Thị Vệ Sinh Bánh Bao

Chương 8: Cùng lên đường



Bị đôi mắt đen thẳm của chủ tử nhìn chằm chằm mà Thập Thất cũng không nhận ra, trong đầu hắn đang rất loạn, đêm Bạch Ngọc Cầm được đưa về, hắn vẫn nhớ được mơ hồ, chủ tử vào khách điếm, hắn vẫn thầm bảo hộ bên cạnh như thường, sau đó… Có thanh âm lạ vang lên, sau đó nữa thì hồi ức dừng lại ở hình ảnh hắn phát hiện bản thân cả người trần trụi loạng choạng mặc y phục chạy đi…

Khi đó cảm thấy người không được khỏe, nhưng cứ nghĩ là do bị thích khách tập kích, giữa lúc mờ mịt cũng không chú ý xem bên cạnh là ai, chỉ nghe xem hướng nào có tiếng đánh nhau rồi đi theo, sau đó nữa thì về bảo, bản thân cũng quên mất chuyện đó… Thập Thất lắc đầu, nhất định là bị thích khách tập kích, không phải do nguyên nhân khác!

Hình Bắc Minh giận, tên này đang xem như hắn không tồn tại sao? “Thập Thất, nói, ngươi nghĩ đến chuyện gì?”

Thập Thất giật mình, nhưng vẫn quỳ xuống rất nhanh: “Chủ tử, thuộc hạ nhớ rõ đêm đó có thích khách tập kích, thuộc hạ không tha cho tên nào sống sót.”

Hình Bắc Minh nhíu mày, “Chỉ có bấy nhiêu?” Phần kí ức ngay sau khi Bạch Ngọc Cầm đến hầu hạ hắn là sáng sớm ngày hôm sau, tuy Ảnh Tam đã báo cáo lại chuyện bị tập kích, nhưng hắn cũng không để tâm nhiều, hiện tại nghĩ lại, thật sự đáng kinh hãi! Mình bị người khác ám toán mà lại không hề phát hiện!

Thập Thất cúi đầu: “Vâng, chủ tử.”

Hình Bắc Minh không nhìn hắn thêm nữa, dứt khoát gọi người khác: “Ảnh Tam Ảnh Ngũ, vào đây.”

Biết là chủ tử hỏi chuyện đêm đó, lời Ảnh Tam Ảnh Ngũ cũng nhất trí, khi dược hương phát tán, có lẽ nhờ cách đó khá xa nên hai người không bị ảnh hưởng, vậy còn Ảnh Thập Nhất và Ảnh Thập Nhị thì sao, lại gọi bọn họ vào, ngơ ngơ ngác ngác, cũng không có ấn tượng gì, nhưng lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thập Thất, bọn họ ở bên ngoài nghe rất rõ, chủ tử trúng dược, chắc chắn đã có hài tử, hiện tại hắn lại…

Thấy ánh mắt của các ảnh vệ, Hình Bắc Minh lần đầu cảm thấy có chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của bản thân, từ lúc Thập Thất bị bắt ra hỉ mạch, hắn chưa từng nghĩ chuyện có liên quan đến mình, chẳng lẽ bản thân có từng cùng một nam nhân hoan hảo hay chưa mà hắn cũng không biết sao? Trước đây vì hiếu kì với chuyện này mới giữ ảnh vệ này lại bên cạnh, hiện tại lại có thể là của mình, tâm trạng rất là phức tạp nha…

Cho lui các ảnh vệ, Hình Bắc Minh nhìn Thập Thất vẫn quỳ yên trên mặt đất: “Bản bảo chủ ra lệnh cho ngươi, nhất định phải sinh hài tử này ra, đến lúc đó thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ.” Trong giọng nói có tính uy hiếp không được phép kháng cự, nếu đã là cốt nhục của bản bảo chủ, thì do nam nhân sinh cũng có làm sao?

Hình đại bảo chủ đứng lên ra khỏi phòng, để lại một mình Thập Thất quỳ trong phòng, thật lâu thật lâu…

Hành trình đến Kỳ Châu, do ý của bảo chủ, tăng thêm hai người, Ảnh Thất và Ảnh Thập Thất, một làm thị vệ một làm đại phu theo hầu, lần đầu tiên thay trang phục ảnh vệ đổi thành trường bào rộng giả văn nhân, cả người Ảnh Thất không chỗ nào thấy thoải mái, nhưng nhìn Thập Thất cũng bị “tống giam” vào xe ngựa như mình, hắn lại bình tĩnh, có lẽ Thập Thất mới là người thấy khó chịu nhất.

Thập Thất suốt đường đi không nói tiếng nào đột nhiên khàn giọng mở miệng: “Thất ca?”

Ảnh Thất cuống cuồng: “Khó chịu?” Dù không phải là đại phu chính thức, thì Ảnh Thất cũng biết ba tháng đầu cực kì nguy hiểm, nếu chủ tử đã quyết tâm muốn Thập Thất sinh hài tử, vậy đương nhiên hắn sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ Thập Thất bình an.

Ảnh Thập Thất lắc đầu, tủi thân nói: “Thất ca, mọi người nói thật sao? Trong này thật sự…” Tay vô thức sờ lên bụng.

Ảnh Thất đau lòng chết mất, là ảnh vệ thân thiết nhất với Thập Thất, hắn vẫn luôn xem mình là ca ca, xem Thập Thất như đệ đệ mà chăm sóc, ngày thường tuy Thập Thất ít nói ít biểu lộ cảm xúc, nhưng trong mắt hắn ít nhất đó là vô lo vô nghĩ, chỉ biết một lòng bảo vệ chủ tử và hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại lại để lộ biểu cảm bối rối lo lắng, Ảnh Thất thật không biết nên làm thế nào nữa…

“Thập Thất, Thất ca cũng không biết giải thích thế nào, nhưng có điều trong sách cổ đã có ghi nhận tiền lệ, vậy đệ nhất định sẽ không sao. Tin tưởng Thất ca.” Quan trọng nhất là phải khiến Thập Thất an tâm đã.

Thập Thất gật đầu, thật ra trước đây hắn vẫn không có cảm nhận rõ ràng, chỉ là đôi khi những hành động quá tay của bảo chủ sẽ khiến hắn lúng túng, nhưng hôm qua thấy bảo chủ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bụng mình, cả ngữ khí kiên quyết muốn mình sinh hài tử ra, đột nhiên cảm thấy có một áp lực khó nói đè nặng. Hắn từ nhỏ đã bơ vơ, không có ai nói cho hắn biết cái gì là nhân sinh bách thái[thế gian có muôn vàn dạng] tam cương ngũ thường, nhưng cũng biết nam nhân sinh hài tử là việc ngược lẽ đời bao nhiêu, trong ấn tượng của hắn chỉ có cái bụng bự của các vị đại thẩm thỉnh thoảng lại đi ngang gian nhà rách nát của mình, hắn cũng sẽ biến thành như vậy sao?

“Thất ca… Có khi nào Thập Thất sẽ biến dạng thành đại thẩm Phương gia không?” Thập Thất bỗng dưng cảm thấy kinh hãi, biến thành như vậy còn làm ảnh vệ được không?

Ảnh Thất giật mình, sau đó thật sự nhịn không được mà cười “Phụt” một cái, đại thẩm Phương gia là nương tử của Phương đại trù trong bảo, tuổi đã lớn mà lại có hài tử, cả ngày ểnh bụng cao ngạo lướt qua lướt lại trước mặt các hạ nhân, xem ra đã làm Thập Thất bị ám ảnh rồi.

Bên ngoài xe ngựa, Hình Bắc Minh nghiêm mặt giữ động tác muốn vén màn xe, chốc lát sau, hắn buông mạnh tay xuống rồi đi nhanh đến phía trước. Hắn vốn ngồi trong xe ngựa phía trước, vì chợt nhớ đến lời Từ đại phu lải nhải nói ba tháng đầu rất nguy hiểm không nên xuất hành, nhịn không được giật ngựa của thị vệ đi ra phía sau xem thử, ai đoán được lại khiến hắn nghe thấy mấy câu nói dữ dội như vậy!

Đúng vậy, cứ xem như cho Phù Phong Phái chút mặt mũi để bọn họ đến đón người, tiễn một Bạch Ngọc Cầm đi, không chừng sẽ lại có một Bạch Ngọc Cầm thứ hai, Hình Bắc Minh nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng quyết định đem Thập Thất theo, đặt trong phạm vi quan sát thì an tâm hơn, hắn tự nói với bản thân, đây là vì lo lắng cho hài tử, phải, là như vậy!

Bên này hắn cưỡi ngựa nghĩ ngợi, Kha Vi Khanh buồn chán nên nâng màn xe lên thò đầu ra, miệng ồn ào: “Hình bảo chủ, ngài chạy ra đó làm gì, trước đây cưỡi ngựa nhiều như thế còn chưa đủ sao? Hay là thật sự không biết hưởng thụ… Ai, biểu cảm hiện tại của ngài là… Cười sao? A a ngươi đang cười thật sao?”

Hình Bắc Minh quay đầu lại trừng hắn một cái, chầm chậm kéo khóe môi vô thức nhếch lên xuống, mím chặt.

Kha Vi Khanh ngẩn người, tên mặt than này mà cũng có lúc cười sao, Kha thiếu gia chỉ biết đôi khi hắn nhíu mày, đôi khi hai mắt phát sáng, trước mặt mình đôi khi sẽ trừng mắt, chưa hề có biểu cảm quá rõ ràng, cái mồm ngoại trừ mắng người, hạ lệnh và ăn thì không còn chức năng khác, hôm nay hắn cười sao? Chắc chắn là mình hoa mắt rồi! Nhất định là vậy!

Không thèm để ý đến Kha thiếu gia đang vùng vẫy bên này, Hình Bắc Minh tiêu sái giục ngựa, có điều thỉnh thoảng sẽ tới chỗ chiếc xe ngựa nào đó đi lòng vòng.

Buổi tối nghỉ lại trong một khách điếm trên đường đi, Thập Thất quen thói định tìm một nơi kín đáo nhưng gần chủ tử ẩn mình, kết quả vừa bị Hình Bắc Minh trừng vừa bị Ảnh Thất tha vào phòng, bắt Thập Thất ngoan ngoãn nằm yên trên giường, Ảnh Thất thì đi mượn nhờ nhà bếp của khách điếm để sắc thuốc cho Thập Thất.

Hình Bắc Minh đi vài vòng trong phòng, nhịn không được lại sải chân đến phòng bên cạnh, nghêng ngang mở cửa, thấy người đang nằm ngoan bên trong lăn xuống giường, quỳ xuống hành lễ: “Chủ tử!”

Không hiểu sao tự dưng thấy bực bội, nhưng Hình Bắc Minh cũng không nói gì, đi đến ngồi xuống ghế: “Đứng lên, ngồi nói chuyện.”

“Tạ ơn chủ tử.” Thập Thất đứng lên ngồi lên giường, Hình Bắc Minh dám đánh cá, tên ảnh vệ ngu ngốc này chỉ ngồi có nửa cái mông!

“Ngồi ngay ngắn!” Hình Bắc Minh giận rồi: “Bản bảo chủ muốn ngươi nhớ kĩ một chuyện, trong bụng của ngươi có thể là hài tử của bản bảo chủ, nếu sau này tra ra không phải thì thôi, nhưng, nếu ngươi muốn làm hại nó, thì phải tự biết cân nhắc hậu quả! Sau này phải chăm sóc nó thật tốt, gác nhiệm vụ ảnh vệ qua một bên, sau này bản bảo chủ vừa ý rồi, thì ngươi còn có thể trở lại Ảnh Vệ Doanh.”

Mặt Thập Thất thoáng cái trắng bệch, nhưng rất nhanh đã ý thức được mình còn có thể làm ảnh vệ, liền tạ ơn chủ tử: “Thuộc hạ tạ ơn chủ tử.” Chỉ có điều mới quỳ được một nửa đã bị trừng trở lên.

Lúc Ảnh Thất sắc thuốc xong bưng về phòng, thì thấy Thập Thất ngồi thẳng trên giường, vội nói: “Sao lại dậy rồi? Mau uống thuốc rồi nằm nghỉ, đến lúc dùng cơm tối ta gọi đệ.”

Kha Vi Khanh tắm một trận, hớn hở ra ngoài, lại thấy Hình Bắc Minh đi từ gian phòng bên cạnh ra, nếu hắn không nhớ lầm, đó đâu phải phòng Hình Bắc Minh nhỉ? Kha Vi Khanh nghe theo tiếng gọi của cõi lòng đầy yêu ma quỷ quái, túm Hình Bắc Minh vào phòng mình, ngả ngớn hỏi: “Hình bảo chủ, bản thiếu đã nhịn lâu rồi, thị vệ trong chiếc xe ngựa đó là gì của ngươi? Tại sao chỉ mình hắn ngồi xe ngựa trong khi người khác đều cưỡi ngựa? Ngươi vừa mới vào phòng hắn làm gì? Nói mau!”

Hình Bắc Minh khinh miệt ngồi xuống, tiện tay phẩy phẩy áo choàng, chờ Kha Vi Khanh sốt ruột rồi mới nhàn nhã đáp: “Kha thiếu, không biết là biết càng nhiều càng mau chết sao?”

Kha Vi Khanh bật cười, phẩy phẩy quạt: “Bản thiếu cầu còn không được, ngươi nói cho bản thiếu biết trước đi rồi bản thiếu sẽ chấp nhận cho ngươi ám sát!”

Hình Bắc Minh trầm ngâm một lúc, vốn dĩ hắn cũng không muốn giấu Kha Vi Khanh, là bằng hữu sống chết có nhau, hắn nên biết mình có thể sắp có hài tử, nếu người đó xảy ra chuyện, nhất định sẽ giúp đỡ.

Bị ánh mắt chờ mong của Kha Vi Khanh trông ngóng mà nhìn, Hình Bắc Minh đang định mở miệng, bỗng dưng từ bên ngoài vang lên tiếng gió rít, ánh mắt Hình Bắc Minh lóe lên một cái, biến mất cùng lúc với Kha Vi Khanh.

Nhìn bóng người kia nhảy tới nhảy lui đánh với người khác, cực kì nguy hiểm, Hình Bắc Minh nhịn không được rống lên: “Thập Thất, ngươi xem lời ta vừa nói như cơm ăn sao!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.