Thích Anh Một Chút

Chương 39



Đêm đó, Nam Âm cuối cùng cũng không xuống gặp Giang Kinh Tá.

Vì sắp đến mười hai giờ, ký túc xá sớm đã đóng cửa, càng đừng nói đến việc cô chạy đi gặp Giang Kinh Tá, nếu không cẩn thận bị người khác thấy được, có thể sẽ gây ra náo động, sợ được vài phút đã bị người ta đăng lên mạng rồi.

Nhưng cô cũng không muốn khiến Giang Kinh Tá thất vọng, bảo anh đi ra bãi đất trống sau ký túc xá, chính mình ở ban công đợi anh.

Bên ngoài sắc trời tối tăm, tối đến mức không nhìn thấy mặt đất bên cạnh, chỉ có dựa vào ánh đèn yếu ớt mà đi.

Ánh sáng trên màn hình di động phát ra, bao phủ Giang Kinh Tá, ánh sáng tự động tách rời xung quanh.

Nam Âm dựa vào lan can ở ban công, giơ di động lên, bởi vì lạnh và kích động mà thanh âm run rẩy, “Em không nhìn thấy mặt anh.”

Nghe được tiếng của Nam Âm, Giang Kinh Tá cúi đầu cười một tiếng, “Anh nhìn thấy em là được.”

“Không được,” Nam Âm lấy tai nghe từ trong túi áo ra, sau khi đeo lên liên giơ di động nghiêng ra bên ngoài, bảo đảm lúc chiếu sáng mình vẫn có thể nghe được tiếng của Giang Kinh Tá.

Nhưng đèn flash chỉ càng làm lộ ra vị trí của cô, cô vẫn không thấy rõ, Nam Âm không khỏi có chút nóng nảy, “Anh bật đèn flash lên đi.”

“Muốn nhìn thấy anh như vậy?” nghe ra được sự gấp gáp của Nam Âm, tâm tình Giang Kinh Tá tốt lên, nhịn không được mở miệng trêu chọc cô.

Nam Âm giờ phút này cũng không để ý đến sự trêu chọc của Giang Kinh Tá, nghĩ hiện tại anh nói cái gì thì chính là cái đó, nặng nề gật đầu, lập tức nghĩ đến cũng không biết Giang Kinh Tá có thấy được không, liền hỏi, “Đúng vậy, em muốn thấy anh, bằng không em ra ban công làm gì?”

Đầu kia không có thanh âm gì, Nam Âm vừa định nhỏ giọng kêu tên Giang Kinh Tá, liền thấy ánh sáng dưới đó dần hội tụ lại, phản chiếu rõ ràng lên người Giang Kinh Tá, lộ ra độ cung ôn hòa trên mặt anh.

Giang Kinh Tá đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt, ngửa đầu nhìn chăm chú Nam Âm, sau khi đụng vào ánh mắt của cô, liền đưa tay kéo khẩu trang xuống, để Nam Âm có thể nhìn rõ ràng.

Anh không nói lời nào, chỉ đứng như vậy, dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm cô, khiến cho tim Nam Âm không chút khống chế mà run rẩy, vô thức mở miệng, “Anh đẹp trai thật.”

Giang Kinh Tá sửng sốt, có chút ngoài ý muốn, bởi vì cô, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, môi mỏng hơi cong, độ cong càng thêm ôn nhu, ngay cả giọng nói cũng hạ thấp, “Em thích là được.”

Trong bóng đêm, may mà Giang Kinh Tá không thấy rõ, cũng không thấy được mặt Nam Âm vì lời nay của Giang Kinh Tá mà đỏ ửng, tay đặt lên lan can, vô thức khẩy lớp sơn trên đó, chậm chạp mở miệng, “Bộ phim này anh còn phải quay bao lâu?”

“.......” trước đó Giang Kinh Tá cũng không suy nghĩ, thấy Nam Âm hỏi, mới nghiêm túc nghĩ, “Đại khái phải một tháng nữa.”

“Ừm.” Nam Âm trả lời, có chút thất vọng.

Thấy phản ứng của cô, Giang Kinh Tá nở nụ cười, “Có điều anh vẫn phải quay về thi cuối kỳ, đến lúc đó chúng ta có thể gặp mặt, hoặc đợi em học xong, cũng có thể qua tìm anh chơi.”

Bị đoán trúng suy nghĩ, Nam Âm có chút xấu hổ, nhịn không được phản bác, “Ai muốn qua tìm anh chơi chứ?”

“Vậy anh cầu xin tiểu tiên nữ qua tìm anh chơi.” Giang Kinh Tá cũng không buồn bức, rất biết nghe lời mà mở miệng.

Thái độ như vậy của anh làm Nam Âm xấu hổ, “Nói sau đi.”

Nam Âm biết bộ phim Giang Kinh Tá đang quay, từ những động thái trên mạng và fan đều có thể biết được Giang Kinh Tá quay bộ phim này có bao nhiêu vất vả.

Tuy rằng có mấy vết thương đều là do hóa trang, nhưng nhìn thấy những bức ảnh kia, ví dụ như máu trên khóe môi anh đã kết vảy, đứng lẻ loi một mình trên du thuyền vật lộn với bọn buôn ma túy hung ác, đao chói lọi chém xuống, chỉ là nhìn thấy mấy bức ảnh, Nam Âm đã cảm thấy tim mình sắp bay ra khỏi lồng ngực.

Còn có một vài ảnh hậu trường, màu xanh dưới mí mắt Giang Kinh Tá làm cho tim Nam Âm muốn nhói lên.

Cô hạ mí mắt, “Chừng nào thì anh trở về?”

Giang Kinh Tá cũng không nghĩ nhiều, thành thật nói, “Gặp em một lúc, lát nữa mới về, làm sao vậy?”

“Vậy anh nhanh về đi,” sợ Giang Kinh Tá nghĩ nhiều, Nam Âm lại nói thêm, “Cũng muộn rồi, ngày mai em còn có tiết.”

“Vậy được,” anh đáp, “Chờ em tan học rồi qua tìm anh.”

Nam Âm không nghĩ tới anh còn nhớ đến chuyện này, bất đắc dĩ ừ một tiếng, vừa định tắt máy, lại nghe anh nói, “Vậy em hôn anh một cái rồi anh đi.”

“Hôn như thế nào?” cô ở trên này, anh lại ở dưới kia, cô nhảy xuống hôn anh sao?”

“Em nói xem.” Giang Kinh Tá thâm ý hỏi.

Như nghĩ đến gì đó, mặt Nam Âm đỏ lên, trong tầm mắt nóng rực của Giang Kinh Tá, cô đưa di động lên bên môi, mạnh mẽ hôn xuống một cái.

Xung quanh yên tĩnh thanh âm này càng thêm lớn, tim Nam Âm đập loạn, bên tai nóng lên.

Giang Kinh Tá vừa lòng, “Vậy anh đi đây, em nhanh vào ngủ đi.”

“Ừ.”

Sắp sang năm mới, kể từ hôm Giang Kinh Tá đến tìm cô, chương trình học của Nam Âm cũng sắp kết thúc rồi, môn cuối cùng cũng kết thúc vào ngày thứ hai.

Cũng không biết Giang Kinh Tá có phải biết rõ chương trình học của cô hay không, buổi chiều ngày hôm đó anh gọi điện tới.

“Làm sao vậy?” Nam Âm đang xem tivi, ai biết được thế mà nhận được điện thoại Giang Kinh Tá gọi đến.

“Nam Âm,” thanh âm đầu kia khá yếu ớt, “Anh sốt rồi, rất khó chịu.”

“Nghiêm trọng không, đã đi bệnh viện chưa?”

“Không muốn đi bệnh viện,” Giang Kinh Tá giờ phút này không nhìn ra được sự thành thục như bình thường, hoàn toàn giống một đứa trẻ chơi xấu, “Anh muốn gặp em.”

Trong lòng Nam Âm lo lắng tình hình của Giang Kinh Tá, gọi điện thoại cái gì cũng không biết, chỉ có thể bảo anh kêu A Đống đi mua thuốc cảm rồi uống nhiều nước ấm, cô lập tức sẽ qua tìm anh.

Mấy cô gái trong phòng thấy bộ dạng hấp tấp sau khi nhận được điện thoại của Nam Âm, nhịn không được mở miệng hỏi cô làm sao vậy.

Nam Âm lại không chú ý, sắp xếp hành lý xong liền nói, “Mình có thể phải rời đi mấy ngày, đến lúc đó nếu có chuyện gì, làm phiền các cậu giúp mình giải thích một chút, please.”

Không đợi các cô đồng ý, Nam Âm nhanh chóng thu dọn xong, đeo khẩu trang vào rồi đẩy hành lý ra ngoài.

Lúc xuống máy bay đã gần mười giờ tối, Nam Âm vội vàng bắt xe đến khách sạn.

Sợ xung quanh khách sạn có phóng viên ngồi thủ sẵn, cô đặc biệt sắp xếp một chút, một đường kinh hồn bạt vía chạy vào thang máy.

Thang máy không ngừng đi lên, ai biết được Nam Âm mới vừa đi ra tháng máy thì đụng phải một người từ cửa thang máy bước nhanh qua.

Nam Âm tóc dài rối tung, mắt đeo kính râm nhìn thoáng qua cô gái kia, cô ấy không có che giấu gì đặc biệt, cúi đầu cũng không dám ngẩng đầu nhìn cô, chỉ là hình dáng có hơi quen mắt.

Huống hồ, phía dưới áo khoác mặc ngoài, loáng thoáng lộ ra một góc áo tắm màu trắng.

Cô gái kia nói một câu xin lỗi rồi sốt ruột đi về phía trước, Nam Âm trong lòng nhớ đến tình hình của Giang Kinh Tá, lại sợ hành lang có thể sẽ xuất hiện phóng viên hoặc người nào khác, tầm mắt không lưu lại trên người cô gái kia nữa, đẩy hành lý đi tìm phòng của Giang Kinh Tá.

Nam Âm đưa tay lên gõ cửa phòng, thấy cửa phòng mở ra, liền lắc người đi vào.

Vừa vào cửa, bức màn cửa vừa dày vừa nặng kéo lên, cơ hồ không thấy một tia ánh sáng, Nam Âm vừa định mở miệng kêu Giang Kinh Tá, bỗng dưng cửa phòng bị đóng lại, cả người ép lên cánh cửa.

Trước mặt là một cơ thể nóng bỏng cao lớn, Nam Âm đưa mắt nhìn, trong bóng đêm nhìn thẳng ánh mắt Giang Kinh Tá, thấy khóe mắt anh hơi đỏ, chỉ cho là do bị sốt nên mới vậy, bắt đầu trở nên lo lắng khẩn trương, “Anh thế nào rồi, đã đỡ hơn chưa?”

Giang Kinh Tá không nói chuyện, một tay khống chế tay của Nam Âm, một tay nắm lấy cằm cô, cúi đầu hôn lên.

Trong lòng Nam Âm lo lắng tình hình của anh, vùng vẫy muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh, đưa tay lên sờ vào trán anh, nhưng lại thấy nhiệt độ cơ thể bình thường, làm gì mà nóng như trong tưởng tưởng đâu cơ chứ.

Nam Âm nhìn đôi mắt hiện đầy ý cười của anh, lúc này mới rõ ràng, không khỏi tức giận mở miệng, “Anh nói bị sốt rồi, nhưng căn bản không có, anh lừa em.”

“Em nghe nhầm rồi,” Giang Kinh Tá nghiêm túc đáp, “Anh nói là anh fasao(🞺)rồi”

(🞺)Ý đây muốn nói: fashao là bị sốt, nhưng Giang Kinh Tá lại giả vờ nói là fasao, anh không lừa Nam Âm, là cô nghe nhầm.

“Anh cũng không lừa em, anh thật sự rất muốn gặp em.”

Một chút tức giận trong lòng Nam Âm bị vài ba câu dỗ của Giang Kinh Tá mà biến mất, cô nâng tay đập một cái lên vai anh, “Giang Kinh Tá, anh phiền chết đi được.”

Giang Kinh Tá thấp giọng cười, không nói gì nữa mà hôn lên.

Nam Âm bị hôn như lọt vào trong sương mù, bất tri bất giác cả người mềm nhũn.

Giang Kinh Tá mở to mắt, nhìn đến vẻ mặt mê mang của Nam Âm, ý cười trong đáy mắt càng thêm sâu, càng ra sức hôn lấy cô.

-

Nhìn thấy một chiếc giường trong phòng, Nam Âm liền cảm thấy Giang Kinh Tá là có dự tính trước.

Diễn viên trong đoàn làm phim phần lớn đều ở trong khách sạn này, cô cũng không thể đi ra thuê một phòng được, hơn nữa trời lạnh như vậy, hai người ở một phòng, cô cũng không thể để anh ngủ đất được, có thể không cẩn thận sẽ sinh bệnh, hơn nữa đây vốn chính là phòng của anh mà.

So với Nam Âm đang rối rắm, tâm tình của Giang Kinh Tá vô cùng tốt, sau khi tắm rửa xong mặc áo choàng tắm nằm lên giường, trong khi lướt điện thoại, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía cửa phòng tắm.

Không bao lâu sau, tiếng nước trong phòng tắm liền im bặt, qua vài giây, cửa bị mở ra, Giang Kinh Tá theo âm thanh mà ngẩng đầu nhìn qua.

Phía sau Nam Âm hơi nước lượn lờ, tóc cô xõa dài, khuôn mặt trắng nõn bị hơi nóng của nước tắm làm cho ửng đỏ, giống hệt miếng thạch trong suốt, khiến cho người ta nhịn không được muốn cắn một miếng.

Càng không nói đến chiếc cổ thon dài không chút che đậy. Xương quai xanh lộ ra bên ngoài, còn có đôi chân và mắt cá chân mảnh khảnh, quả thật vô cùng xinh đẹp.

Anh nhìn, ánh mắt thâm trầm, yết hầu không nhịn được mà chuyển động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.