Thi Vương Cuối Cùng

Quyển 2 - Chương 10: Cương thi đấu thợ săn ma



Trong khoảng thời gian một tuần đó! phía Thiên Nghĩa đã phải nhận thêm lần lượt ba bốn vụ án mới với cùng một tên hung thủ, anh cũng đã sớm biết được rằng tên hung thủ đó chính là tên cương thi bí ẩn kia, và với một năng lực thiên về tốc độ như hắn ta thì quả thật đây là lần đầu anh gặp. Anh đã có một cuộc họp khẩn cấp ngay sau đó và mọi người trong đội cơ động kết hợp với đội cảnh sát tuần tra đã đưa ra một quyết định rằng tối nay sẽ hành động.

Đêm đó họ cử một cô cảnh sát khác giả làm con mồi để dụ hắn ta đến, cả đội của Thiên Nghĩa đã phải nhẫn nại và chờ như thế suốt hàng giờ đồng hồ nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì khi cả đội chờ phục kích ở trong một bìa rừng ngoại ô của khu phố.

Cho đến khi đồng hồ điểm đúng 12h đêm thì cả đội của Thiên Nghĩa mới giật mình khi nghe thấy tiếng gầm rú từ sâu trong rừng, thoạt đầu cứ nghĩ hắn đang trú ngụ trong thành phố nhưng ai dè hắn lại lẫn quẩn trong khu rừng ngoài ô của thành phố này.

Từ sâu trong màn đêm và các tán cây hắn phóng từ những ngọn cây cao vút và đáp xuống mặt đất một cách nhẹ nhàng. Chân mang một đôi bót đen cao, quần và áo da màu đen cộng thêm cái khăn che hết một bên mắt, tóc và con mắt còn lại của hắn ánh lên một màu ánh lục đặc trưng, thứ mà khiến cho hắn có được thứ tốc độ nhanh như chớp. Tên cương thi với một bên mắt ánh xanh đó bước từ từ đến cô cảnh sát đang ngồi trên một khúc gỗ, chỗ mà cả đội của Thiên Nghĩa đã bố trí từ trước.

Khi tên cương thi kia vừa chạm đến được vạch trắng bên dưới mặt đất cách cô gái khoảng 2m thì bất ngờ đòn bẫy hoạt động, từ ngay hai bên bụi cây có hai phi tiêu có thuốc mê phóng nhanh đến hắn, trong phản ứng hắn cũng vừa kịp lộn ngược lại để tránh ám khí và cùng lúc đáp trả hai phiến đá vừa nhặt được phi ngược lại ngay chỗ mà phi tiêu vừa xuất phát, lúc đó chỉ còn nghe một tiếng “phụt”...

Những viên đá mà tên cương thi kia phóng đã ghim sâu vào ngực những đồng chí đang đảm nhận nhiệm vụ phóng ám khí để gây mê hắn, không chần chừ nữa Thiên Nghĩa trên tay cầm thanh côn đã yểm sẵn bùa, loại vũ khí mà khi xưa anh dùng để đánh Nhất Trung nay lại có dịp sử dụng trở lại cho nên Thiên Nghĩa rất hào hứng và luôn vung côn tới tấp vào người tên cương thi chột mắt kia.

Ban đầu như phản xạ tự nhiên hắn đưa cánh tay ra đỡ, cứ ngỡ theo thông thường hắn sẽ chẳng hề hấn gì với những loại vũ khí thông thường nhưng không ngờ khi côn của Thiên Nghĩa vừa chạm vào làn da của hắn thì tiếng “chác chác” cũng từ đó mà vang lên nghe rất dữ dội, tên cương thi lạ mặt vội lùi lại xuýt xoa hai tay.

-hừ… ngươi được lắm! Loại vũ khí đó đúng là không phải vũ khí tầm thường

Thiên Nghĩa tỏ vẻ đắc chí:

-hehe… Ngươi lầm to rồi, ngươi đâu phải là tên cương thi đầu tiên mà ta gặp đâu, vũ khí này đã có bùa trừ yêu của lão Thiên khắc lên rồi thì cương thi như ngươi làm sao mà không đau cho được 😆

-Cái gì! Thì ra ngươi cũng từng gặp qua tên Lạc Nhất Trung rồi à.

-Cái đó còn phải hỏi sao? Cậu ấy hiện tại là bạn thân với tôi cơ mà… Thôi không nói nhiều nữa, mau tiếp chiêu đi!

Vừa dứt lời thanh côn đã lia thẳng và đập một phát thật mạnh vào đầu của tên cương thi kia, làm cho hắn choáng váng mà ngã quỵ xuống đất, thấy tình hình không ổn nên hắn cố dùng hết sức còn lại để phi ra khỏi cuộc giao tranh ấy, Thiên Nghĩa cố đuổi theo nhưng không kịp.

-Tức thật, hắn chạy nhanh quá mình không bắt kịp được tốc độ của hắn.

Quay trở lại hiện trường mọi người ai cũng sửng sờ khi biết được rằng Thiên Nghĩa lại giỏi võ và còn đánh côn rất cừ, những chỉ tiếc thay là trong nhiệm vụ lần này lại để cho hai đồng đội bị trọng thương và phải đưa vào nhập viện, cũng may mắn là viên đá mà hắn ta ném không sâu lắm nên tạm thời giữ được mạng của hai người đồng nghiệp.

Kết thúc công việc thường trực, anh trở về nhà với một tâm trạng còn canh cánh trong lòng, Thiên Nghĩa luôn lo lắng rằng ngày nào tên mắt chột đó còn ở ngoài kia thì ngày đó lại có thêm người chết, cho nên suốt mấy đêm nằm nhà ngủ mà cứ trằn trọc về chuyện đó suốt. Còn nhớ về năm xưa Thiên Nghĩa từng được coi là một thám tử kiêm thợ săn ma có tiếng ngày đó, nhưng cũng vì do từ ngàu được được vào làm việc tại trụ sở hành chính, trong tổng bộ cảnh sát tp. HCM nên những kinh nghiệm về ma quỷ của anh cũng mai một dần.

Vài ngày sau anh gọi cho Nhất Trung và kể lại hết mọi diễn biến sau cuộc chạm tráng đầy ngoạn mục đó, lúc mới vừa nghe thì Nhất Trung cũng khỏi thế nào che giấu được sự ngạc nhiên của mình đối với Thiên Nghĩa nhưng rồi anh cũng chắc ngẫm… “chắc là do tên cương thi đó quá chủ quan vào tốc độ của mình nên mới bị Thiên Nghĩa đả thương và dẫn đến không thể phản xạ mà di chuyển kịp”

Cả hai người đều hẹn nhau gặp ở nhà Nhất Trung và sẵn cho Thiên Nghĩa làm quen với Đình Long, vị đạo sĩ của Thiên Kiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.