Nam Âm quay đầu nhìn cảnh tượng không ngừng lùi lại ngoài cửa xe, nhớ lại hành động vừa nãy của Giang Kinh Tá, khóe môi không nhịn được hiện lên ý cười.
Đèn đường mờ nhạt phản chiếu lên cửa kính xe, tay trái vân vê đai an toàn đột nhiên bị nắm lấy, một mảnh ấm áp bao trùm theo.
Ánh đèn chợt lóe lên mặt anh, Nam Âm nhìn sườn mặt Giang Kinh Tá, cổ tay chuyển động, không rút ra được, có chút bất đắc dĩ mở miệng, “Anh không lo lái xe mà nắm tay em làm gì?”
Bên ngoài một mảnh tối đen, ngẫu nhiên có mấy tiếng còi xe vang lên, Nam Âm xuyên qua kính trước của xe, nhìn cách đó không xa, vài bóng người lay động dưới ngọn đèn.
“Nắm tay em mới lái xe được.” Giang Kinh Tá nói xong, tay nắm Nam Âm dùng sức giơ lên bên môi, cánh môi mềm mại rơi lên mu bàn tay.
Bên trong xe không bật đèn, trong một mảnh u ám, đôi mắt Giang Kinh Tá sáng lên, Nam Âm lờ mờ chống lại ánh mắt của anh, trơ mắt nhìn anh hôn mu bàn tay mình, hai má không nhịn được có chút nóng lên.
Cảm nhận được là một chuyện, mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Nhìn thấy sự hứng thú trong đáy mắt anh, giống như đang nhìn sự ngượng ngùng của cô, nghĩ đến chính mình luôn bị anh trêu chọc đến đỏ mặt, ma xui quỷ khiến, đợi đến khi xe chậm rãi dừng lại, Nam Âm tháo dây an toàn để ra sau gáy.
“Không thể khi nào cũng để anh chiếm tiện nghi được.”
Giang Kinh Tá a một tiếng, Nam Âm đột nhiên bổ nhào qua, không cẩn thận liền cắn phải cằm anh.
Nam Âm ngồi trên đùi anh, đôi mắt to tròn, cứ thế đối diện Giang Kinh Tá.
Cô có chút chột dạ, tay giơ lên sờ cằm anh cẩn thận kiểm tra, chỉ thấy trên chiếc cằm bóng loáng xuất hiện dấu răng nhỏ nổi bật.
Tầm mắt Nam Âm rời khỏi dấu răng kia, đưa mắt chống lại đôi mắt thâm trầm của anh, bộ dạng mím môi như đang tức giận, Nam Âm hạ mí mắt, nhỏ giọng mở miệng, “Em muốn hôn anh thôi, em không phải cố ý, không bị, không bị hủy dung đâu.”
Nếu cô bị Giang Kinh Tá cắn một miếng, khẳng định là sẽ phát cáu, cũng không biết Giang Kinh Tá có giận cô hay không.
Yết hầu Giang Kinh Tá chuyển động, cổ họng phát ra hai từ khàn khàn.
“Hôn là được rồi.” Nam Âm bị anh nhìn đến trong lòng run rẩy, cho rằng anh tức giận, trong đầu cô nghĩ ra cách có thể dỗ dành anh.
Vừa dứt lời, cô không chút do dự hôn lên dấu răng nhỏ kia, hôn vài giây, cô mới nghe thấy Giang Kinh Tá nói.
“Tiếp tục.” anh nói tiếp tục.
Đó không phải là không có việc gì sao, anh không giận cô, cô còn vội chủ động hôn anh.
Nam Âm nghĩ, đang muốn lui ra, ót lại bị chế trụ, không khống chế được lại hôn lên dấu răng kia.
Trước đó là cô chủ động, bây giờ đổi lại Giang Kinh Tá nắm toàn bộ cục diện, không chỉ hôn dưới cằm anh, vì độ cao tư thế, môi của anh vừa vặn để trên mũi cô, còn có hơi thở nóng bỏng phả vào mi tâm trên trán cô.
Tựa hồ tứ chi tiếp xúc như vậy còn chưa đủ, một tay Giang Kinh Tá nắm lấy ót Nam Âm, một tay nắm lấy eo cô, cơ thể hướng về phía trước, đem cả người cô đè lên vô lăng, cúi người hôn xuống.
Lần này cũng trực tiếp dừng trên cánh môi đỏ mọng.
Bên trong xe yên tĩnh chật chội vang lên tiếng cúc áo trên áo khoác va chạm với vô-lăng.
Trong lúc ý loạn tình mê, Nam Âm nhịn không được co rúm lại. Tay kia mang theo hơi lạnh bên ngoài, đầu ngón tay lại nóng hổi, khắp nơi như nổi lửa.
Nóng lạnh đan xen, ý thức của Nam Âm hỗn loạn khó chịu, cả hai tay đều không biết phải đặt đâu.
Mà dưới thân vì nụ hôn mà càng ngày càng có phản ứng rõ ràng.
“Giang Kinh Tá.” Nam Âm khó chịu, nhịn không được lẩm bẩm thành tiếng, kêu tên anh.
“Làm sao vậy?” thanh âm anh cứng nhắc, khuôn mặt từ trước đến nay luôn bình tĩnh ung dung lại mang theo tia chật vật ngoài ý muốn.
“Đem thứ đó của anh lấy ra đi, khó chịu.”
Giang Kinh Tá cúi đầu cọ cọ lên cổ Nam Âm, bình phục lại hô hấp, ngoài miệng trêu chọc Nam Âm, “Về sau nó cũng là của em.”
Cô thật sự có chút khó có thể tưởng tượng, làm sao mà người bình thường luôn đúng mực, nhưng khi ở trước mặt cô lại không một chút che dấu, quả thật là hai phong cách khác nhau.
Nam Âm đưa tay lên vỗ vỗ, cô khống chế lực đạo, Giang Kinh Tá không thấy đau gì, ngược lại cảm thấy càng ngứa, giống như có con sâu nhỏ chui qua lục phủ ngũ tạng, cả người kêu gào muốn Nam Âm lặp lại động tác.
Gân xanh trên huyệt thái dương của Giang Kinh Tá hiện lên rõ ràng, tay đẩy cửa xe ra, gió lạnh tiến vào trong, làm cho cả người anh thanh tỉnh hơn một chút.
Thấy Nam Âm khó hiểu nhìn mình, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười, trên mặt cũng không biểu cảm gì, nghiêm túc mở miệng, “Nếu không đi xuống, em có tin anh thu thập em ngay trên xe luôn không?”
Hai chữ thu thập, anh còn đặc biệt nhấn mạnh.
Nam Âm đã là người trưởng thành, làm sao lại không nghe ra ý tứ của anh được, thấp giọng mắng một câu không biết xấu hổ. Sau đó động tác cực nhanh lấy khẩu trang ra, xoay người xuống xe.
Đi được mấy bước, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng đóng cửa xe.
Nam Âm tò mò quay đầu lại, thấy Giang Kinh Tá hướng về phía mình đi tới, có chút kinh ngạc, ánh mắt quét qua toàn thân anh, lại nhìn thoáng qua xe đỗ phía sau anh, “Anh bình thường lại rồi?”
Lời đó nói ra, Nam Âm vì ý nghĩ của mình mà cảm thấy có chút xấu hổ.
“Em nghĩ gì vậy?” Thấy bộ dạng mặt mày đều đỏ bừng kia của cô, còn có sâu trong đôi mắt ẩn giấu đồng tình và cổ vũ, Giang Kinh Tá cảm thấy chính mình không cần nghĩ cũng có thể đại khái đoán ra Nam Âm đang nghĩ gì.
“Không.....” Nam Âm lắc đầu như trống lắc.
Giang Kinh Tá ho nhẹ, vành tai hơi đỏ lên, cũng có chút ngượng ngùng ngoài ý muốn, “Em vừa rời đi nó liền xuống.”
“Em nhìn anh như vậy là có ý gì” thấy đáy mắt Nam Âm mang vẻ nghi hoặc đồng tình, thanh âm Giang Kinh Tá như muốn nghiến răng nghiến lợi, “Nếu em không tin, bây giờ chúng ta lập tức quay về khách sạn, anh có thể chứng minh cho em xem.”
Xác nhận Giang Kinh Tá không nói đùa, Nam Âm hoảng sợ khoát tay, “Không, không cần, em tin, vô cùng tin tưởng.”
“Thật đấy.” Sợ Giang Kinh Tá chưa từ bỏ ý định, Nam Âm vừa nói vừa gật đầu cam đoan.
Nhìn dáng vẻ của Nam Âm, Giang Kinh Tá nhịn không được tiến lên đem cô ôm vào lòng ngực, đưa tay lên vuốt ve tóc cô, thấp giọng bật cười, “Ngốc.”
Nghe thấy mình bị nói ngốc, Nam Âm vừa định đẩy Giang Kinh Tá ra, chợt nghe nửa câu sau của anh, “Anh như thế nào lại thích như thế cơ chứ?”
Anh đè thấp âm thanh lướt nhẹ qua chóp mũi, mang theo dòng khí ấm áp, một câu, dỗ Nam Âm nháy mắt không còn tức giận.
Giang Kinh Tá vươn tay sờ hai má mềm mại của cô, hướng xuống dắt tay cô, “Đi thôi, chúng ta đi dạo công viên.”
Nghe Giang Kinh Tá nói vậy, Nam Âm có chút kinh ngạc, “Nơi này là công viên?”
Nhìn trời mờ tối, không chút náo nhiệt nào.
“Ừ, cửa bên của công viên.” Giang Kinh Tá lời ít ý nhiều giải thích.
“Bên trong dường như có hơi tối, thấy được người sao?” Từ cửa bên nhìn vào một mảnh tối đen, Nam Âm có chút sợ hãi.
“Không phải còn có anh sao?” Giang Kinh Tá nói xong, ôm lấy cô đi về phía trước, “Chỉ là bên cửa này tối thôi, đi vào bên trong sẽ sáng hơn.”
“Thật sao?” Nam Âm lo lắng hỏi, bước chân cũng theo Giang Kinh Tá đi về phía trước.
Nhận thấy động tác của Nam Âm, Giang Kinh Tá cười khẽ ra tiếng, “Khẩu thị tâm phi.”
Bước chân Nam Âm ngừng lại, chỉ cảm thấy tiếng anh cười khẽ bên tai, không chỉ làm tai cô nóng lên, cả người cô cũng nóng theo, theo bản năng đề cao âm lượng, mở miệng bảo vệ tôn nghiêm của bản thân, “Khẩu thị tâm phi thì sao, em không thể khẩu thị tâm phi à?”
“Được a.” Mắt thấy người nào đó sắp xù lông lên, Giang Kinh Tá nhanh miệng nhẹ giọng dỗ, “Em muốn làm gì cũng được hết.”
“Hừ.” Nam Âm khẽ hừ một tiếng, hai mắt cố gắng trừng lớn.
Rõ ràng vừa rồi thái độ nói chuyện của cô không tính là quá tốt, ai biết anh không chỉ có bao dung cô cố tình gây sự, còn bày ra một bộ dáng cam tâm tình nguyện.
Giang Kinh Tá thật sự là đáng ghét chết đi được, cứ hở chút là lại làm ra những hành động khiến cô cảm động muốn khóc.
Sự thật chứng minh Giang Kinh Tá cũng không lừa cô, từ cửa hông đi vào vài bước, không chỉ là đường, đèn hai bên đường đều sáng trưng, còn có đèn màu quấn quanh vách đá hai bên hồ, phản chiếu xuống mặt nước, sặc sỡ rực rỡ, vô cùng đẹp.
Nhìn thấy hai ba nhóm người già tản bộ đi ngang qua bên người mình, Nam Âm quay đầu lại nhìn bóng dáng của bọn họ, từ trong lòng bàn tay của Giang Kinh Tá rút tay mình ra, dưới ánh mắt khó hiểu của anh, đưa tay lên khoác lấy cánh tay anh.
“Tản bộ phải như vậy.” Cô nhỏ giọng giải thích, nghiêng đầu qua giống động vật thân mềm, dựa vào cánh tay Giang Kinh Tá.
Thấy Nam Âm thích, Giang Kinh Tá liền theo cô đi như vậy.
Đi một lúc, Nam Âm quay đầu lại đã không nhìn thấy cửa hông mà vừa nãy đi vào, mới phát hiện mình và Giang Kinh Tá bất tri bất giác đã đi cả nửa vòng công viên rồi.
Trong công viên còn có một sân trượt băng và sân bóng rổ, xa xa có thể nghe được âm thanh từ sân bóng rổ truyền đến.
Chân Nam Âm có chút mỏi, nhìn về phía trước, một đường đi xuống tựa hồ cũng không có chỗ nào đặc biệt, lôi kéo Giang Kinh Tá đi về phía chỗ ngồi của sân bóng rổ.
Mùa đông có không ít người đeo khẩu trang chống lạnh, hai người bọn họ đều đeo khẩu trang che dấu kín đáo, nên cũng không khiến cho người ta chú ý quá nhiều.
Bốn cái rổ bóng thì ở dưới ba cái đều có người đang chơi, Giang Kinh Tá thấy ánh mắt chuyên chú của Nam Âm như đang tìm cái gì đó, nhịn không được hỏi, “Em tìm cái gì vậy?”
“Sắp tới mùa đông rồi, bọn họ còn mặc đồng phục đội bóng,” Nam Âm vô cùng kinh ngạc, “Chắc là đang thi đấu, em đang tìm người mang số mười lăm, đó chính là con số may mắn của em.”
Lại ngồi một lúc, thời điểm nghỉ ngơi giữa trận, thấy Giang Kinh Tá đứng lên, Nam Âm ngửa đầu nghi hoặc nhìn anh, “Anh đứng dậy làm gì vậy?”
“Em ngồi đây đi.” anh nói xong xoay người rời đi.
Tầm mắt Nam Âm gắt gao dừng trên người Giang Kinh Tá, thấy anh đi qua chỗ đám người đang nghỉ ngơi, tìm một người trong đó không biết nói cái gì.
Khoảng cách hơi xa, Nam Âm chỉ có thể nhìn được một mảnh quần áo màu sắc kiểu dáng giống nhau, còn có thân ảnh cao lớn không sai biệt lắm.
Qua một lúc, cô đến cả thân ảnh của Giang Kinh Tá cũng không thấy đâu.
Di động gọi không được, không còn cách nào khác, Nam Âm chỉ có thể ngồi tại chỗ chờ.
Trên sân bóng rổ truyền đến tiếng còi vang dội.
Nam Âm híp mắt, bất ngờ nhìn thấy Giang Kinh Tá đứng ở trong đó.
Trên mặt anh đeo một chiếc khẩu trang màu đen, quanh thân đầy khí chất, phong độ.
Theo đó vừa quay người lại, con số dán sau lưng lộ ra.