Thích Anh Một Chút

Chương 43



Sau khi ăn cơm xong, anh ngồi trong ghế lô giúp Nam Âm mát-xa bụng, đến khi cô cảm thấy thoải mái, Giang Kinh Tá mới ra tính tiền rồi dẫn Nam Âm rời đi.

Cuối kỳ bên Nam Âm không cần thi nhiều lắm, nhưng cô vẫn định quay về trường sớm một chút, Giang Kinh Tá rõ ràng không muốn để cô trở về sớm như vậy, khuyên can nói hết lời rồi đưa ra tin tức ban nhạc nước ngoài mà cô thích nhất qua hai ngày nữa sẽ tổ chức buổi biểu diễn tại thành phố này, Nam Âm không còn cách nào khác đành ỡm ờ đồng ý.

Thấy Nam Âm đồng ý, Giang Kinh Tá không nhịn được cong khóe môi, tâm tình nhìn qua rất tốt.

Nam Âm lơ đãng quay đầu nhìn đến nụ cười sáng lạn trên môi anh, cả người không kìm được lại ngẩn ngơ.

Giang Kinh Tá rất ít cười trước công chúng, ngoại trừ lúc tham gia trò chơi trên chương trình mới lộ ra một chút ý cười, nhưng ý cười ở khoảng cách gần và ý cười cách một màn hình lại có cảm giác không giống nhau.

Ở chung với anh lâu như vậy rồi, Nam Âm tự nhận đã dưỡng thành miễn dịch với diện mạo của anh, ai biết nhìn một lần, thỉnh thoảng tim không khống chế được mà đập nhanh hơn.

Có điều Giang Kinh Tá cũng chưa kịp chú ý đến vẻ mặt thất thần hiếm thấy của Nam Âm, sau khi từ nhà hàng đi ra, lấy di động ra vội vàng gọi cho trợ lý.

Lần trước Nam Âm tới ở cùng anh trong khách sạn tận mấy ngày, tuy Giang Kinh Tá cũng muốn để Nam Âm ở khách sạn với anh lần nữa, nhưng lại sợ cô sẽ thấy nhàm chán, cho nên muốn dẫn cô đi dạo thăm thú xung quanh, bảo trợ lý tới lái xe về.

Nhìn thấy xe bị lái đi xa, Giang Kinh Tá mới thu tầm mắt, cúi đầu thấy Nam Âm kinh ngạc nhìn anh, hình như đang ngẩn người, lại giống như đơn thuần chỉ nhìn anh.

Giang Kinh Tá đột nhiên nổi lên tâm tư muốn trêu cợt cô, lúc Nam Âm không phản ứng kịp, đột ngột nghiêng người cúi đầu ghé sát cô, hơi thở ấm áp thở ra phả lên mặt cô.

“Nhìn gì mà chăm chú vậy?” Khóe môi anh mang theo ý cười, sâu trong đôi mắt cũng chứa ý cười, nhìn thẳng cô không chút giấu diếm, ánh mắt có lực xuyên thấu như muốn khảm vào sâu linh hồn cô.

Tay Nam Âm đặt bên người hơi động, phản ứng lại mới biết vừa rồi bản thân nhìn Giang Kinh Tá đến ngơ ngẩn, còn bị anh phát hiện, khuôn mặt vì thế mà nhanh chóng đỏ lên, không được tự nhiên nhắm mắt lại, không dám đối mặt với anh.

“Nhìn anh sao?” Nam Âm còn chưa mở miệng nói, Giang Kinh Tá lại tiến sát lại, Nam Âm chỉ cảm thấy đang không khí hít vào tựa hồ đều nhiễm một loại mùi vị chỉ thuộc về một mình Giang Kinh Tá.

Anh xoay người giả bộ như muốn hôn cô, nhưng căn bản cũng không hôn, chỉ tiến lại gần, ánh mắt thâm thúy tối đen, ánh sáng nhỏ vụn từ giữa lây lan sang hai bên, Nam Âm kinh ngạc chống lại ánh mắt của anh.

Qua vài giây, Giang Kinh Tá giơ tay lên nhéo nhẹ mặt Nam Âm, khoảnh khắc đụng vào kia, chỉ cảm thấy toàn thân giống như mềm mại theo.

Da mặt bị Giang Kinh Tá Giang Kinh Tá kéo ra, Nam Âm bất đắc dĩ bị làm thành biểu cảm kỳ quái, toàn bộ đều bị Giang Kinh Tá thu vào trong mắt, bộ dạng ngơ ngác của cô lại quay lại, khiến anh thấp giọng bật cười.

Nam Âm phục hồi tinh thần, đưa tay lên vỗ tay Giang Kinh Tá, “Đừng làm rộn, phấn đầy tay, anh còn không ngại.....”

“Sờ cũng không được sao? Anh còn muốn ăn đấy.” Nam Âm còn chưa nói gì đã bị một câu của Giang Kinh Tá ngắt lời.

Hàm nghĩa của từ ăn này không cần nói cũng biết, mặt Nam Âm không kìm được lại đỏ lên, đưa mắt giả bộ bày ra bộ dáng hung dữ trừng mắt nhìn Giang Kinh Tá.

Chỉ là mặt cô hồng nhuận, đuôi mắt còn chứa xuân tình chỉ khi ở bên hắn mới có, dáng vẻ này rơi vào đáy mắt Giang Kinh Tá, làm cho sâu trong mắt anh nhịn không được càng thêm tối lại. Thở ra một hơi thật sâu, bình phục nội tâm đang xao động, một tay kéo Nam Âm vào trong lòng ngực, một tay giữ lấy eo cô không cho cô động.

“Đi thôi, dẫn em đi chơi.”

-

Đến thời gian cơm tối, trên đường không quá náo nhiệt, hơn nữa Giang Kinh Tá dẫn Nam Âm đi trên con đường nhỏ, cho dù khắp người chỉ đeo khẩu trang che giấu, Nam Âm cũng không lo lắng sẽ bị nhận ra.

Dù sao so với cô thì một bóng lưng của Giang Kinh Tá, một sườn mặt cũng đều dễ dàng bị nhận ra, anh cũng không lo lắng, hiển nhiên đã tính trước mọi việc không cũng không quan tâm, vậy cô cũng không cần phải quá bận tâm về chuyện này.

Tay trái bị Giang Kinh Tá nắm, Nam Âm cúi đầu nhìn hai cái bóng của bọn họ chiếu song song trên mặt đất, mím môi lén nở nụ cười.

Không biết vì cái gì, cho dù không làm gì, không nói chuyện, nhưng chỉ cần ở một chỗ với anh, dù cho chỉ là nhìn một hình ảnh vô cùng bình thường, chỉ cần liên quan đến hắn, Nam Âm liền cảm thấy thỏa mãn và sung sướng khó nói thành lời.

Đại khái đây là cảm giác trong lúc yêu đương. Nam Âm nghĩ.

Mới vừa đi qua chỗ quẹo, nhìn thấy dưới ngọn đèn mờ nhạt ở xa, mấy đứa trẻ vây quanh một ông cụ, rồi sau đó thỏa mãn cắn mứt quả chạy ngang qua bên người Nam Âm.

Nam Âm thu tầm mắt, bất ngờ đụng phải ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Giang Kinh Tá, còn có một tia cười nhạt như có như không.

Cô đang nghĩ Giang Kinh Tá có phải nhìn ra cô đang nghĩ gì rồi không? Giang Kinh Tá rất nhanh cho cô đáp án, anh nhéo nhéo ngón tay trắng noãn của cô, nhẹ giọng hỏi, “Muốn ăn?”

Nam Âm không chút nghi ngờ chính mình nghe được ý cười từ Giang Kinh Tá phát ra, sắc mặt nóng lên, dứt khoát mở miệng, “A, có chút.....”

Trước kia thấy mứt quả cũng bình thường, cũng không quá yêu thích, nhưng ngoài ý muốn nhìn thấy, còn có chút muốn ăn, cũng bất chấp ở trong mắt Giang Kinh Tá, cô có phải hơi tham ăn hay không......

Mọi người đều nói giai đoạn trước khi qua lại đều là muốn duy trì hình tượng hoàn hảo nhất trong mắt của đối phương, dù sao bọn họ cũng đã nhận thức nhau lâu như vậy, Giang Kinh Tá cũng biết cô như thế nào, không nghe thấy thanh âm của Giang Kinh Tá, Nam Âm vừa nghĩ vừa an ủi chính mình.

“Muốn ăn thì anh mua cho em là được, làm gì mà bày ra bộ dạng chịu chết như vậy? Giang Kinh Tá trêu chọc Nam Âm một câu, nắm tay cô đi tới đứng cạnh đống hồ lô.

Trong đống hồ lô có nhiều loại vị khác nhau, dâu, quả sơn tra, mứt táo vân vân, Nam Âm rối rắm vài giât, chọn một xâu quả sơn tra.

Thấy Giang Kinh Tá nhìn mình, Nam Âm nghi hoặc nhìn lại, thấp thỏm mở miệng, “Làm sao vậy?”

Chẳng lẽ nhìn cô cầm mứt quả liền hối hận rồi, hay là có chuyện gì khác, Nam Âm không nghĩ ra lý do thích hợp.

Tầm mắt Giang Kinh Tá nhìn lướt qua xâu mứt quả, rồi lại nhìn Nam Âm, “Một xâu là đủ rồi?”

Hô hấp Nam Âm cứng lại, mặt nhịn không được đỏ lên, cho rằng Giang Kinh Tá đang ám chỉ dạ dày cô lớn, vừa định phản bác lại nghe hắn nói tiếp, “Nếu thích thì mua mấy xâu nữa đi, buổi tối còn rất lâu.”

“Không cần......” Nam Âm không được tự nhiên sờ sờ mũi. “Một xâu là đủ rồi.”

Thấy Nam Âm nói vậy, Giang Kinh Tá cũng không nói gì nữa.

Nam Âm một tay bị Giang Kinh Tá nắm, một tay giơ mứt quả lên, nhìn ngõ hẻm còn phải đi một đoạn đường nữa mới có thể ra ngoài, giật giật rút tay ra khỏi lòng bàn tay Giang Kinh Tá.

Xúc cảm đầy đặn trong lòng bàn tay bỗng nhiên biến mất, Giang Kinh Tá nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Nam Âm.

“Em xé giấy gói, sẽ xong nhanh thôi.” Như đoán được phản ứng của Giang Kinh Tá, Nam Âm cũng không ngẩng đầu lên đã mở miệng giải thích, động tác trên tay cũng không ngừng lại, nhanh chóng xé giấy gói, ném vào thùng rác bên cạnh.

Thời điểm đi đến bên người Giang Kinh Tá, Nam Âm vô cùng tự nhiên nắm lấy tay Giang Kinh Tá, ngửa đầu cười nhìn về phía anh, “Được rồi, tiếp tục đi thôi.”

Giang Kinh Tá bỗng nhiên vì lời của cô, trong lòng trở nên mềm mại, nhìn thấy cô vội vã cắn một viên mứt quả, hầu kết nhịn không được chuyển động.

“Ngon không?” giọng nói khàn khàn đến cả chính anh cũng có chút kinh ngạc.

Nam Âm đang đắm chìm trong vị ngọt hiển nhiên không ý thức được Giang Kinh Tá có chút không thích hợp, nghe hắn hỏi như vậy, không chút suy nghĩ giơ mứt quả lên trước mặt anh, “Anh ăn một miếng không phải sẽ biết ngọt hay không sao?”

Giang Kinh Tá đưa mứt quả tới bên môi Nam Âm, tỏ vẻ mình không ăn, cô ăn là được.

Thấy anh không ăn, Nam Âm đưa mắt nhìn thoáng qua Giang Kinh Tá, mừng rỡ độc hưởng xâu mứt quả, cúi đầu lại cắn một miếng.

Miếng mứt quả cắn giữa hai môi, Nam Âm còn chưa kịp đưa vào trong miệng, cằm đã bị nhấc lên, theo đó là hơi thở ấm áp bao trùm.

Cỗ hơi thở kia, tới cũng nhanh đi cũng nhanh, nhân tiện còn cuốn đi miếng mứt quả giữa môi cô.

Vừa nghĩ đến vừa rồi đút mứt quả cho Giang Kinh Tá bằng miệng, Nam Âm liền cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, càng không nói đến thời điểm ngước mắt nhìn anh, còn nhìn thấy anh liếm vết còn đọng trên môi.

Hành động đơn giản đến bình thường, nhưng khi anh làm ra thì lại rất quyến rũ. Nam Âm nhìn theo mà thấy đầu quả tim lại run lên.

Giang Kinh Tá như không ý thức được sự ngượng ngùng của Nam Âm, cố ý thấp giọng mở miệng, “Quả thật rất ngọt.”

“Ừ......” Nam Âm đáp lại.

“Hơn nữa ăn như vậy lại càng ngọt.” Anh nói hàm ý sâu xa.

“Phải không?” Nam Âm không chống đỡ được, giả vờ không nghe hiểu, “Có, có thể là vì nó vốn ngọt rồi.”

Nhìn thấy mặt Nam Âm như sắp bốc khói, Giang Kinh Tá không trêu cô nữa, chờ cô ăn xong xâu mứt quả, rồi giúp cô đeo khẩu trang lên, lúc này mới nắm tay cô đi ra khỏi ngõ.

-

Nam Âm không nghĩ tới Giang Kinh Tá sẽ dẫn cô đến trung tâm thương mại, còn theo vài người đi thang máy.

Vừa rồi khu trống giữa trung tâm thương mại có người dựng sân khấu biểu diễn, không có nhiều người chú ý đến bọn họ, nhưng lúc này trong thang máy, trong không gian vừa kín vừa nhỏ hẹp, cả người Nam Âm khẩn trương hẳn lên.

Tuy rằng cô cũng không biết vì sao lại khẩn trương,  bởi vì cùng Giang Kinh Tá đi đến chỗ đông người, hay là có thể sẽ bị nhận ra mà khẩn trương, chính Nam Âm cũng không rõ.

Cũng may trong thang máy đều là những thanh niên luôn cúi đầu, thời điểm bọn họ đi vào, chỉ ngẩng đầu liếc bọn họ một cái, thậm chí dường như cũng không ngẩng đầu, Nam Âm theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.

Giang Kinh Tá ôm vai Nam Âm, thấy cô vùi cả khuôn mặt vào trong ngực mình, chỉ lộ ra cái tai đỏ ửng, nhịn không được thu tay về, rồi đưa lên sờ sờ vành tai xinh xắn của cô mà yêu thích không buông.

Nam Âm làm ổ trong ngực anh, nhịn không được ưm một tiếng, đưa mắt nhìn chiếc cằm có độ cong rõ ràng của anh, còn có đôi mắt chứa ý cười.

Mắt thấy cửa mở vang lên một tiếng “Đinh”, Giang Kinh Tá lúc này mới buông tha cho Nam Âm, nắm tay cô đi ra ngoài.

Trung tâm thương mại buổi chiều có không ít đôi tình nhân, người ngoài chỉ xem Giang Kinh Tá và Nam Âm là cặp tình nhân có khí chất, ngẫu nhiên nhìn nhiều thêm một hai lần, dù sao nhìn chằm chằm người khác cũng không lịch sự, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, dù có chút nghi ngờ nhưng căn bản không có người nhận ra.

Giang Kinh Tá ở thành phố này quay phim cũng lâu như vậy rồi, muốn ra đây dạo thì sớm đã ra rồi, làm sao sẽ đợi đến hôm nay. Vừa nghĩ như vậy, không ít người lắc đầu, đè xuống kích động và hưng phấn trong lòng, không nhìn nhìn Giang Kinh Tá nữa.

Giang Kinh Tá dẫn theo Nam Âm đi vào một cửa hàng chuyên bán mũ ở tầng ba.

Trong cửa hàng chỉ có hai cô gái trẻ đứng phía sau quầy thu ngân vừa chơi di động vừa nói chuyện phiếm, nhìn thấy Giang Kinh Tá và Nam Âm đeo khẩu trang đi vào liền sửng sốt.

Giang Kinh Tá nhìn thoáng qua mũ treo chung quanh, đẩy Nam Âm đi tới bên cạnh chiếc mũ tình nhân đan len màu đen, cầm lấy chiếc của nữ đội lên đầu Nam Âm.

Nam Âm tùy ý để Giang Kinh Tá đội, đưa mắt nhìn thấy anh nghiêng đầu, vẻ mặt còn nghiêm túc đánh giá cô, tựa hồ còn nhíu mày, giơ tay lên chỉnh mũ giúp cô.

Chỉnh đến khi anh cảm thấy được rồi, Giang Kinh Tá mới lấy loại của nam tùy ý đội lên đầu mình, phía trước chính gương toàn thân trong cửa hàng, Nam Âm liếc mắt một cái liền thấy dáng vẻ đội mũ của cô, còn có Giang Kinh Tá đứng phía sau cô.

Mũ len màu đen kiểu dáng giống nhau, khẩu trang cơ hồ che khuất nửa khuôn mặt, dường như đều là màu đen, ngoại trừ có chút soái khí thì nhìn tựa hồ còn có chút kỳ lạ.

Có điều nhìn Giang Kinh Tá trong gương, sự kỳ lạ đó trong lòng Nam Âm rất nhanh liền biến mất không thấy.

Anh mặc áo len cao cổ màu đen, bên ngoài là áo khoác bò màu trắng, rất có cảm giác thiếu niên, hơn nữa trong phim anh đóng vai một thiếu niên vô lại, sau cái chết ngoài ý muốn của bố mẹ mà ghi danh vào trường cảnh sát trở thành một cảnh sát nhân dân chính nghĩa.

Sáng hôm nay đúng lúc đang bổ sung cảnh diễn, tóc anh được nhuộm đen một chút, bộ dạng như vậy nhìn qua vô cùng hài hòa, đặc biệt là mũ len màu đen đem tóc mái hơi xoăn thu lại, lộ ra cái trán trơn bóng, ngược lại càng lộ rõ sự menly.

Cảm nhận được ánh mắt đang đánh giá mình của Nam Âm qua gương, Giang Kinh Tá lơ đãng cong khóe môi, trực tiếp chống lại ánh mắt của cô trong gương.

Nam Âm tự nhận gặp qua ở trong giới giải trí không ít người giống Giang Kinh Tá, diễn xuất tốt, diện mạo có thể đúng chuẩn nam minh tinh, cô thậm chí cũng có thể lần lượt đếm ra, nhưng cô bây giờ, lại có một cỗ xúc động muốn quỳ liếm nhan sắc Giang Kinh Tá.

Bộ dạng đẹp trai như vậy, khó trách rõ ràng có kỹ thuật diễn xuất, nhưng vẫn không ít người yêu thích anh chỉ vì vẻ bề ngoài của anh.

Cố gắng khống chế bản thân, Nam Âm nhanh chóng rời mắt đi, không dám tiếp tục nhìn Giang Kinh Tá nữa.

Nhìn thấy một loạt hành động quái dị của Nam Âm, Giang Kinh Tá ngược lại không hiểu nhưng cũng không nói thêm gì, không để Nam Âm lấy xuống chiếc mũ mà anh tỉ mỉ đội lên, cầm mũ của mình đi tính tiền.

Hai cô gái vốn thấy Giang Kinh Tá có chút nghi ngờ, càng nhìn càng cảm thấy anh giống, còn có Nam Âm bên cạnh anh, thời điểm Giang Kinh Tá đi tới tính tiền, một cô gái trong đó không nhịn được mà hỏi, thanh âm run rẩy, “Anh là Tá...., Giang Kinh Tá sao?”

Vừa rồi cô ta kích động, suýt chút nữa trước mặt người thật gọi cái tên thân mật Tá bảo bối mà fangirl bọn cô đặt cho Giang Kinh Tá, may mà đồng nghiệp bên cạnh cô làm bộ ho nhẹ một tiếng, cô ta mới phản ứng lại lập tức sửa lại.

Thần tượng mình thích nhiều năm đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, chuyện này trước kia hoàn toàn nghĩ cũng không dám nghĩ, không chỉ là thanh âm, ngay cả khuôn mặt cũng lộ ra mấy phần kích động.

Giang Kinh Tá nhẹ giọng ừ một tiếng, đưa mũ len trong tay cho bọn cô, thấp giọng mở miệng, “Còn có kiểu nữ nữa.”

Không cần nói rõ, hai cô gái kia cũng đoán được đó là Nam Âm, trước kia không ít fan riêng còn thổi phồng Giang Kinh Tá và Nam Âm là liên hợp lăng xê, thậm chí làm loạn đến mức không ít người thoát khỏi fanclub, chủ đề “Fan Giang Kinh Tá thoát khỏi fanclub” rầm rộ một thời gian. Cô gái mở miệng ban đầu sau khi tính tiền xong, đè nén kích động cùng xúc động, mở miệng hỏi, “Tá ca, bọn em thích anh từ rất lâu rồi, có thể chụp ảnh không, hoặc là, hoặc là ký tên cũng được.”

Cô gái kia căng thẳng muốn chết, cũng không biết làm sao nữa, trước kia vẫn ảo tưởng chính mình có một ngày đứng trước mặt Giang Kinh Tá, có thể nói chuyện với anh, nhưng khi ngày này đến một cách ngoài ý muốn, chính cô ta ngược lại khẩn trương đến mức không nói nên lời.

Trước kia Giang Kinh Tá không thích cùng người khác phái chụp ảnh, lần này lại bất ngờ đồng ý, nhưng điều kiện tiên quyết là để cho anh và Nam Âm cùng nhau chụp.

Đối với yêu cầu của Giang Kinh Tá, fan liền kinh ngạc vui mừng, vô cùng trùng hợp, bọn cô không chỉ là fan của Giang Kinh Tá, mà còn là fan cp của anh và Nam Âm.

Đợi Nam Âm đi tới, Giang Kinh Tá tự giác đưa tay ôm lấy eo Nam Âm, kéo cô vào trong lòng ngực.

Fan nhìn thấy một màn như vậy, vừa thấy chua xót vừa có chút thoải mái.

Sau khi chụp với hai cô gái kia xong, Giang Kinh Tá đội mũ len và khẩu trang lên rồi kéo Nam Âm rời đi.

Một cô gái kinh ngạc nhìn thấy bóng dáng Giang Kinh Tá nắm tay Nam Âm rời đi, thở dài một hơi, “Nhìn thấy Tá ca và Nam Âm ở chung, cảm giác chính mình dường như càng thích anh ấy hơn.”

Cô gái còn lại đáp lại một tiếng, lấy di động ra chuẩn bị sửa ảnh, sau khi phóng lớn ảnh chụp nhịn không được cảm thán một câu, “Quả nhiên là cặp đôi có giá trị nhan sắc cao, dường như cũng không cần photoshop, có trời mới biết tôi lấy dũng khí ở đâu ra để đứng bên cạnh bọn họ.”

“Cậu muốn đăng ảnh à?” cô gái kia hỏi, “Tối nay rồi đăng, mình thấy dường như Tá ca và Nam Âm muốn ở bên ngoài chơi lâu một chút, nếu ảnh chụp đăng lên, những fan khác có thể sẽ tới quấy rầy bọn họ.”

“Mình biết rồi.”

Nói thật, Nam Âm rất thích bầu không khí náo nhiệt ở trung tâm thương mại, từ sau khi trưởng thành, nổi tiếng, cô rất ít khi đặt chân đến đây, nhất thời có chút hoài niệm.

Thấy bước chân Nam Âm chậm lại, Giang Kinh Tá cúi đầu muốn nhìn cô, thấy ánh mắt cô hơi lộ ra vẻ ảm đạm, cả người cũng có cảm giác ủ rũ, buồn chán, trong lòng anh căng thẳng, đem khăn quàng trên cổ cô quấn chặt hơn một chút, thấp giọng hỏi, “Làm sao vậy?”

Nam Âm lắc đầu, hít một hơi không nói gì.

Khuôn mặt Giang Kinh Tá chợt trầm xuống, qua vài giây suy nghĩ nhanh chóng chuyển động. Trước đó còn tốt, Nam Âm bắt đầu khác thường là sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, trong lòng anh đã có suy nghĩ gì đó, phát ra thanh âm ôn nhu nói, “Bên ngoài dường như hơi lạnh, bằng không chúng ta quay lại trung tâm thương mại đi shopping được không?”

Nam Âm là con gái một trong nhà, từ nhỏ đã bắt đầu đóng phim, khá thân thiết với anh, cũng có vài người bạn ở chung, cùng nhau đóng phim mà lớn lên, nhưng ở trong giới giải trí, bởi vì lịch trình làm việc, rốt cuộc cũng không thể ở cùng một chỗ với bạn bè cả ngày giống như người bình thường.

Anh nhìn ra được, cô khá thích những chỗ náo nhiệt, tâm tình cũng bị kéo theo. Lúc này ngoại trừ quán bar và sàn nhảy, trung tâm thương mại là nơi náo nhiệt nhất, nhưng Giang Kinh Tá cũng không muốn dẫn Nam Âm đi những chỗ như thế.

“Không cần đâu,” Nam Âm điều chỉnh lại cảm xúc, cằm khẽ nâng, cười khẽ với Giang Kinh Tá, “Đã lâu không đi dạo rồi, chúng ta cứ đi loanh quanh đi?”

Đối với yêu cầu của Nam Âm, Giang Kinh Tá tự nhiên không cự tuyệt, ôm chặt cô vào lòng, đi về phía trước.

Ngã tư trên con đường này cách đó không xa, đèn xe sáng chói, thỉnh thoảng còn vang vọng tiếng còi và tiếng động cơ ô tô. Thanh âm có chút ồn ào, nhưng bởi vì khoảng cách mà vào tai Nam Âm lại thấy dễ nghe ngoài ý muốn.

Đến lúc này, Nam Âm mới bắt đầu nghi ngờ hành động Giang Kinh Tá dẫn mình đi mua mũ.

Cô vốn nghĩ đến Giang Kinh Tá là muốn dùng mũ để che giấu vài chỗ trên mặt, ai biết được đội mũ lên, hình dáng cả người ngược lại càng thêm rõ ràng, đừng nói là fan, sợ là cả fan qua đường, hoặc người từng xem qua chương trình và những bộ phim của anh, đối với khuôn mặt có chút ấn tượng thì đều có thể nhận ra được.

Nam Âm chủ động vươn tay lắc lắc cánh tay Giang Kinh Tá, “Anh dẫn em đi mua làm gì vậy? Loại mũ này cũng không che được gì,” cô ngừng một chút, nói ra ý nghĩ của mình, “Cảm giác giống như là trang sức.”

Giang Kinh Tá a một tiếng, không phản bác gì, ngược lại nghiêm túc giải thích, “Chúng ra toàn thân từ trên xuống dưới không có gì có thể chứng minh là tình nhân, anh liền chủ động sáng tạo ra kiểu tình nhân.” anh nói xong đưa tay lên bẹo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Âm, “Trời hơi lạnh, thứ này còn có thể chống lạnh, không phải một công đôi việc sao?”

“Anh.....” đối với suy nghĩ của Giang Kinh Tá, Nam Âm dở khóc dở cười.

“Nếu không cẩn thận bị chụp được, anh không ở khách sạn nghỉ ngơi mà cùng em đi dạo, còn đội mũ tình nhân, em thấy có ai “lăng xê” đối tượng chuyên nghiệp như anh không?” Giang Kinh Tá trêu chọc.

Thời gian trôi qua, ánh đèn sáng trưng từ hai bên đường trở nên mờ nhạt, toàn bộ thanh âm ồn ào xung quanh dần nhỏ đi, chỉ có tiếng của Giang Kinh Tá, còn có tiếng bước chân của bọn họ.

“Không có.” Nam Âm vô cùng phối hợp mở miệng, vừa định nói gì đó, lơ đãng đưa mắt liền nhìn thấy bóng bay đong đưa bên sông nhỏ, trên mạng gọi nó là bóng bay phát sáng.

Cả quả bóng trong suốt, bên ngoài dán đèn led phát sáng, xung quanh cột vào một cái que nhựa trong suốt, dưới đáy que nhựa có pin, có thể tùy thời khống chế chốt mở, vì vậy sẽ phát sáng.

Từ trước đến nay Nam Âm không có nhiều sức chống cự đối với những thứ sáng long lanh, nên không chút suy nghĩ, gạt cánh tay Giang Kinh Tá ra, bước đến bên cạnh bóng bay.

Vây quanh cạnh bóng bay, Nam Âm cúi đầu vô cùng chăm chú suy nghĩ mình nên chọn cái nào.

Giang Kinh Tá đi theo sau Nam Âm, tuy trong lòng so đó Nam Âm vừa vì bóng bay mà bỏ mình lại phía sau, nhưng vừa tới gần, nhìn thấy bộ dạng rối rắm của cô, không khỏi vui vẻ, lại có chút bất đắc dĩ, “Mứt quả vừa nãy vị khác nhau thì em rối rắm là đúng, bây giờ bóng bay không phải đều giống nhau sao?”

“Không giống.” Nam Âm bày ra bộ dáng anh không hiểu nhìn Giang Kinh Tá, “Ánh sáng màu sắc phát ra không giống nhau, em muốn chọn cái đẹp nhất,” cô nói, lần đầu tiên tự luyến ở trước mặt Giang Kinh Tá, “Như vậy mới xứng với em.”

“........ Trên đời này không có gì có thể xứng với em.” Thấy Nam Âm nghiêm túc chọn, Giang Kinh Tá không nhịn được mở lại, muốn để Nam Âm đem ánh mắt chuyển lên người mình.

Được như ý nguyện, ánh mắt của Nam Âm xuyên qua bóng bay trong suốt rơi xuống trên ngời Giang Kinh Tá, cô hất mày, lại khụ một tiếng, làm ra vẻ mặt nghiêm túc, “Chẳng lẽ, anh......”

“Đương nhiên là ngoài anh ra.” Cảm giác được một vài manh mối, Giang Kinh Tá đoạt lời Nam Âm.

“Mặc kệ anh.” Quen biết lâu như vậy rồi, trước kia vì chưa yêu đương nên không thích ứng được, bây giờ Nam Âm có thể đại khái đoán được Giang Kinh Tá sẽ nói gì, đối với lời của hắn, liền chuyển sự chú ý sang chuyện của mình.

Chờ Nam Âm chọn xong thì đã là năm sáu phút sau.

Giang Kinh Tá đứng một bên cực kỳ kiên nhẫn, cũng không thúc giục Nam Âm, chỉ lẳng lặng tìm một góc độ chăm chú nhìn Nam Âm.

Nam Âm hài lòng cầm bóng bay, xoay người muốn đi tìm thân ảnh của Giang Kinh Tá, ai biết được không cần xoay người, quay đầu liền nhìn thấy hắn đứng bên cạnh nhìn mình, trầm mặc không lên tiếng.

Bị hắn nhìn với ánh mắt ôn nhu chuyên chú như vậy, Nam Âm liền thấy hoảng hốt, giơ cao bóng bay lên che trước mặt mình, giọng nói gấp gáp, “Giang Kinh Tá, anh làm gì mà nhìn em như vậy?”

Khiến cô thẹn thùng ngượng ngùng đầy khó hiểu.

Giang Kinh Tá hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Mua bóng bay xong rồi à? Vậy chúng ta đi thôi.”

“Ừ.” Kỳ quái nhìn hắn, Nam Âm gật đầu, nhẹ giọng nói.

Tiếp đó, Giang Kinh Tá dẫn Nam Âm đi đến chỗ náo nhiệt đông người, như vậy không ai sẽ để ý hoặc có thể liếc mắt một cái liền nhận ra bọn họ, lại qua vài chỗ quẹo, rẽ vào một công viên yên tĩnh.

“Oa, anh làm sao biết được chỗ này có đường đi qua?” Vẫn là công viên lần trước, nhưng đường đi lại không giống, Giang Kinh Tá không phải người bản địa, Nam Âm không khỏi tò mò hắn làm sao lại biết rõ đường như vậy.

“Có di động dẫn đường a, bé ngốc.” Giang Kinh Tá bị câu hỏi của Nam Âm làm bật cười, nhịn không được giơ tay lên đập nhẹ lên ót cô.

Lúc này Giang Kinh Tá không cùng Nam Âm từ trên đường công viên rời đi, ngược lại đi đến cùng, trực tiếp đi tới khu trò chơi. Đến lúc này, Nam Âm mới biết được, cách sân bóng rổ mà lần trước đến, phía sau còn có một khu trò chơi nhỏ.

Chỉ một ánh mắt, Nam Âm liền bị tiếng nhạc của vòng quay ngựa gỗ thu hút.

Vài tiếng thét trên đỉnh đầu truyền đến chọc thủng màng nhĩ, ánh sáng cũng không quá sáng, lờ mờ có thể có không dưới năm người trên trò đu quay dây văng.

Nam Âm hơi có chứng vọng tưởng, nhìn thấy ở trên có bóng người bay qua bay lại, lại thấy ở dưới có sông nhỏ, Nam Âm cảm thấy giây tiếp theo, chỗ ngồi không tính là chắc chắn kia sẽ theo lực lắc lư mà văng ra ngoài, sau đó rơi vào dòng sông sâu thẳm.

Chỉ mới nghĩ như vậy, Nam Âm liền nổi da gà, rồi nhìn vòng xoay ngựa gỗ chuyển động, cảm thấy vẫn là trò chơi đầy con nít và nữ tính này tương đối thích hợp với mình.

Giang Kinh Tá sở dĩ dẫn Nam Âm đến khu trò chơi này là vì nhìn thấy trên mạng giới thiệu những nơi dành cho các cặp đôi, ví dụ như cùng nhau vào nhà ma, có thể khiến cô gái ôm ấp yêu thương, hoặc là cùng nhau ngồi tàu lượn siêu tốc, như vậy có thể tay trong tay trên không trung, vân vân.

Cảm xúc sợ hãi hoặc rung động đó quả thực là hồi ức cả đời – theo như nhân sĩ không biết tên tiết lộ.

Giang Kinh Tá đã tính toán trước, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới, vòng xoay ngựa gỗ luôn không hoạt động trong tưởng tượng, hôm nay thế mà lại! Hoạt động rồi!!!

Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ bài đăng kia nói gì.

“Lần trước tôi cùng bạn gái tới đó, vừa nhìn thấy vòng quay ngựa gỗ cô ấy liền không động, căn bản không nhìn những trò khác nữa, may mà vòng quay ngựa gỗ không hoạt động, nếu không một đại lão gia như tôi phải cùng ngồi vòng quay ngựa gỗ rồi.”

“Anh em, cậu đúng là may mắn, tôi, một người đàn ông cao một mét tám, bị ép phải ngồi vòng quay ngựa gỗ giữa một đám con nít, còn phải bày ra vẻ mặt hưởng thụ và thích thú phối hợp để nhân viên công tác chụp ảnh! Bởi vì vợ tôi ở bên cạnh như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm, bản thân cô ấy không thích ngồi, nói cái gì mà muốn nhìn thấy tương phản manh (🞺), nếu không sẽ chia tay! Hôm đó có rất nhiều con nít, phụ huynh vây xem cũng nhiều....... đúng là gây khó dễ cho tôi.”

(🞺) tương phản manh/ 反差萌: ý chỉ có hai cái đối lập cùng tồn tại trên một thứ, ở đây muốn nói người đàn ông to cao chơi vòng quay ngựa gỗ thì thấy đáng yêu

“Nghe cậu kể lại cũng cảm thấy được cậu thực thảm, có đi cũng nhất định phải chọn ngày vòng quay ngựa gỗ không hoạt động a.”

“Xí, lão tử không hiếm lạ, bây giờ còn ảnh tới chế giễu lão tử, đáng nói chính là bức ảnh kia còn dán trên lan can của vòng quay ngựa gỗ,.....”

Giang Kinh Tá nhớ lại đoạn đối thoại, chỉ cảm thấy cả người căng thẳng, có tật giật mình nhìn thoáng qua xung quanh. May mà đều là người trẻ tuổi, không có bố mẹ dẫn theo con cái.

Nếu đợi lát nữa Nam Âm đột nhiên nghĩ ra ý tưởng kỳ quặc gì đó, bảo anh ngồi lên đó, một người đàn ông hơn một mét tám như anh, ngồi trên vòng quay ngựa gỗ giống chắc như đứa thiểu năng mất, a đúng, còn theo lời nhân viên giơ hai ngón tay lên chụp hình ảnh đó, chỉ vừa xuất hiện trong đầu, Giang Kinh Tá liền có chút không chịu được.

Anh thậm chí thấy hối hận vì sao không sớm tìm hiểu rõ đã dẫn Nam Âm tới đây, ai biết trùng hợp nó lại hoạt động.

Có điều nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Nam Âm, rõ ràng là tâm tình không tồi, Giang Kinh Tá nhất thời cảm thấy trong lòng thoải mái không ít.

Cùng lắm thì, lát nữa anh kiên cường một chút, từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Nam Âm liên quan đến vòng quay ngựa gỗ là được. Anh sẽ không để lại ảnh chụp ngu ngốc gì ở đây, cho dù là chụp cùng Nam Âm.

Đúng vậy. Giang Kinh Tá kiên định nghĩ.

Nam Âm ngồi chồm hổm xuống, nhìn thấy một vài ảnh chụp, vừa nhìn vừa không khống chế được cười thành tiếng, dường như nghĩ đến gì đó, quay đầu ý cười trên khóe môi còn chưa kịp biến mất, liền nhìn thẳng về phía Giang Kinh Tá.

“Trên đây đều là ảnh của những cặp tình nhân,” cô ngừng một chút, ánh mắt bởi vì suy nghĩ của mình mà sáng lên, “Bạn trai, chúng ta cũng ngồi đi?”

Cả người Giang Kinh Tá bị tươi cười còn một tiếng bạn trai kia của Nam Âm mà trở nên ngất ngây, không khống chế được mà mở miệng, “Được, được a.”

Giang Kinh Tá: “..............”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.