Thích Anh Một Chút

Chương 29



Tiếng nói chuyện, tiếng bước chân dường như gần trong gang tấc, mỗi một từ mỗi một âm tiết phát ra rõ ràng, lại như khoảng cách cách rất xa, mơ mơ hồ hồ, cho nên bên tai lặp lại quanh quẩn, đều là một câu ngắn ngủn đó của Giang Kinh Tá.

Nam Âm đỏ mặt cúi đầu, một mùi thơm thanh nhã thơm ngát xông vào mũi, còn có thanh âm của anh.

“Hoa bách hợp mà em thích.”

Anh còn nhớ, Nam Âm nói qua hoa cô thích nhất là hoa bách hợp, cũng vì vậy khi vừa xuống máy bay, anh vội vàng đến cửa hàng hoa để mua.

Nam Âm sửng sốt, đưa tay ra nhận lấy, bất ngờ bị anh ôm vào lồ.ng ngực, còn có chiếc cằm đặt trên gáy cô, cùng với hô hấp lưu luyến bịn rịn, mang theo hơi thở nóng bỏng.

Giang Kinh Tá thỏa mãn cúi đầu dùng chóp mũi cọ lên cổ Nam Âm, thỉnh thoảng lại ngửi mùi hương của cô, ở chỗ Nam Âm không nhìn tới, sắc mặt từ từ ửng hồng lên một cách không bình thường, giọng nói say mê, mang theo sự thỏa mãn rõ ràng, “So với hoa em thơm hơn nhiều.”

“Giang Kinh Tá!” vừa nghe thấy vậy, mặt Nam Âm lập tức đỏ lên, giãy dụa rời khỏi lồ.ng ngực Giang Kinh Tá, trừng mắt với anh.

“Em phát hiện gần đây anh trở nên hư hỏng rồi.” Nam Âm lên án, ánh mắt hoài nghi nhìn Giang Kinh Tá, “Anh không phải lén lút xem những thứ gì đó không nên xem sau lưng em đấy chứ?”

Rõ ràng lúc tiếp nhận phỏng vấn, ngay cả một lời yêu thương với fan cũng không biết nói, như thế nào mà tới trước mặt cô, đặc biệt là sau khi ở bên nhau rồi, khi nói chuyện càng ngày càng không nghiêm túc.

“Sao có thể chứ,” Giang Kinh Tá lập tức cãi lại, “Anh có thể xem cái gì cơ chứ?”

Anh vốn cũng chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng đối diện với Nam Âm hai má đỏ ửng, nhịn không được nổi lên tâm tư muốn trêu đùa.

Giang Kinh Tá khom người cúi đầu, dụng ý xấu ghé sát Nam Âm, đem hơi nóng từ trong hơi thở phả lên chóp mũi và cằm cô, “Em cho rằng anh xem cái gì,” cố ý ngừng lại, đến cả giọng nói cũng mang theo ý cười như có như không. “Phim cấm?”

Nam Âm mở miệng muốn nói gì đó, khuôn mặt lại đỏ ửng, giọng nói cũng bị ngăn trong cổ họng, nói không nên lời.

Không nói đến Giang Kinh Tá muốn xem, anh nếu muốn diễn, dường như cũng không phải không thể, sợ là tin tức vừa được truyền ra, rất nhiều đạo diễn và nhà sản xuất sẽ lập tức tới mời anh tới đóng đó.

“Đồ ngốc,” Giang Kinh Tá đưa tay lên xoa tóc cô, “Anh không xem mấy thứ kia, cũng không cần phải xem.”

Nam Âm hồ đồ ngẩng đầu nhìn anh, đối với lời anh nói nửa biết nửa hiểu.

Giang Kinh Tá trước kia, lúc còn chưa hẹn hò cô, những phim nhận đóng, cũng không có bộ nào là hoàn toàn xoay quanh tình cảm nam nữ, ở phương diện tình cảm có thể nói là một tờ giấy trắng.

“Có một số việc cho dù chưa từng làm, nhưng đối mặt với người mình thích, cũng sẽ vô sự tự thông (*).” Giang Kinh Tá nói xong, thời điểm Nam Âm ngơ ngác, cúi đầu, môi mỏng dừng trên môi cô, vừa chạm vào liền rời đi, cười cười nhìn cô, “Giống như vậy.”

(*) Vô sự tự thông: Không thầy cũng tự hiểu được 

Thấy khóe môi anh mỉm cười, bộ dáng vô cùng khác so với trên màn hình, Nam Âm giống như bị mê hoặc, không chút suy nghĩ, hôn lại anh.

Đêm qua trước khi ngủ cô trốn vào ổ chăn, lén xem một bộ phim hot của năm mà Giang Kinh Tá đóng chính.

Mấy ngày nay Nam Âm ở ký túc xá xem đến mưa dầm thấm đất, cũng bắt đầu chú ý đến khuôn mặt kia của Giang Kinh Tá, cô không thừa nhận cũng không được, cho dù là mặc đồ đơn giản, anh vẫn là một Giang Kinh Tá tuấn tú không ai sánh bằng. Huống hồ, anh còn mặc một thân quân trang, vai rộng eo thon vô cùng tinh tế.

Khớp xương ngón tay thon dài rõ ràng có đeo một chiếc nhẫn bản to, đuôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, khóe môi cười yếu ớt, khí chất toàn thân như tỏa ra vẻ thư sinh ôn hòa, nếu bỏ qua vật màu đen dư thừa trên tay, làm cho người ta cảm giác được một người đàn ông vô hại lại dễ khiến người rung động.

Nhưng đầu ngón tay mềm mại kia lướt nhẹ qua, tiện đà giơ lên rất nhanh, cọc một tiếng, rơi xuống giữa mi tâm.

Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, lời nói cũng làm người khác muốn đóng băng theo, không giống như dáng vẻ ôn hòa ở trước mặt cô một chút nào. Sự tương phản này làm cho Nam Âm ngớ ra một lúc lâu mới hoàn hồn lại.

Khó trách bộ phim này vừa ra liền hot như vậy, một đống nữ sinh giành nhau muốn sinh khỉ con cho anh, không nói đến nội dung kịch bản, Giang Kinh Tá mặc bộ đồ quân nhân cùng với khí chất toàn thân của anh, chính cô xem cũng không nhịn được mà động tâm.

Đêm nay anh xuất hiện trước mặt mình, không giống với bộ dáng băng lãnh như trên màn hình, làm cho cô thoáng thất thần, chủ động hôn lên.

Thật giống như, Giang Kinh Tá ở trước mặt cô mới chính là Giang Kinh Tá chân chính, cảm xúc chân thật nhất của chính anh, cũng chỉ lộ ra với mình cô.

Tất cả bộ dáng mà anh không muốn người khác biết, chỉ có một mình cô có thể thấy được.

Chống lại đôi mắt mỉm cười phóng đại trước mắt của Giang Kinh Tá, cô mới phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, lui ra sau một bước, cúi đầu có chút không dám nhìn anh.

Chỉ là không ngẩng đầu, cũng biết Giang Kinh Tá đang nhìn chằm chằm cô, trong lòng Nam Âm khẩn trương, môi hé ra không cẩn thận nói ra ý nghĩ của chính mình.

Giang Kinh Tá sửng sốt, tiếp đó cúi đầu cười, khom người, môi mỏng ghé sát vành tai trắng nõn của cô, giọng ôn nhu như đang nỉ non, “Bảo bối là người quan trọng nhất của anh, đương nhiên có thể nhìn được tất cả bộ dáng của anh rồi.”

Tim Nam Âm vì lời nói đó của Giang Kinh Tá mà đập chậm đi một nhịp, cô nhìn bó hoa nắm chặt trong tay, nói sang chuyện khác, “Thật ra em không thích hoa bách hợp.”

Giang Kinh Tá quả nhiên có chút kinh ngạc, “Không thích?”

Nam Âm nghĩ lại dù gì đây cũng là hoa mà Giang Kinh Tá tặng, nên mở miệng nói, “Nhưng mà đây là anh tặng cho em, nên cũng rất đẹp.”

“Vậy em thích hoa gì?”

“Em cũng không biết,” Nam Âm có chút buồn rầu, “Dường như cũng không có đặc biết thích loài hoa nào hết.”

Như nghĩ đến gì đó, nét đỏ hồng trên mặt Nam Âm dần biến mất, trở nên có chút tái nhợt, “Duy nhất không thích chính là hoa hồng phấn.”

Nam Âm không chú ý tới đáy mắt Giang Kinh Tá có một tia mất tự nhiên lướt qua, mà nói, “Hình như là bắt đầu từ lớp 11, cũng không biết là ai tặng hoa hồng phấn cho em......”

Lời vừa dứt, Nam Âm lúc này mới ý thức được người mà mình phát tiết cảm xúc ra không phải là người bình thường, mà là bạn trai cô. Cho dù không hiểu chuyện, Nam Âm cũng biết, hẳn là không có một người đàn ông nào có thể chấp nhận bạn gái của mình được một người đàn ông xa lạ tặng hoa cho.

Tuy nói là fan, nhưng rõ ràng, không thể nào là fan nữ được, fan nam tặng hoa cũng được, nhưng mà mỗi ngày đều tặng.........

Quả nhiên, Giang Kinh Tá nhíu mày, tựa hồ còn mang theo sự khẩn trương cùng thăm dò mà Nam Âm không xác định được, “Em có biết là ai không?”

Nam Âm thành thật lắc đầu, sợ Giang Kinh Tá nghĩ nhiều, chủ động nắm lấy cánh tay anh, “Không nhắc đến chuyện này nữa, dù sao bây giờ hắn ta cũng không tặng nữa rồi, anh đưa em đi ăn khuya được không?”

Giang Kinh Tá nghĩ đến chính mình trước kia quay phim khá nhiều, ở trên mạng nhìn thấy các cách theo đuổi con gái, trong đó có một chiêu là tặng hoa.

Mấy chiêu trên mạng, dường như cũng không đáng tin.

Giang Kinh Tá giơ tay lên sờ mũi, có chút mất tự nhiên, đè xuống kích động sâu trong đôi mắt, ừ một tiếng đáp lại Nam Âm.

-

Thời điểm Nam Âm nhận được lời mời của chương trình Tống Nghệ, đã là chuyện của một tuần sau.

Theo chương trình kia phát sóng, cơ hồ mỗi tập phát sóng, cô và Giang Kinh Tá liền trở thành đầu đề hotsearch ngày đó, độ hot không ngừng tăng, mà những suy đoán về quan hệ của bọn họ cũng càng thêm ồn ào huyên náo.

“Mỗi tuần đều vì vợ chồng Giang Nam mà cố thủ trước tivi.”

“Ô ô ô nhanh chóng ở bên nhau đi, giá trị nhan sắc của hai người đều cao như vậy, đẹp đôi quá đi mất!”

.......

Không biết có phải do ảnh hưởng của chương trình hay không mà càng ngày càng nhiều fan ủng hộ Giang Kinh Tá và Nam Âm ở bên nhau, thanh âm phản đối cũng có, cơ bản đến cuối cùng cũng tranh cãi ầm ĩ cả lên.

Đặc biệt là khi gần đây Giang Kinh Tá tiếp nhận phỏng vấn, bị hỏi đến lịch trình riêng dạo này, anh không chút do dự thẳng thắn mở miệng, “Hẹn hò.”

Đoạn video vài phút phỏng vấn kia chiếu ra vô cùng hot, thậm chí độ thảo luận cũng rất hot, đề tài “Giang Kinh Tá hẹn hò” đứng đầu hotsearch tận mấy ngày, những bình luận ở dưới cũng xoắn xuýt túi bụi, chiều hướng căng thẳng quyết liệt.

“Nếu Tá ca thật sự cùng minh tinh tên hai chữ kia ở bên nhau, tôi lập tức bỏ làm fan.”

“Bỏ thì bỏ đi, fan chúng tôi cảm ơn ngài đã từng thích Tá ca, Tá ca cũng không thiếu một fan như cậu, muốn bỏ thì nhanh bỏ đi.”

“Buồn cười quá đi mất, không yêu đương với Nam Âm chẳng lẽ yêu đương với cậu?”

“A a a a a tránh ra tránh ra, mấy chị em đưa tôi lên, tôi đặc biệt chúc phúc a, thế kỷ 21 sinh viên yêu đương thì làm sao? Chẳng lẽ còn muốn để Tá ca cô độc suốt quãng đời còn lại à? Ích kỷ quá rồi đấy, Tá ca hẹn họ với Nam Âm, tôi tán thành một trăm một ngàn lần.”

“Rốt cuộc cũng tìm được fan lý trí rồi, mấy bình luận hot trên kia thật khó coi.”

“Không hiểu được người uy hiếp bỏ làm fan kia có ý gì, thích anh liền không để anh yêu đương, fan chân chính vĩnh viễn ủng hộ Tá ca, bất luận anh yêu đương hay là kết hôn sinh con.”

........

Lướt xem một vài bình luận, Nam Âm có chút bất đắc dĩ, fan lý trí nhiều như vậy, vẫn có thể náo thành cái dạng này, cô có thể tưởng tượng, nếu mình và Giang Kinh Tá công khai hẹn hò, tình hình không biết sẽ loạn thành cái dạng gì.

Cô ngồi chỗ trên sân thượng, vừa rút ra một tờ giấy lau lau môi, vừa đọc từng câu từng chữ trên bình luận cho anh nghe.

Đọc được vài câu, thấy anh không nói chuyện, cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ cúi đầu lột con tôm cuối cùng, Nam Âm ngược lại cảm thấy thẹn thùng.

“Nếu ngày chuyện tình cảm của anh và em bị lộ ra, fan của anh thật sự bỏ đi thì phải làm sao,” cô ngừng lại, có chút tò mò, “Anh có chia tay với em không?”

Giang Kinh Tá nâng mắt nhìn cô, tôm trong tay đưa tới bên miệng Nam Âm, giọng nói ôn hòa nhàn nhạt, “Há miệng.”

Nam Âm theo thói quen há miệng ăn tôm. Dù sao, ngay từ đầu chính là Giang Kinh Tá phụ trách bóc tôm, cô phụ trách ăn.

Giang Kinh Tá chậm chạp lau tay, từ từ mở miệng, “Không có khả năng chia tay.”

“Vì sao?” Nam Âm nhìn bộ dạng chắc chắn của anh có chút khó hiểu.

“Anh là một người bình thường có thất tình lục dục, một ngày nào đó, anh sẽ yêu đương, sẽ kết hôn, sẽ sinh con, sẽ già đi, sẽ chết đi, cuộc sống cũng không cần hợp ý người khác, sẽ có cuộc sống của riêng mình.”

“Anh không có cách nào làm vừa lòng tất cả mọi người được, anh cũng không vĩ đại như vậy, điều anh có thể làm được, chính là là khiến em hài lòng.”

-

Cả ngày mồng bảy từ sáng đến tối, rất nhiều người nhìn chằm chằm động thái của Giang Kinh Tá, có vài người sợ anh đăng Weibo, cũng có vài người chờ đợi anh đăng Weibo.

Hôm nay là sinh nhật của Nam Âm, phần lớn những người trong giới giải trí từng hợp tác với Nam Âm đều chúc mừng, đủ để chứng minh nhân duyên trong giới của Nam Âm, huống chi là Giang Kinh Tá, người đang có tin đồn với Nam Âm, ở trong mắt mọi người rốt cuộc cũng không giống nhau.

Đợi đến hơn mười một giờ tối, thấy Giang Kinh Tá không có động tĩnh gì, so với fan cuồng riêng của mỗi người, không ít fan cp vẫn rất thất vọng.

“A a a a tôi chờ cả một ngày rồi, vì sao có thể không chúc mừng? Nói một tiếng sinh nhật vui vẻ cũng được a.”

“Tôi còn cho rằng hôm nay sẽ công khai hẹn hò, kết quả.....”

“e cũng không phải cần phải phô bày ra trên mạng, có thể đã đứng trước mặt người ta chúc rồi.”

........

Quả thực cũng không ai biết, buổi tối trước ngày sinh nhật Nam Âm, Giang Kinh Tá chạy về suốt đêm, điện cho Nam Âm, nói mình ở dưới lầu ký túc xá chờ cô, bảo cô thay quần áo rồi đi xuống.

Nam Âm dùng tốc độ nhanh nhất thay đồ chạy xuống, đứng ở cửa ký túc xá tìm kiếm thân ảnh Giang Kinh Tá, tìm khoảng một hai phút vẫn không thấy gì.

“Anh ở đâu vậy, em không nhìn thấy.”

Nam Âm giơ di động, bởi vì mặc ít, khi nói chuyện cảm thấy lạnh mà hàm răng run lên, thấy cách đó không xa có ánh đèn chiếu thẳng tới, Nam Âm tắt di động rồi bước nhanh đến.

Ngồi vào xe xong, Nam Âm có chút nghi hoặc nhìn về phía Giang Kinh Tá đang ngồi ở vị trí người lái, “Anh không phải quay phim ở nơi khác sao? Làm sao mà trở lại rôi.”

“Ngày mai sinh nhật em rồi, cho dù anh đang ở mặt trăng cũng phải tranh thủ trở về, huống chi là quay phim ở nơi khác.”

Nam Âm bị lời nói của Giang Kinh Tá chọc cười, “Vậy anh gọi em xuống làm gì, ở cùng em đến 0 giờ?”

Giang Kinh Tá chậm chạp mở miệng, “Dẫn em đi một nơi.”

Bởi vì anh mà ngữ khí của Nam Âm cũng trở nên hưng phấn lên, “Chúng ta đi đâu?”

“Đến rồi em liền biết.” Giang Kinh Tá khom người ghé sát Nam Âm, giúp cô đeo dây an toàn.

Thấy Nam Âm ngoan ngoãn ngồi, Giang Kinh Tá nhịn không được, thừa cơ hôn một cái lên mặt Nam Âm.

Nam Âm bị hôn không kịp đề phòng, che hai má nhìn Giang Kinh Tá, “Lưu manh.”

Giang Kinh Tá cười vẻ mặt thỏa mãn, “Thuộc về em.”

Anh còn chưa dứt lời, còn để lại một nửa, Nam Âm cũng nghe hiểu, mặt nháy mắt đỏ lên, không dám mở miệng nói một câu.

Trời ban đêm lộ ra sự lạnh lẽo, cơ thể Nam Âm dần dần thấy lạnh, nhịn không được chà chà hai tay hà hơi sưởi ấm.

Giang Kinh Tá lái xe chú ý tới động tác của cô, thấp giọng hỏi, “Lạnh lắm à?”

“Không sao.”

Nam Âm còn chưa phản ứng lại, tay liền bị Giang Kinh Tá cầm lấy bỏ vào túi áo khoác, anh xoa tay cô nhíu mày nói, “Sao tay lại lạnh như vậy?”

“........ Có thể do vừa nãy đứng trước cửa ký túc giá bị gió thổi vào.”

Qua vài giây, thấy tay Nam Âm vẫn không ấm lại, giữa đôi lông mày Giang Kinh Tá nhăn lại càng sâu, buông tay Nam Âm ra, “Em để tay ra sau cổ anh sưởi ấm đi.”

Thấy Nam Âm không động, Giang Kinh Tá mất kiên nhẫn, cầm lấy cổ tay cô, muốn để tay cô dán lên cổ mình sưởi ấm.

Nam Âm rút lại, “Không cần, chỉ là tay lạnh mà thôi, anh vẫn là chuyên tâm lái xe đi.”

Giang Kinh Tá đau lòng cô, cô cũng có chút đau lòng Giang Kinh Tá, nếu tay cô thật sự dán lên cổ anh, chẳng phải làm anh lạnh chết sao.

Thấy Nam Âm kiên trì, Giang Kinh Tá cũng không nói thêm gì, chỉ là lo lắng dặn dò, “Còn khá xa, nếu em lạnh đến không chịu nổi thì nói với anh.”

Nam Âm không chút để ý, ừ một tiếng, nhìn anh buồn cười, “Làm gì khoa trương như vậy,” đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, Nam Âm ngáp một cái, “Vậy em ngủ một giấc.”

“Ngủ đi.”

Nam Âm bị Giang Kinh Tá hôn tỉnh, ở trong mộng hít thở không thông, cô mở mắt ra, liền đối diện với đôi mắt thâm thúy của Giang Kinh Tá, bộ dạng của cô giờ phút này được phản chiếu rõ ràng trong mắt anh.

Vì mới tỉnh ngủ mà con ngươi có chút mê mang, phiếm chút ánh nước, sắc mặt hồng nhuận, hiển nhiên là ngủ rất ngon.

Cảm thấy hôn đủ rồi, Giang Kinh Tá mới buông Nam Âm ra, nhìn người yếu đuối dựa vào ghế ngồi, khóe môi Giang Kinh Tá không nhịn được nhếch lên, nhẹ giọng hỏi, “Anh ôm em ra ngoài nhé?”

Nam Âm vừa tỉnh ngủ liền bị hôn đến mơ màng, có chút không phản ứng lại được, ngơ ngác gật đầu.

Thấy Nam Âm đồng ý, Giang Kinh Tá nở nụ cười, đi xuống xe vòng qua đầu xe, đi đến chỗ ngồi cạnh lái xe, mở xửa ra, xoay người ôm Nam Âm đi ra.

Tòa nhà trước mắt chiếu ra tia sáng màu lam nhạt phủ trời mây, khí thế khoáng đạt, lúc này Nam Âm mới phản ứng lại Giang Kinh Tá lái xe đưa cô đến vùng ngoại thành.

Công trình kiến trúc cao nhất thành phố có hai tòa, vừa vặn xây giữa vùng ngoại thành và nội thành, độ cao ba bốn trăm mét, đều có thể quan sát cả thành phố.

Giang Kinh Tá ôm cô đi thang máy lên tầng cao nhất, anh nhìn đồng hồ, thời gian vừa đúng.

“Năm, bốn, ba, hai, một.......”

Tiếng đếm ngược của Giang Kinh Tá vừa dứt, ầm một tiếng, pháo hoa nổ đầy trời, tiếng vang liên tiếp không ngừng cắt ngang trời đêm yên tĩnh, tô vẽ thế giới mà Nam Âm nhìn thấy.

Nam Âm ngửa đầu nhìn, Giang Kinh Tá từ phía sau dán tới, hôn lên vành tai cô, “Bảo bối, sinh nhật vui vẻ!”

Cho dù trong lòng đã chuẩn bị trước, tim Nam Âm vẫn mạnh mẽ run lên, nước mắt trong nháy mắt cũng trào ra, thanh âm không ổn định, “Anh......”

Như đoán được Nam Âm muốn nói gì, Giang Kinh Tá cắt ngang lời còn chưa nói ra của cô, “Về sau sinh nhật mỗi năm của em, anh đều muốn là người đầu tiên cũng là người cuối cùng nói sinh nhật vui vẻ.”

Hiện tại vừa đúng 0 giờ, anh là người đầu tiên chúc cô sinh nhật vui vẻ.

Nam Âm khàn giọng không nói được câu gì, nghe được động tĩnh từ phía sau truyền đến, quay đầu thấy Giang Kinh Tá đang cầm bánh kem tiến đến gần cô.

Ánh nến lay động, càng lộ ra khuôn mặt thâm thúy ngày càng ôn nhu của Giang Kinh Tá, cả người Nam Âm đều bị hút vào đó.

“Bảo bối, bánh kem anh tự tay làm, hy vọng em sẽ thích.”

Nam Âm sau khi đón sinh nhật cùng bạn cùng phòng về, nằm trên giường của ký túc xá, nhìn những bình luận của cư dân mạng trên màn hình, liền nhớ tới chuyện tối hôm qua hoặc là nói chuyện của rạng sáng nay.

Cô nghĩ nghĩ, đăng bài đăng thứ hai của hôm nay lên Weibo.

Không có từ nào, chỉ có một hình trái tim đơn giản, kèm theo một bức hình cô đang ước nguyện trước bánh kem.

Một loạt bình luận với tốc độ không thể ngăn được xuất hiện.

“Sinh nhật vui vẻ! Mẹ ơi, tôi không nhìn lầm chứ, đó hình như là tầng cao nhất của trung tâm quốc tế, nghe bảo đó là nơi tốt nhất để cầu hôn, có thể nhìn ra cả thành phố, Âm Âm như thế nào lại đi đến đó a a a!”

“Trời đất, tôi không nhìn lầm đi, chữ tiếng anh trên bánh kem là Love? Không phải chứ, Tá ca quay phim ở nơi khác a a a, cho nên bức ảnh này là Nam Âm muốn nói với chúng ta cô ấy có bạn trai rồi, và đó không phải là Tá ca?”

“Ô ô ô đừng a, Tá ca phải làm sao bây giờ a!”

“Nữ thần sinh nhật vui vẻ, đúng là thần nhan.”

“Bạn trai là Giang Kinh Tá.”

.......

Nam Âm nhìn dòng bình luận nói bạn trai là Giang Kinh Tá, id có chút quen thuộc.

Cô suy nghĩ một lúc mới nhớ tới, ông xã Nam Âm yêu nhất, tài khoản này không phải là em họ của Giang Kinh Tá sao?

Khi nào rảnh vẫn là nói một tiếng với Giang Kinh Tá, bảo em họ đổi tên, dù sao, vai vế như vậy dường như có chút không đúng......

Nam Âm vừa định thoát Weibo, chợt nghe tiếng thông báo vang lên, ấn mở ra xem thì thấy động thái mới của Giang Kinh Tá.

Anh gửi qua ảnh chụp cô vừa mới đăng, cũng nói một câu sinh nhật vui vẻ.

Nam Âm mi tâm nhảy dựng, nhìn lên trên cùng di động.

23:59, thời gian nhảy lên, 00:00.

Hôm nay anh là người đầu tiên chúc cô sinh nhật vui vẻ.

Vừa vặn, cũng là người cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.