Thích Anh Một Chút

Chương 20



Cũng thật trùng hợp, Giang Kinh Tá nói xong, sau khi Phòng Tử Ngộ rời đi, anh cũng rời đi theo.

Lịch trình của Phòng Tử Ngộ khá bận rộn, trước khi quay chương trình vốn đã đàm phán chỉ quay nửa ngày. Còn trước đó Giang Kinh Tá còn chất đống công việc, bộ phim anh đang quay sau khi quay phân cảnh của nữ chính xong, bên kia gọi điện thoại cho anh suốt đêm bảo anh qua bổ sung một vài cảnh quay.

Giang Kinh Tá không còn cách nào, sau khi nhận điện thoại, liền xin lỗi và giải thích rõ với mấy MC, sáng sớm hôm sau liền vội vàng rời đi.

Đạo diễn phim đã sớm điện anh nhanh chóng qua bổ sung cảnh quay, chỉ là hắn e ngại Phòng Tử Ngộ ở đây, nên vẫn luôn từ chối, hiện tại Phòng Tử Ngộ đi rồi, Giang Kinh Tá cũng muốn hoàn thành công việc sớm một chút để trở về bên cạnh Nam Âm, nên lập tức quyết định rời đi.

Ngồi trên máy bay, Giang Kinh Tá không khỏi nhớ đến bộ dạng ngơ ngác của Nam Âm lúc nghe nói anh phải rời đi vài ngày.

Vì lời khen ngợi của anh mà khuôn mặt ửng đỏ của cô còn chưa biến mất, đôi mắt còn long lanh hơi nước, môi đỏ mọng, dáng vẻ ngốc ngốc làm cho anh thấy được một chút mất mát từ trong cảm xúc của cô.

Nhận thức như vậy, khiến anh vì nghĩ đến phải rời khỏi Nam Âm mấy ngày mà thấy sa sút đi không ít.

Theo bản năng, anh kéo Nam Âm ra sau máy quay, nói với cô, “Nam Âm, cần anh đem quà gì về cho em không?”

“A?” Nam Âm có chút ngoài ý muốn, rất nhanh liền lắc đầu, tiếng nói thanh thúy cất lên, “Không cần a.”

Khi anh còn muốn mở miệng nói gì đó, Nam Âm bỗng nở nụ cười với anh, nốt ruồi nhạt dưới khóe mắt dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp, khuôn mặt có vài phần ngượng ngùng, giọng hơi cứng, rõ ràng không quen “Anh, anh về sớm một chút.”

Giang Kinh Tá sửng sốt, nhìn chằm chằm Nam Âm, như muốn đem khuôn mặt cô khắc sâu vào trong đầu, sau đó cười vang, thần sắc vô cùng ôn nhu.

“Được,” anh ngừng một chút, mắt hiện lên ý cười không rõ, “Vì em, anh nhất định sẽ về sớm.”

Buổi tối ngày hôm sau, Nam Âm nằm trên giường lướt di động, nhớ tới câu nói tối hôm qua của Giang Kinh Tá, bên tai còn lặp lại thanh âm của anh.

Không biết có phải là do gần đây hai người đơn độc ở chung hay không, hôm nay Giang Kinh Tá không ở đây, Nam Âm chỉ cảm thấy cả người cơ hồ không có tinh thần, làm chuyện gì cũng không có sức lực.

Cô thậm chí cảm thấy thời gian trôi qua chậm đến kỳ lạ, giống như thời gian Giang Kinh Tá không ở đây, mỗi một phút mỗi một giây, đều trôi qua chậm gấp mấy lần.

Mà thời điểm nằm trên giường, không lúc nào mà không nhận thức rõ đến như vậy, cô giống như có chút hoài niệm khoảnh khắc ở cạnh Giang Kinh Tá.

Mỗi phút mỗi giây đều hoài niệm, đâu đâu cũng có hình bóng của anh.

Nam Âm đang lướt di động, đột nhiên một thông báo hiện lên.

Thông báo hiện ra – nam thần của tôi, mi tâm Nam Âm nhảy dựng lên.

Vừa thấy thông báo, trong lòng cô liền cảm thấy phức tạp.

Vì sao lúc này Giang Kinh Tá lại gửi tin cho cô?

Giao diện nói chuyện trên màn hình hiện lên một đoạn video của Giang Kinh Tá gửi tới, Nam Âm không chút suy nghĩ nhấn mở ra, nhìn thấy cảnh hoàng hôn sâu lắng, bông tuyết nhỏ phảng phất rơi xuống, xuyên qua lá cây lay động, con đường nhỏ trong video bị phủ kín bởi tuyết.

Nam Âm lập tức nhớ tới lời bình luận của mình trên bài mà Giang Kinh Tá đăng lên, ánh đèn nhợt nhạt trên video lạnh lẽo, xuyên thấu qua màn hình giống như có thể cảm nhận được một chút hơi lạnh, nhưng Nam Âm lại cảm thấy cả người nóng lên một cách khó hiểu.

Sau video Giang Kinh Tá gửi thêm một tin.

“Không phải muốn xem tuyết sao? Anh còn cố ý chạy ra ngoài quay đấy.”

Nam Âm nhìn thấy hai câu này, trầm tư vài giây, ngón tay thon dài soạn ra mấy chữ, rồi nhanh chóng xóa đi.

Lúc Nam Âm còn chần chờ, Giang Kinh Tá lại gửi tới một đoạn video.

Nam Âm mở ra xem, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tên của cô, được viết lên mặt đất dày đặc tuyết, bên cạnh còn để một cành cây nhỏ.

“Anh viết tên của em làm gì vậy?” Nam Âm nhịn không được, gửi một tin nhắn thoại cho Giang Kinh Tá.

Con đường nhỏ gần khách sạn, xa xa có ánh đèn nhợt nhạt, còn có tiếng xe từ xa truyền đến, Giang Kinh Tá chỉnh âm lượng lên to một chút.

Thanh âm của cô, mang theo nhẹ nhàng trong veo, giữa đêm lạnh, lọt vào tai anh, như có một ngọn lửa, mạnh mẽ thiêu đốt lòng anh.

Một bên là luồng nhiệt cực nóng, một bên là bụi bay trên không khí, làm cho nơi sâu trong cơ thể anh, mơ hồ hiện lên một cỗ xúc động, muốn đem Nam Âm dung nhập vào cơ thể, bù vào khoảng trống kia.

Giang Kinh Tá cúi người, nhặt một cành cây nhỏ một bên lên, bên cạnh hai chữ Nam Âm trên mặt đất kia, từng nét một, cực kỳ dụng tâm viết xuống tên của mình.

Nhìn hai cái tên viết song song cùng một chỗ, Giang Kinh Tá mới cảm thấy trong lòng mình dễ chịu hơn nhiều.

Anh nhắm mắt lại, áp chế khô nóng trong lòng, lúc này mới nhắn lại Nam Âm.

“Không phải muốn xem tuyết sao? Viết tên em lên đó, xem như là em đang nhìn vậy.”

Nam Âm nghẹn lời, không biết nên nói gì.

Trước kia lúc quay ngoại cảnh cũng thường xuyên nhìn thấy tuyết, vừa nãy thấy Giang Kinh Tá đăng một tin, cô cũng không biết làm sao mà ma xui quỷ khiến viết một câu dưới phần bình luận.

Chỉ là không ngờ tới, Giang Kinh Tá lại gửi tin nhắn cho cô.

“Làm sao vậy?” thấy Nam Âm vẫn không nói chuyện, không kiên nhẫn nổi, Giang Kinh Tá nhịn không được hỏi.

“Không có gì.” Nam Âm hơi ngừng, từ trên giường ngồi bật dậy, cúi đầu dựa cằm lên đầu gối, rối rắm vài giây, “Anh chừng nào thì trở về a?”

“Em nhớ anh rồi à?”

Lời của cô vừa hiện lên di động, Giang Kinh Tá liền lập tức đáp lại.

“Nói bậy bạ gì đó?” mặt Nam Âm đỏ lên, thấp giọng quát anh, “Chỉ là khách sạn thiếu một người nên có chút không quen.”

Di động truyền đến tiếng cười của anh, lực xuyên thấu rất tốt, từng tiếng một đập vào tim cô, làm nổi lên từng đợt sóng, “Chỉ quay bổ sung một vài cảnh thôi, muộn nhất là ngày mốt trở về.”

“Ừ.” Tiếng Nam Âm nhỏ lại, lại cảm thấy bản thân như bị Giang Kinh Tá nhìn thấy, “Không nói nữa, cũng muộn rồi, em phải ngủ đây.”

“Được.” Giang Kinh Tá bình thản đáp lại, “Ngủ sớm đi, ngủ ngon.”

Nghe thanh âm ôn hòa của anh, khóe môi Nam Âm cong lên, trong lúc vô ý lại lộ ra mỉm cười phát ra từ nội tâm, vừa định nói với Giang Kinh Tá một tiếng ngủ ngon, chợt nghe anh nói thêm.

“Ngày mai anh sẽ cố gắng trở về.”

Nam Âm bị tin nhắn của anh làm cho ngẩn ra, ngây ngốc đáp lại một câu được, rồi nói, “Vậy, chờ anh về.”

“Ừ.”

-

Thời điểm Giang Kinh Tá trở về, vừa vặn trời tối, Nam Âm ngồi trên sofa trong khu chính tầng một, ngơ ngác nhìn ti vi.

Trên màn hình ti vi, nam chính một tay nâng cằm nữ chính lên, cúi đầu muốn hôn xuống.

Bóng cây lắc lư, khe hở giữa những tán cây chiếu lên tấm lưng rộng của người con trai, hắn nghiêng người, sườn mặt tinh xảo, khóe môi cong nhẹ để lộ ra một tia tà khí của nhân vật, cả người vừa vặn đem nữ sinh ôm vào trong lồ.ng ngực, trên màn ảnh, người xem chỉ có thể nhìn thấy một mảnh góc áo lộ ra của người con gái.

Mà dáng vẻ hôn như không hôn kia......

Nam Âm nghĩ, hẳn là đã hôn rồi đi?

“Đó là nụ hôn màn ảnh đầu tiên của Kinh Tá à?” Thẩm Điềm nhìn sắc mặt Nam Âm, đột nhiên mở miệng hỏi.

Kỳ thật trong lòng cô cũng không có gì, bình thường mà nói, nụ hôn màn ảnh đầu tiên của minh tinh nam lưu lượng cao, nếu thật sự có sợ sớm đã bị náo đến không can được, sẽ không giống trời yên biển lặng như bây giờ.

Nam Âm chống cằm, có chút phiền muộn, nhắm mắt làm ngơ với lời của Thẩm Điềm, “Tôi dường như còn chưa quay cảnh hôn,” cô nhếch mi nhìn về phía Lục Hàng, “Lục Hàng, anh từng quay chưa?”

Lục Hàng cũng là minh tinh debut từ khi nhỏ tuổi, so với những người khác mà nói, Nam Âm và hắn cũng có khá nhiều tiếng nói chung.

Thấy hắn lắc đầu, Nam Âm thở dài, “Lúc trước em có nói sau khi mười tám tuổi sẽ có thể bắt đầu tiếp nhận cảnh hôn, ai biết được sau khi em đủ tuổi, mấy phim tìm đến em dường như đều không có cảnh hôn, em còn không biết cảnh hôn là cái dạng gì đâu.”

Lúc còn đang nhỏ cô vẫn bảo thủ nghiêm ngặt, nhưng lớn lên cũng dần cởi mở, cũng muốn dũng cảm thử xem, không hề bảo thủ không chịu thay đổi, ai biết được lại không có cơ hội nào.

Giang Kinh Tá nhanh chóng chạy về khách sạn, vừa vào cửa chợt nghe thấy thanh âm mang theo tiếc nuối rõ ràng của Nam Âm, chỉ cảm thấy thiếu chút nữa nôn ra một ngụm máu.

Điệu bộ này của Nam Âm, rõ ràng không phải tá vị (🞺), ngược lại thật sự vô cùng muốn diễn cảnh hôn thật.

(🞺) tá vị: là kĩ thuật lợi dụng đặc thù góc độ để quay, chụp để gia tăng thị giác hiệu quả tạo nên hình ảnh giống như chính mình mong muốn.

“Kỳ thật trong phim truyền hình có nhiều cảnh đều là tá vị mà thôi.” Chu Vãn Dạng vừa dứt lời, Giang Kinh Tá liền tiến vào, liếc mắt một cái liền thấy hình ảnh anh cúi đầu hôn người khác trên ti vi.

Lá rụng trên mặt đất bị gió cuốn lên, cảnh tượng khá kỳ cục.

Anh nhìn thấy cảnh tượng kia, đột nhiên có chút chột dạ, sau khi Thẩm Điềm kinh hỉ kêu lên “Kinh Tá, anh về rồi à.”, anh cũng không nhìn cô ta, mà nhìn Nam Âm mở miệng, “Đó là tá vị, giả đấy.”

Đạo diễn của bộ phim kia nếu mà ở đây, phỏng chừng bị Giang Kinh Tá làm cho tức chết mất, vậy mà trực tiếp nói ra như vậy.

“A.” Thật ra cô cũng vừa mới nhìn ra, hơn nữa cô còn nhớ, Giang Kinh Tá từng nói trước mấy tuổi đó sẽ không quay cảnh hôn, hình như trong giới đến bây giờ, cũng không có mấy minh tinh nhỏ tuổi diễn cảnh hôn và cảnh thân mật.

Phản ứng lãnh đạm của Nam Âm nằm ngoài dự đoán của Giang Kinh Tá, anh sửng sốt, một lúc sau mới nói, “Cái đó, anh muốn giữ lại cho người mình thích.”

Nam Âm bị ánh mắt cực nóng của anh nhìn có chút không tự nhiên, càng không nói đến việc anh ở trước mặt những người khác nói trắng ra như vậy, giống như nói với cô vậy, Nam Âm cúi đầu tránh ánh mắt của Giang Kinh Tá, “Em cũng cảm thấy phải giữ lại cho người mình thích, chỉ là có chút tò mò mà thôi.”

Giang Kinh Tá quýnh lên, đầu óc nóng lên đem lời nghĩ trong đầu thốt ra, “Vậy em có thể cùng anh thử xem.”

“Không phải.....” thấy Nam Âm biến sắc, mặt lúc đỏ lúc trắng, Giang Kinh Tá vội vàng nói, “Anh là muốn nói anh có thể giúp em tá vị, em có thể cùng anh thử xem.”

Mấy MC ngồi một bên bật cười.

Thấy Nam Âm quẫn bách, Giang Kinh Tá rõ ràng cũng đang ảo não, Chu Vãn Dạng nhìn không được mở miệng giải vây nói sang chuyện khác, “Kinh Tá, sao nhanh như vậy mà đã quay lại rồi, không phải phải quay phim gấp sao?”

“Không có”, tuy trả lời người khác, những ánh mắt của anh vẫn tập trung vào Nam Âm, “Trước đó cũng quay xong rồi, chỉ là có vài cảnh bổ sung mà thôi, nên khá là nhanh.”

“Tôi thấy chắc cậu vội vã trở về phải không?” Phương Đình là người từng trải, tự nhiên cũng hiểu tâm tư của Giang Kinh Tá, nhịn không được trêu ghẹo nói.

Giang Kinh Tá nở nụ cười có chút ngượng ngùng, cầm lấy mấy gói to đưa ra, “Ngại quá, bởi vì công việc của tôi mà làm phiền mọi người rồi, tôi có đem theo chút quà cho mọi người.”

Anh phân phát từng món, cuối cùng mới đưa cho Nam Âm, thấp giọng nói, “Đợi về phòng hẵng mở.”

Thẩm Điềm ở một bên đã nhanh tay mở quà ra, khoa chân múa tay rồi rối rít cảm ơn Giang Kinh Tá.

Là đồ trang sức hàng hiệu mà Giang Kinh Tá làm phát ngôn đại diện trong năm nay, mỗi người một bộ, hoặc là vòng cổ, hoặc là đồng hồ.

Tay Nam Âm nắm chặt túi quà, cô vô cùng tò mò, nhưng vẫn nhịn xuống không mở quà ra trước mặt mọi người.

Cô cảm thấy túi quà của mình có hơi nặng, tựa hồ để không ít đồ.

Sau khi trở về phòng, Nam Âm đặt túi quà lên bàn, do dự vài giây, lúc này mới đem túi quà dựng ngược lại.

Bên trong quả thực không chỉ để những món quà như vậy.

Nam Âm nói không rõ trong lòng có cảm giác gì, có chút phức tạp, lại tựa hồ có chút mừng thầm. Trong mắt của Giang Kinh Tá, cô không giống với những người khác.

Nam Âm mở hộp quà. Đồ bên trong làm cho hô hấp cô cứng lại.

Đồng hồ, nước hoa, khuyên tai, vòng cổ, ngoại trừ túi da ra, cơ hồ đều là những sản phẩm hàng hiệu anh làm phát ngôn đại diện, nhưng mà làm cô kinh ngạc, vẫn là thứ đặt tận cùng bên trong, nhẫn khảm kim cương.

Nam Âm cầm chiếc nhẫn lên, tỉ mỉ quan sát dưới ánh đèn.

Thiết kế giản dị mà không mất đi vẻ xa hoa, phản quang, mặt trong nhẫn còn khắc mấy chữ nhỏ.

NY. Viết tắt tên của cô. (Nam Âm tên phiên âm là NanYin)

Đây là mẫu đặt làm.

Nam Âm cảm thấy mình có chút không hiểu được Giang Kinh Tá đang nghĩ cái gì, theo lý mà nói, quà cũng phải đúng mực, anh sẽ không tặng loại đồ vật như nhẫn cho cô, còn là mẫu đặt làm.

Chẳng lẽ.....

Anh thật sự giống như cô đoán, thích cô sao?

Suy nghĩ này hiện lên trong đầu, bản thân Nam Âm cũng có chút kinh ngạc.

Cô cảm thấy chính mình đang suy nghĩ miên man, nhưng những hành động của Giang Kinh Tá, lại để lộ ra thông tin này.

Nam Âm buồn phiền vò tóc, nhanh chóng thu thập đồ trên bàn, để cho chính mình không suy nghĩ nữa.

Nhưng mà suy đoán của cô, rất nhanh liền được chứng thực ngay trong đêm đó.

Hôm nay tập đầu tiên của chương trình được phát sóng, không ngoài dự đoán, cả hotsearch từ trên xuống dưới gần như đều có liên quan đến chương trình.

Vị trí đầu tiên vững vàng hotsearch, lại có liên quan đến Giang Kinh Tá và Nam Âm.

“Trước đó thời điểm tham gia một tiết mục khác, quan hệ giữa bọn họ khá hòa hoãn, kết quả lại cùng tham gia  《Khách sạn và mỹ thực》, chẳng lẽ chỉ có một mình tôi cảm thấy được có nguy hiểm sao?”

“Nữ minh tinh nào đó có thể đừng mua hotsearch được không, thật khó coi làm sao.”

“Mấy người làm ơn nhận thức cho rõ giùm, ánh mắt của anh trai nhà các ngươi nhìn Nam Âm đã quá rõ ràng rồi được không?”

“Ô ô ô tôi chưa từng thấy anh ấy cười ngọt ngào đến như vậy, chẳng lẽ thật sự yêu đương rồi?”

“Nói thật, đoạn đi xe bus kia, màu hồng giữa hai người quả thật có chút không dám nhìn. Còn có, nếu không phải đang quay, tôi đoán thứ Tá ca ôm ở bên ngoài khách sạn cũng không phải là xe đạp, mà là chính Nam Âm.”

“Cược một bao que cay, thái độ của Nam Âm thì tôi không biết, nhưng Tá ca, rõ ràng chính là bộ dáng phơi phới.”

“Mùa xuân của fan cp a a a, mời hai người kết hôn a a a.”

.........

Nam Âm cũng không nói vì sao, mấy vạn bình luận, cô cư nhiên rất có kiên nhân, không ngại kéo xuống xem.

Mà đến cuối cùng, một bình luận thu hút sự chú ý của cô.

“Ai không phải fan cp thì chết tâm đi, theo tin tức đáng tin cậy từ nhân viên công tác của Tống Nghệ, ban đầu Giang Kinh Tá sỡ dĩ nhận tham gia chương trình này, cũng chính là vì Nam Âm.”

“Một người con trai vì tiếp cận một người con gái, mục đích đã rất rõ ràng rồi, còn có thể là gì nữa, chính là thích đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.