Thích Anh

Chương 6



Giáo dục là một ngành không có tính cân đối nghiêm trọng giữa nam và nữ. Từ khi Dương Dực học đại học, sự tồn tại trong lớp của anh đã là bảo vật quốc gia. Mãi cho đến khi đi làm, công tác trong vườn trẻ, anh vẫn là một đóa hoa thơm cỏ lạ, siêu quần suất chúng. Bình thường mọi người đối với gốc cây duy nhất trong vườn trẻ này luôn luôn quan tâm chăm sóc hơn bình thường, nhưng Dương Dực dù sao cũng là một gã đàn ông, những việc cần phải bỏ sức, cần leo cao, là tên đàn ông duy nhất trong nhà trẻ, việc nên làm thì anh vẫn phải làm.

“Cái này để tôi chuyển.”

“Thầy giáo Dương, làm phiền cậu quá.”

“Thầy Dương, đến treo giúp tôi vài thứ với.”

“Được.”

“Thật rất cảm ơn cậu!”

“……….”

“Cái cậu tiểu Dương này cũng thực không tồi!” thời gian dài trong nhà trẻ, cũng không phân biệt giáo viên hay bác gái, đối với chàng trai trong ấm ngoài lạnh này cũng vô cùng yêu thích tán thưởng. Có vài cô dì nhiệt tình còn âm thầm điều tra sinh thần bát tự của vài cô gái có điều kiện tốt chưa kết hôn, chuẩn bị làm ông mai bà mối cho Dương Dực.

“Thầy Dương, cậu qua đây một lát.” Dì Trịnh Tuệ Như là cô giáo trông đám trẻ con năm hai, mấy ngày đứng đây tập thể dục buổi sáng, bà đều âm thầm quan sát đánh giá Dương Dực, còn đích thân chạy đi tìm dì Lâm Thanh cùng trông lớp với Dương Dực hỏi thăm một phen, cảm thấy chàng trai này rất tốt, liền quyết định giới thiệu cháu gái mình cho Dương Dực.

“Thầy Dương, cậu đẹp trai như thế này, đã có bạn gái hay chưa” dì Tuệ Như nghĩ trước hết cứ phải hỏi cho rõ ràng, sau đó bàn chuyện mới chân thật.

“……..không có ạ.” Gần đây, cơ bản tất cả thời gian rảnh rỗi anh đều ở cùng Lăng Vân, bọn họ cùng nhau ăn uống, cùng nhau đi chơi, thậm chí có lúc không có việc gì làm, hai người lại ngồi xe chạy trên đường cao tốc hóng gió. Quan trọng là bất kể làm việc gì, Dương Dực đều cảm thấy rất vui vẻ. Không những thế, mấy đêm liền anh đều nằm mơ thấy Lăng Vân biến thành một nắm tròn tròn bụ bẫm mập mạp, cắn một miếng, mềm mại nhu nhu. Sáng hôm sau thức dậy, lại phát hiện bản thân ôm cái gối, trên gối còn xuất hiện nhiều vết sâu cạn không giống nhau….dấu răng. Lăng Vân…..Lăng Vân….Bây giờ, dù chỉ một câu nói không có chút liên quan, vài chuyện nhỏ cũng có thể khiến Dương Dực nhớ tới Lăng Vân, hoảng hốt một chút, tối nay, bọn họ có thể đi…..

“Thầy Dương Thầy Dương!!”

“Dạ”

“Sao lại thất thần rồi, tối qua không nghỉ ngơi sao, người trẻ tuổi đừng nên thức đêm.” Dì Tuệ Như ý vị thâm trường khuyên nhủ.

“Vâng.” Thầy Dương khiêm tốn nghe bảo.

“Vậy nếu thầy Dương còn chưa có bạn gái, tôi có một đứa cháu gái, cậu có muốn suy nghĩ một chút không”

Dương Dực cho tới nay đều cô đơn một mình, theo lý thuyết, người đẹp trai như thế này, tính cách cũng hiền hòa, đến giờ tính ra đã 26 tuổi, ít nhất cũng phải trải qua một vài mối tình, nhưng trên thực tế, ba mẹ của Dương Dực đều là nhà giáo, quan niệm tương đối bảo thủ, trong suy nghĩ của ông bà thì quan hệ yêu đương trai gái cần móc nối với hôn nhân, điều kiện không phù hợp thì không nên tùy tiện đùa giỡn tình cảm người ta. Từ khi Dương Dực bắt đầu lên bậc trung học, ba mẹ đã giảng giải cho anh về tính nguy hại của việc yêu sớm, thậm chí buổi tối hôm trước của ngày Dương Dực lên đường đến trường đại học, nhà họ Dương còn mở hội nghị gia đình với hai tư tưởng chính: “Bàn về tầm quan trọng trong việc học đại học”, sau đó đặc biệt nhấn mạnh “Không được yêu sớm, chuyên tâm học hành”. Đồng chí tiểu Dương là một đồng chí ngoan, bị lừa lại luôn chứng tỏ mình một lòng phục tùng theo sự sắp xếp của tổ chức, tuân thủ một cách nghiêm chỉnh kỉ luật với thái độ tốt. Chính vì lẽ đó mà suốt những năm tháng đại học Dương Dực không buồn để ý chuyện bên ngoài, một lòng tu dưỡng đọc sách thánh hiền. Đương nhiên, trên thực tế chuyên ngành của anh tương đối vất vả, vũ đạo, hội họa, thanh nhạc, piano, Dương Dực đối với mỗi môn học đều phải dấn thân chạy theo học tập nghiêm chỉnh. Xoạc chân không được chỉ có thể một mình trong đám con gái lụi cụi đến góc tường, ra sức ép cao. Phác họa không có nền tảng chỉ có thể ôm một lọ hoa tỉ mỉ phân tích không gian kết cấu. Thanh nhạc mà ngũ âm không đầy đủ chỉ có thể đứng ở sân tập nghe băng ghi âm không ngừng hát theo, nhân tiện đón nhận ánh mắt kì dị của người khác. Piano khuông nhạc có những nốt nào, chỉ có thể từng nốt từng nốt tìm tòi, học tập. Hơn nữa nhìn từng trang lí thuyết khóa son khóa fa to to nhỏ nhỏ, Dương Dực bày tỏ: bản thân bận bịu như chó. Đợi được đến năm tốt nghiệp, thi đỗ vào nơi công tác, lúc đầu, Dương Dực cũng không phải người dễ dàng được yêu thích. Lại nói, dạng gia cảnh bình thường, công việc mức lương bình thường, tương lai lại mơ hồ, tại thành phố có tính cạnh tranh khốc liệt như thế này, thầy giáo trông trẻ không đủ hấp dẫn người khác, vì lẽ đó mà Dương Dực còn độc thân tới tận bây giờ.

Vốn dĩ, hiện tại Dương Dực cũng đã đến tuổi cân nhắc việc kết hôn, trong nhà cũng lo lắng thu xếp. Nghe có người giới thiệu, Dương Dực cũng nên nghiêm túc hỏi dò một chút về điều kiện của đối phương, sau đó lưu lại phương thức liên hệ, hẹn một ngày gặp mặt, cảm thấy phù hợp liền kết giao yêu đương, từ từ tìm hiểu, sau đó kết hôn sinh ra một bé Dương Dực, lại….Có điều trong lòng Dương Dực lại sinh ra một loại cảm xúc mâu thuẫn không thể lý giải, có thể mơ hồ cảm nhận gì đó, nhưng lại có chút không chân thực. Cuối cùng anh chỉ cảm ơn dì Tuệ Như, uyển chuyển bày tỏ sự từ chối.

Dương Dực lấy điện thoại di động, nhìn dãy số mình sớm thuộc lòng lưu trong máy, sững sờ chốc lát, nhấn nút gọi: “Lăng Vân, chủ nhật tôi muốn đi nhảy bungee.”

“Được, sáng thứ bảy tôi đến đón anh.” Giọng người đàn ông trong điện thoại cưng chiều mà cười, tiếng cười từ đầu bên kia điện thoại chạm vào cõi lòng Dương Dực, sưởi ấm đến cực kì thoải mái, những sự việc dồn dập hỗn loạn cũng chầm chậm lắng đọng, tâm tình từ từ yên ổn.

“Ừ.”

Sáng sớm thứ bảy, trên ngọn núi Cửu Long, trò chơi bungee.

“Trò này rất kích thích, tôi chơi trước cho cậu xem.” Nhân viên trực ban cố định một đầu dây cao su vào các khớp chân, tay. Dương Dực khép chân, dang hai cánh tay, giống như chim ưng đập cánh nhảy xuống vách núi. Anh có thể cảm giác được tiếng gió gào thét bên tai, trong lòng cực kì vui sướng.

Sau khi chơi xong, Dương Dực hưng phấn đi đến trước mặt Lăng Vân: “Anh cũng đến chơi thử xem.”

“Chưa nhảy cái này lần nào, nhìn thật sự cho chút dọa người.” Lăng Vân nhíu nhíu lông mày, có vẻ hơi do dự.

“Không phải sợ, tôi nhảy cùng anh.” Nhìn người bình thường biểu cảm đều thong dong nhẹ như mây gió, nay lại lộ ra vẻ mặt bị làm khó, Dương Dực cảm thấy bản thân giống như bị nổ tung, trong lòng không kìm được ngọt ngào kiêu ngạo. Dương Dực vỗ vỗ vai Lăng Vân, một bộ tôi muốn an ủi vẻ mặt sợ hãi của anh.

“Vậy cũng được.” Lăng Vân đẩy đẩy gọng kính trên mũi, ánh sáng nơi đáy mắt ngầm chuyển.

Bên kia hai nhân viên có chút kinh ngạc nhìn nhau, tuy rằng nhảy bungee đôi cũng có không ít người cùng giới tính tham gia, thế nhưng phàm là nhảy đôi thì đều là đôi tình nhân, để người đời chứng kiến tình yêu đẹp đẽ của bản thân, mà hai tên đàn ông này muốn nhảy cùng nhau, rốt cục định làm gì Có điều khách hàng chính là thượng đế, hai người khả năng làm việc chuyên nghiệp, rất nhanh chóng liền thu lại nét mặt, kéo dây cao su qua giúp Lăng Vân cố định.

Dương Dực ôm vai Lăng Vân, giơ tay sờ sờ tóc hắn, tận lực ngăn chặn âm thanh nhảy nhót, bình tĩnh nói: “Nếu như anh sợ thì có thể ôm tôi.”

Bungee là một loại hình thể thao giải trí đầy tính kích thích, mặc dù hai chân đã được dây thừng buộc chặt, nhưng sau khi nhảy xuống khỏi vách núi, chỉ có thể cảm nhận được cả thân thể ngay lập tức bị kéo xuống dưới, khung cảnh hai bên vách núi hoàn toàn trở nên mơ hồ, nháy mắt trong đầu chỉ còn lại một mảng trống không, đến cả nhịp tim đập mãnh liệt cũng trong một vài giây đình chỉ. Cho đến khi sợi dây đàn hồi hoàn toàn dừng hẳn giữa không trung, ngước mắt nhìn người bên cạnh, loại xúc động sau khi sống sót qua tai nạn tự nhiên mà sinh ra. Lúc này, Dương Dực tràn đầy thỏa mãn ôm chặt Lăng Vân, vỗ vỗ lên mái tóc hắn, thấp giọng dụ dỗ: “Không sao rồi, không phải sợ.”

Dương Dực không biết, người đàn ông tựa đầu trên vai anh, một mặt bình tĩnh, nét cười thâm trầm.

Về đến nhà, nét hưng phấn trên mặt Dương Dực không thể che giấu, anh cười: “Chơi thật là vui!”

“Là thật kích thích.” Lăng Vân rút khăn tay trong túi, tỉ mỉ chậm rãi giúp Dương Dực lau mồ hôi bên thái dương. Ngón tay cầm khăn giúp anh thấm mồ hôi thon dài, khớp xương rõ ràng xinh đẹp, ánh mắt người kia nhìn anh cũng thật chăm chú. Hai người tiếp xúc thân mật, khoảng cách ngắn ngủi, âm thanh hô hấp đồng thời quẩn quanh đan dệt với nhau.

“Mỗi khi tâm trạng tôi không tốt hoặc có chuyện gì đó làm phiền lòng thì đều tới đây. Vài ngày nay tôi có chuyện nghĩ mãi không thông, hôm nay sau khi nhảy xuống vách núi, tôi nhận ra tôi vẫn luôn thích anh.”

Dương Dực thả chậm tốc độ, từng câu từng chữ chậm rãi nói ra: “Tôi thích anh.” Dương Dực nắm chặt tay Lăng Vân, kiên định nói ra kết luận của chính mình.

Sự kinh ngạc vì vui mừng đột nhiên ập đến, lập tức đập trúng Lăng Vân. Đánh cho toàn thân hắn không kiềm chế được mà bắt đầu run rẩy: “Anh thích tôi” Không chờ Dương Dực trả lời, Lăng Vân đã hung mãnh cắn mạnh xuống đôi môi căng đỏ của anh, đến khi bên tai nghe tiếng rên đau khe khẽ, hắn mới chậm chạp buông lỏng hàm răng, chậm rãi ngậm lấy, liếm láp an ủi, trong miệng nỉ non: “Anh thích tôi.” Ngậm lấy đôi môi ngọt ngào trong chốc lát, mâu quang trong mắt Lăng Vân đột nhiên u ám, đầu lưỡi hắn theo kẽ hở giữa hai cánh môi chui vào mút mát, một lòng khát khao chiếm cứ càng nhiều.

Hai người hôn môi lưu luyến kịch liệt, cho đến khi kết thúc, Dương Dực mặt mũi đỏ bừng, hô hấp dồn dập, “Sau này ở cùng nhau, chúng ta hôn….” Dương Dực bị hôn đến đầu lưỡi tê rần, một câu mà nói đến bốn năm lần mới rõ ràng: “Chúng ta cũng đã hôn rồi, sau này chúng ta phải ở cùng nhau.”

“Đương nhiên.” Anh là của tôi! Lăng Vân tiếp tục hôn hôn lên chóp mũi Dương Dực, còn chưa thỏa mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.