thập Thất khiến Thập Thất cảm thấy rất không bình thường, quả nhiên, một khắc sau, bàn chân tôn quý của Hình đại bảo chủ vung lên, cấp tốc nhưng nhẹ nhàng đặt lên bụng Thập Thất, rất là thỏa mãn mà cảm nhận tâm trạng mâu thuẫn muốn hất ra mà lại không dám của người ta, “Thập Thất, bản bảo chủ phát hiện gan của ngươi càng lúc càng lớn, bảo bản chưa nói thì làm sao có đạo lý cho ngươi mở miệng trước, hửm?”

Ảnh Thập Thất cấp tốc cúi đầu, nếu không phải bị người đối diện nhẹ nhàng giữ lại thì đã quỳ xuống rồi, “Chủ tử! Thuộc hạ không dám! Xin chủ tử trừng phạt!”

Hình Bắc Minh cười nhẹ, chỉ đáng tiếc người đang cúi đầu không thấy được nụ cười rất đẹp này, “Được,vậy phạt ngươi chà lưng cho bản bảo chủ, thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.