Thi Vương

Chương 66: Xuất hải



Nửa dặm.

Nửa dặm cuối cùng để thoát khỏi Cuồng Bạo Thâm Hải.

Sao mà quá xa vời.

"Uỳnh!!!"

Một tiếng nổ trời long đất lở vang lên khi một quyền lăng lệ của Tử Vũ thẳng thắn va chạm vào cơn sóng thần vừa đổ ập xuống đầu hắn. Khốn kiếp, đây là đã là cơn sóng thứ mười rồi, và tình hình là ở phía trước còn chờ hắn không phải chỉ một hay hai đợt khác. Những cơn sóng này, sức mạnh mỗi cơn đều không hơn so với tia sét đầu tiên đã "chào hỏi" hắn, nhưng cứ hết cơn này lại đến cơn khác, liên miên bất tuyệt không khi nào dứt, khẳng định sẽ có thể làm cho Tử Vũ kiệt lực không sớm thì muộn.

Nhìn thấy một đợt sóng mới đã lại bắt đầu hình thành từ ngoài xa, thêm vào đó là tiếng gầm rít điên loạn của những trận cuồng phong đang vần vũ trên không, trong lòng Tử Vũ không khỏi cảm thấy khó chịu muốn chết. Cuồng Bạo Thâm Hải, cái hải để này cũng quá thâm hiểm đi, không ngờ lại tính bắt hắn lao lực đến chết. Ai da, đây là lần đầu tiên Tử Vũ bị động đến thế, bởi vì đối thủ của hắn không phải là người, mà là một vùng hải để điên loạn, làm cho hắn chỉ biết giơ lưng ra chịu trận mà không thể phản công…

"U! U! U!!"

Những cơn gió vốn đang điên loạn múa lượn trên không, trong một sát na bỗng chốc trầm xuống cuốn lấy Tử Vũ, đoạn bắt đầu phong cuồng xoay chuyển xung quanh hắn, chỉ trong chớp mắt đã tạo ra một chiếc vòi rồng lấy Tử Vũ làm trung tâm, dần dần bành trướng ra khắp nơi.

Lại nói ở trung tâm vòi rồng vốn là nơi lặng gió nhất, nhưng cái vòi rồng này thì lại khác hẳn. Đây, vốn dĩ không phải là một cái vòi rồng, mà là một cơn lốc xoáy được tạo thành bởi vạn vạn những lưỡi phong nhận, bất kì lúc nào cũng có thể cuộn đến xé nát thân thể Tử Vũ thành từng mảnh nhỏ.

"Hống!!"

Tử Vũ gầm lên một tiếng, thân thể vốn là nhân hình, chỉ trong nửa cái chớp mắt đã biến thành một vùng hắc ám đen tối, khiến cho những lưỡi phong nhận chém vào đó cũng giống như tan vào hư vô. Thế rồi, vùng hắc ám ấy đột ngột bạo trướng, nương theo sự xoay chuyển của những lưỡi phong nhận mà nuốt gọn cả cơn lốc xoáy, đến cuối cùng đã nuốt gọn nó vào bên trong.

"Xuy! Xuy!!!"

Đúng lúc cơn lốc xoáy vừa bị Tử Vũ thôn phệ hoàn toàn, bầu trời Cuồng Bạo Thâm Hải vốn đang âm ám đột ngột lộ ra những khe hở nhỏ, đoạn từ đó chiếu ra vạn vạn những đạo ánh sáng chói lòa, điên cuồng bổ tới hắc ám chi thể của Tử Vũ. Ánh sáng và bóng tối, đây vốn là hai lực lượng thiên địch của nhau trong tự nhiên. Thân thể của Tử Vũ tuy là nguyên thủy hắc ám, vốn dĩ có thể nuốt gọn bất cứ thứ gì, kể cả ánh sáng, nhưng hiện tại quả thực hắn vẫn chưa đạt đến trình độ đó, cuối cùng bị những tia sáng nọ đâm thủng lỗ chỗ trên cơ thể, khiến cho hắn phải chịu không ít tổn thương.

Bất quá, ánh sáng cuối cùng cũng tắt, còn Tử Vũ thì vẫn tồn tại. Truyện được copy tại Truyện FULL

"Uỳnh!!!"

Ánh sáng vừa tắt, đợt sóng thần nọ cũng vừa vặn ập đến. Tử Vũ vốn đã có kinh nghiệm, song quyền tề huy, vốn nghĩ sẽ có thể bình bình ổn ổn mà qua thời khắc này. Không ngờ, chính vào lúc hai tay của hắn vươn ra, cơn sóng thần nọ bỗng chốc bị đóng băng toán bộ, đoạn bùng nổ thành ngàn vạn những mũi băng tiễn, phóng thẳng vào người Tử Vũ.

Không như những đạo ánh sáng khi nãy, những mũi băng tiễn này, một số xuyên qua cơ thể Tử Vũ, một số bị hắn thôn phệ, nhưng số còn lại, thì toàn bộ đều ghim lên người hắn, khiến cho thân thể hắn bắt đầu xuất hiện những vết thương, hắc khí từ đó mà bốc lên nghi ngút, tình cảnh vạn phần thê thảm.

Khi bị những mũi băng tiễn đó ghim lên cơ thể, toàn thân Tử Vũ tức thì bị từng đạo hàn khí điên cuồng xâm chiếm, khiến cho não bộ hắn cũng phải nhói lên vì lạnh. Nén đau, Tử Vũ gầm lên một tiếng, hất văng toàn bộ những mũi tên băng đó ra khỏi cơ thể, trong lòng kêu khổ không ngớt.

"ĐOÀNG!!!"

Tử Vũ còn chưa kịp ổn định thân hình, một đạo bạo lôi đã từ trên thiên không điên cuồng bổ xuống. Đạo thiên lôi này về kích thước tuyệt đối không lớn, nhưng lực lượng hàm chứa bên trong thì dùng lời không thể tả xiết, cực kì cường hoành. Tử Vũ vừa mới trải qua một phen lao lực, còn chưa cảm nhận được dị biến do đạo thiên lôi phát ra, thì đã bị nó trực tiếp kích trúng, tức thì toàn thân bị đánh văng xuống biển, chìm xuống độ sâu mấy trăm trượng, hắc ám chi khí bốc lên tán loạn, quả thực đã không còn nhìn ra nhân hình nữa.

Tử Vũ lúc này tình cảnh thê thảm vạn phần, thân hình vừa chìm xuống nước đã tức thì cảm thấy không ổn, hắc ám chi thể trong hoàn cảnh bị đánh cho bất thành nhân dạng còn chưa có một giây thư thái đã tức thì bị hàn khí xâm nhập, chỉ trong chốc lát đã bị băng hóa một bộ phận không nhỏ.

Đứng trước một loạt những đòn tấn công của Cuồng Bạo Thâm Hải, Tử Vũ chỉ còn biết cắn răng chịu đòn. Phòng thủ tuyệt đối không phải sở trường của hắn, nhưng trong trận đấu này, hắn lại không có lựa chọn nào khác, vì đối thủ của hắn cơ bản là một vùng hải để rộng lớn, hoàn toàn không cho hắn cơ hội có thể phản công…

- A!!!

Hét lên một tiếng kinh thiên, Tử Vũ đang trong trạng thái từ từ chìm xuống bỗng chốc khựng lại, hắc ám chi khí tức thì đại thịnh, bao bọc lấy những phần bị băng hóa rồi bùng lên thành một khối khí âm ám vô bỉ. Chừng như nhận ra được sự biến đổi của Tử Vũ, nước trong Cuồng Bạo Thâm Hải cũng tức thì sôi lên, vốn đang trong trạng thái cực hàn chớp mắt đã hóa thành cực nhiệt, điên cuồng nhắm tới đối phương mà công kích.

Bị một vùng nước với nhiệt độ còn nóng hơn cả dung nham núi lửa bao bọc vào giữa cuồng loạn công kích xung phá, hắc ám chi thể của Tử Vũ cuối cùng cũng không chịu đựng nổi, nổ bung ra thành từng mảnh nhỏ. Thân thể hắn vốn bị đánh cho bất thành nhân dạng, hiện tại lại một lần nữa trở về nhân hình, nhưng đã không còn là do hắc ám chi thể tạo thành nữa, mà là một thân thể bằng xương bằng thịt. Thân thể này, vốn đã được hắn nhấn chìm vào hắc ám nguyên thủy, hiện tại đã bị CUồng Bạo Thâm Hải lôi lại ra ngoài, tình thế hung hiểm vạn phần.

"Bùng!!!"

Thân thể Tử Vũ vốn đang chìm xuống, sau một tiếng nổ lớn bỗng nhiên bị một cột đá khổng lồ húc thẳng vào người hất văng lên trên. Hắn vốn đã chìm tới gần đáy biển, cột đá này cũng từ đó mà mọc lên, hiện tại bị chấn cho bay ngược trở lại đến vài chục trượng, bỗng chốc cảm thấy cái nóng đang thiêu đốt xung quanh đột nhiên tan biến, thay vào đó là một cái lạnh vô bỉ, trong lòng tức thì thầm kêu không tốt, đem bao nhiêu năng lượng còn tồn tại trong người theo một tiếng gầm phát ra bằng hết, cố gắng trụ lại.

"Xuy!!!"

Trong một sát na, thân hình Tử Vũ cuối cùng cũng đình lại được trước khi bị hàng vạn những chiếc chông băng vừa mới hình thành xuyên thủng lỗ chỗ. Một hơi nhẹ nhõm còn chưa kịp thở ra, Tử Vũ bỗng thấy những chiếc chông đó toàn đã hóa thành băng tiễn, trong một khoảng cách cực ngắn điên cuồng phóng về phía hắn. "Phập! Phập! Phập!" những tiếng liên tiếp, Tử Vũ dù đã cố gắng hết sức để né tránh, vẫn phải nhận lấy không ít những mũi tên băng đó cắm vào da thịt. Lần này, từ miệng vết thương, thứ chảy ra chính là máu đỏ.

Liên tiếp trúng đòn, Tử Vũ cuối cùng cũng không trụ nổi được nữa, thân hình vô lực một lần nữa từ từ chìm sâu xuống đáy Cuồng Bạo Thâm Hải, ý thức dần dần trở lên mơ hồ, phảng phất như muốn ngủ một giấc vạn năm không tỉnh, bỏ lại sau lưng mọi mệt mỏi và trách nhiệm mà hắn đang gánh trên lưng…

Hắn có mệt mỏi không?

Có. Mệt mỏi ngay từ khi mới sinh ra. Nhưng là một sự mệt mỏi mà hắn đã chịu đựng tốt đến mức hắn không còn cảm thấy mệt mỏi nữa…

Hắn có trách nhiệm không?

Một trách nhiệm nặng nề. Trách nhiệm của kẻ mạnh. Trách nhiệm của chính hắn. Trách nhiệm với những thứ mà hắn sở hữu…

Những mệt mỏi và trách nhiệm này, bình thường đối với hắn chẳng là gì cả, nhưng hiện tại, bỗng chốc đã xâm chiếm toàn bộ ý thức của hắn, khiến nó vốn mơ hồ lại càng thêm mơ hồ, chừng như đang tan biến đi theo từng giây thời gian…

"Bịch!"

Thân thể Tử Vũ nặng nề chạm vào đáy biển, khiến cho một lớp cát xung quanh đó bị bốc lên thành từng cuồn trắng phau. Thế rồi, ngàn vạn những hạt cát đó đột nhiên cuồn cuộn xoáy tròn, chỉ trong chốc lát đã hình thành một cơn bão cát ngay trong lòng Cuồng Bạo Thâm Hải. Cơn thịnh nộ của Cuồng Bạo Thâm Hải vẫn chưa kết thúc.

Một đôi mắt trong veo với một niềm tin mù quáng.

Một đôi mắt ôn nhu với một niềm tin dịu dàng.

Một mái đầu nghiêng nghiêng chừng như thắc mắc về hết thảy mọi thứ tồn tại trên thế gian.

Tử Vũ, trong giây phút cuối cùng, bỗng chốc nhìn thấy một hình ảnh của chính hắn, nằm trên đùi của Lục Nhi, trong tay vẫn ôm Đinh Đang, bên tai phảng phất nghe thấy giọng ca của Y Nhược, an bình ngủ.

Từ khi có mặt trên đời, trừ những lần bị thương đến bất tỉnh, Tử Vũ còn chưa một lần được ngủ.

"Hống!!!"

Tử Vũ mở miệng rống lên một tiếng, ý thức từ tình trạng mơ hồ trong một giây đã trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, trong lòng chỉ biết kêu lên một câu quá hiểm. Khốn kiếp, cái hải để quỉ quái này, không ngờ ngoài việc khiến cho người ta điên loạn, lại còn có thể khơi lên trong đầu hắn những mệt mỏi mà hắn chịu đựng suốt bao năm qua, khiến hắn trong một lúc nào đó đã thực sự muốn buông tay mà chìm vào một giấc ngủ vĩnh viễn không tỉnh.

Hắn thực sự muốn ngủ.

Nhưng không phải là giấc ngủ muôn đời dưới đáy của cái hải để chết tiệt này, mà là giấc ngủ vừa mới hiện lên trong đầu hắn. Lục Nhi, Y Nhược, Đinh Đang, cả ba người con gái ấy đều đang ngủ sâu bên trong hắn, trong lòng mỗi người đều tuyệt đối tin tưởng rằng hắn có thể mang họ ra khỏi Cuồng Bạo Thâm Hải. Hắn có thể phụ lòng họ được sao?

Trách nhiệm lớn, đích thực luôn khiến cho người ta mệt mỏi, nhưng với những kẻ cố chấp như Tử Vũ, thì hoàn toàn có thể từ đó mà trở thành sức mạnh.

Hơn nữa, hắn thực sự muốn được một lần ngủ cái giấc ngủ yên bình mà hắn đã tưởng tượng ra.

"Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!"

"Nhìn" thấy kẻ thù vốn đã buông xuôi đột nhiên tái khởi, nếu Cuồng Bạo Thâm Hải thực sự có ý thức, thì hẳn cơn thịnh nộ bên trong lòng nó hắn đã lên tới đỉnh điểm. Từ dưới đáy biển, những tiếng ầm ì vang lên liên tiếp, khiến cho cơn bão cát đang phong cuồng xoay chuyển xung quanh Tử Vũ bỗng chốc khựng lại, đoạn mỗi hạt cát trong đó liền vụt hóa thành một thứ ám khí, đồng loạt nhằm thẳng vào hắn mà điên loạn công kích.

Tử Vũ vừa mới lấy lại được ý thức, đấu chí trong lòng cũng tức thì theo đó tăng vọt, từ nhục thể đầy máu huyết trong một giây đã phát ra đạo đạo hắc khí, đoạn một lần nữa lại chìm vào trong hắc ám nguyên thủy, trở thành hắc ám chi thể vĩnh sinh bất diệt. Công lực của hắn đã gần cạn kiệt, nhưng ngay lúc này đây, hắn lại có một niềm tin mãnh liệt, rằng trận đấu này, hắn đã thắng rồi.

Hàng triệu triệu những hạt cát bắn thẳng vào hắc ám chi thể của Tử Vũ thực sự cũng có thể làm hắn khốn đốn trong một lúc, nhưng hắn lại mặc kệ tất cả, từ trong thân thể xuất ra một đạo hắc lưu mang theo một cỗ sát khí đè nặng không gian, khẳng định chính là thứ vũ khí kì quái nhất thiên hạ có tên Ám Tuyển. Ám Tuyển, nó là cái quái quỉ gì, thì Tử Vũ cũng chưa thực sự nắm rõ, nhưng hiện tại, có nó trong tay, hắn thực sự tin rằng mình sẽ có thể thoát khỏi cái vùng hải để chết tiệt này.

- HẮC ÁM LONG QUYỆN PHONG!!!

Tử Vũ gầm lên một tiếng vang trời, hai tay giang sang hai bên, đầu khẽ ngẩng lên, thân hình từ từ nhấc lên khỏi mặt đất dưới đáy biển, tư thế giống hệt như những tu sĩ đang nhận ân tứ từ trời cao ban xuống. Tức thì, đạo hắc lưu cho Ám Tuyển sinh ra bắt đầu cuồn cuộn xoay chuyển xung quanh Tử Vũ, tốc độ không thực sự nhanh, nhưng cứ dần dần bành trướng, hơn nữa lại mang theo một lực thôn phệ kinh người, không ngờ còn có thể nuốt mất toàn bộ nước biển nơi đó, tạo ra một không gian trống rỗng ngay trong lòng đại dương.

"Bùng!!"

Cuồng Bạo Thâm Hải lẽ nào lại để cho Tử Vũ muốn làm gì thì làm, đáy biển bằng phẳng bỗng chốc nổ tan thành từng mảnh vụn, mang theo hàng vạn những dòng dung nham như vạn con hỏa long từ dưới lòng đất điên cuồng bổ tới Tử Vũ. Bất quá, "Hắc Ám Long Quyện Phong" lại chính là tuyệt chiêu mạnh nhất của Tử Vũ vào thời điểm hiện tại, mang hắc ám chi khí cũng Ám Tuyển huyễn hóa thành một cơn lốc, vốn có năng lực nuốt trọn vạn vật. Chiêu này xuất ra, vốn có năng lực công kích cực kì cường hoành, nhưng lần này chủ yếu lại là muốn giúp Tử Vũ tranh thủ chút ít thời gian và không gian.

Hoàn toàn không để tâm đến cơn hắc ám lốc xoáy cùng ngàn vạn con hỏa long đang điên cuồng tranh đấu đến mức thiên hôn địa ám ngoài kia, Tử Vũ chầm chậm điều động chân khí toàn thân, đoạn lặng lẽ cúi người nhìn xuống đáy biển. Hắn đã quá ngu ngốc khi nghĩ rằng Cuồng Bạo Thâm Hải là một kẻ thù không có bản thể. Bản thể của nó, không phải đang ở ngay trước mặt hắn hay sao!?

"Hống!!!"

Tử Vũ mở miệng hống lên một tiếng, đoạn như một kẻ điên dùng toàn thân sức mạnh tung ra từng quyền, từng quyền một xuống dưới đáy biển. Hắn không cần biết trên kia sóng gió đang gầm thét vang trời, không cần biết "Hắc Ám Long Quyện Phong" của hắn đang không ngừng tranh đấu cùng toàn bộ những lực lượng khác của Cuồng Bạo Thâm Hải. Hắn, lúc này, chỉ biết đấm và đấm.

Mỗi một quyền của Tử Vũ xuất ra, đều mang theo toàn bộ sức mạnh của hắn, lại hàm chứa trong đó hắc ám nguyên thủy có thể thôn phệ vạn vật, từ từ dung nhập vào trong lòng biển của Cuồng Bạo Thâm Hải. Hắn, tuyệt đối không có tham vọng sẽ khiến cho Cuồng Bạo Thâm Hải đau đớn vì những quyền này, mà chính là muốn Cuồng Bạo Thâm Hải nuốt trọn nguồn sức mạnh này của hắn.

Hắc ám nguyên khí tỏa ra ngày một dày đặc theo từng quyền của Tử Vũ, từ từ đã khiến cho lòng đất của Cuồng Bạo Thâm Hải không thể tiếp thụ nổi, đã không ngừng trào lên thành từng sợi hắc khí hư hư ảo ảo. Cuồng Bạo Thâm Hải, mang tiếng là hải để, nhưng bên trong lại ẩn chứa toàn bộ những nguyên tố tồn tại trên Vô Tận giới. Hải để này có thể tồn tại đến bây giờ, khẳng định là do giữa những nguyên tố tại đây có một sự cân bằng nhất định. Hiện tại, mỗi một quyền của Tử Vũ xuất ra, đã tiếp thêm một phần sức mạnh cho "Hắc ám nguyên tố" của nơi đây, dần dần đã bắt đầu khiến cho nó mất đi trạng thái cân bằng vốn có. Đem sức mạnh của mình toàn bộ tặng cho người khác, Tử Vũ khẳng định không sớm thì muộn cũng sẽ kiệt lực. Bất quá, hắn vẫn muốn đánh cược một phen, là hắn kiệt lực trước, hay Cuồng Bạo Thâm Hải mất cân bằng trước.

"Bụp!"

Một tiếng "bụp" vang lên rất khẽ, nhưng lại như sấm nổ bên tai Tử Vũ. Hắn đã thấy rõ ràng, rằng gió mưa vẫn vũ trên kia, sấm sét nhì nhằng trên kia, đã bắt đầu dao động bởi một luồng hắc ám chi khí đang dần hiện ra rõ rệt. Thế rồi, khi luồng hắc ám chi khí ấy ngày một trở lên hùng mạnh, thì chính mặt biển của Cuồng Bạo Thâm Hải cũng bắt đầu dao động, dần dần bị cuốn hút về phía đó. Chừng như lúc này, với Cuồng Bạo Thâm Hải, chính luồng hắc khí đó mới là kẻ thù chân chính.

Cân bằng có thể bị phá hoại, nhưng cũng có thể được tái thiết. Hắc ám chi khí nọ vừa mới hình thành, đã bị đạo đạo thiên lôi cùng với thánh quang, bạo lãng… nhấn chìm và hủy diệt. Bất quá, chính vào lúc đó, thì áp lực của Cuồng Bạo Thâm Hải lên trên Tử Vũ cũng dần dần giảm xuống. Một mặt vẫn điên cuống tống ra những cú đấm mang theo toàn bộ sức lực của mình, một mặt Tử Vũ vẫn chờ đợi, chờ đợi cho đến sát na mà Cuồng Bạo Thâm Hải buông tha hắn hoàn toàn.

- ĐI!!!

Đến rồi!

Tử Vũ gầm lên một tiếng, thu hồi toàn bộ lực lượng đoạn lao vút về hướng Bắc. Khi hắn xuyên qua "Hắc Ám Long Quyện Phong" đang dần trở lên yếu nhược, cơn lốc xoáy này cũng tức thì tan biến, Ám Tuyển trong đó liền lập tức hóa thành một tấm phi hành đồ, mang theo Tử Vũ phóng vút ra ngoài.

Một giây.

Nửa dặm.

Ngay khi Cuồng Bạo Thâm Hải hoàn toàn triệt tiêu được đạo hắc khí đang dần dần làm mất sự cân bằng của chính nó, Tử Vũ đã phóng vút được ra vùng hải để sáng sủa bên ngoài, trở thành một trong những người đầu tiên sống sót rời khỏi Cuồng Bạo Thâm Hải.

"ĐÙNG!!!"

Cuồng Bạo Thâm Hải điên cuồng nộ hống.

Trên mặt phảng phất một nụ cười, Tử Vũ nhẹ nhàng hạ thân xuống bãi cát trắng gần nhất mà hắn có thể tìm thấy, triệu ra Lục Nhi, Y Nhược và Đinh Đang, đoạn lẳng lặng ngã vào lòng người gần nhất mà hắn còn không kịp nhìn cho rõ đó là ai.

Tử Vũ thực sự muốn ngủ.

Giấc ngủ yên bình đầu tiên.

Lục Nhi mỉm cười.

Y Nhược bắt đầu cất cao tiếng hát.

Đinh Đang nghiêng đầu khó hiểu.

Cuồng Bạo Thâm Hải, cuối cùng thì họ cũng đã rời khỏi đó rồi.

Chỉ là, không một ai trong số họ biết, rằng trong khi Tử Vũ điên cuồng tung ra những cú đấm mang theo toàn bộ sức mạnh của mình, một cơn chấn động đã được tạo ra. Và, bởi cơn chấn động ấy, mà một viên ngọc vốn luôn tĩnh lặng nằm ở sát mép biên giới Cuồng Bạo Thâm Hải, đã chầm chậm lăn ra dòng hải lưu An Việt, rồi dần dần trôi về Đông Phương Lục Địa, chính là điểm khởi đầu cho một truyền thuyết của hơn năm trăm năm sau.

Đó, là một câu chuyện, mà tôi sẽ không kể trong Thi Vương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.