Thích Anh

Chương 8: Kết thúc



Thời tiết hôm nay vô cùng đẹp, cỏ non xanh biếc, hoa ngát hương thơm, gió xuân ôn hòa cuốn theo mùi vị của nắng cuốn lên từng vạt góc áo, làm cho người ta không kìm được cũng vui vẻ lộ ra nét cười. Dương Dực ôm một bó ‘hoa’ to, trong lòng đắc ý. Anh không nhịn được mà nghĩ đến việc hôm nay sẽ thực hiện tâm nguyện mà mình đã mong ước từ lâu, đồng thời làm hết những kế sách nho nhỏ mà người khác len lén giúp mình vạch ra. Nghĩ đến đây, Dương Dực ôm thật chặt bó ‘hoa’ trong lòng, bước những bước thật dài, chuẩn bị đi thẳng đến địa điểm cần đến. Anh bước đi một cách kiên định, tự nhiên không phát hiện ra có một chiếc xe ô tô đen đang chậm chạp đi sát ngay bên cạnh mình, mãi cho đến khi cửa kính xe bị kéo xuống, âm thanh quen thuộc tràn ngập ôn nhu ngọt ngào khiến người ta tim đập thình thịch truyền đến, Dương Dực mới đột ngột quay đầu lại, nét mặt kinh ngạc hạnh phúc.

“Sao anh lại tới đây.” Dương Dực thắt dây an toàn, nâng bó ‘hoa’ trong tay, từng ngôi sao lấp la lấp lánh trong mắt phát sáng.

“Nhớ anh rồi.” Lăng Vân vuốt ve khuôn mặt bởi vì hưng phấn mà trở lên hồng hào ấm áp của Dương Dực, cúi đầu hôn sâu. Hắn vẫn chờ ở đây không hề rời đi. Nhìn Dương Dực vào siêu thị mua đồ, lên tầng trên, lại qua một tiếng đồng hồ, xuống tầng xuất phát. Mỗi động tác của Dương Dực trong mắt Lăng Vân đều như bị tua chậm lại một cách rõ ràng, sâu đậm khắc xuống. Mình thực sự bị điên rồi, Lăng Vân nghĩ, hắn ngậm chặt bờ môi Dương Dực, cảm giác được đầu lưỡi ngốc nghếch vụng về của ai kia đang trong miệng mình tràn đầy khí thế quấn lấy một chỗ, trong lòng càng thêm mềm mại. Hai tay hắn vững vàng cố định sau gáy Dương Dực, trán dán vào trán, chóp mũi chạm vào chóp mũi, hô hấp của hai người chậm rãi giao hòa, cuối cùng đọng lại thành luồng khí ấm áp lâu dài.

“Ngô….ưmmmm…..” Dương Dực vội vàng vỗ vỗ vai Lăng Vân, ra hiệu kết thúc nụ hôn này. Anh cúi người nhặt bó ‘hoa’ sớm bị làm rơi trên mặt đất, cẩn thận kiểm tra lại. Gọi là bó hoa, thực chất là những cây kẹo bông được dùng từng sợi dây mảnh tinh tế quấn lại thành một cụm, sau đó dùng giấy gói hoa bao bên ngoài, cuối cùng dùng một dải ruy-băng xanh lá mạ thắt thành hình nơ con bướm.

Đợi đến lúc kiểm tra tất cả số hoa đều không bị hỏng, Dương Dực sâu thẳm nhìn vào đôi mắt người đàn ông bên cạnh, kiên định nói: “Chúng ta về nhà thôi.” Nhà này tất nhiên là chỉ căn biệt thự xa hoa của Lăng Vân, mặt hướng ra biển rộng, từ trên cao nhìn xuống. Mỗi khi kéo cửa sổ sát đất, Dương Dực đều có cảm giác “run rẩy, họ chỉ là người phàm!”. Đương nhiên, nghiêm túc mà nói, hiện tại căn nhà ấy chỉ có thể coi là nhà của Lăng Vân, nhưng mà…Dương Dực nắm rồi lại nắm chiếc hộp trong túi quần, luôn luôn xác định nó sẽ không tự nhiên mà đột nhiên biến mất. Nhà của “anh” sẽ rất nhanh thành nhà của “tôi”, nhà của chúng ta.

Cũng bị câu nói “về nhà” này hâm nóng đến cực kỳ thoải mái, sau khi hôn hôn lên trán Dương Dực mấy cái, Lăng Vân khởi động xe lái về nhà.

Về đến nhà, mở cửa, mở tủ giày đổi dép đi trong nhà, Dương Dực vừa lôi vừa kéo Lăng Vân tiến vào phòng khách, ấn hắn ngồi xuống ghế so-fa, “Nhắm mắt lại, không được nhúc nhích.” Nói xong, lại lấy hai quả táo ở trên bàn che trước hai mắt Lăng Vân, “Che khuất, không được nhìn lén.” Lăng Vân nín cười, ngoan ngoãn cầm hai quả táo che kín mắt.

Ngày vào chạng vạng, lưu luyến mang tia sáng trong phòng rời đi, Dương Dực vươn tay mở bốn chiếc đèn lưu ly nhỏ treo đối lập trên tường. Đèn tường màu trà tao nhã cổ điển tỏa ra luồng sáng nhu hòa, quyện vào một mảnh bóng tối trong màn đêm, không khí lãng mạn tự nhiên xuất hiện. Ngay sau đó, Dương Dực bước đến trước mặt Lăng Vân. Anh đưa tay gãi gãi đầu hai lần, lại xoa xoa mặt, lấy từ trong túi quần một chiếc hộp nhung tơ nhỏ, một chân quỳ trên mặt đất. Dựa theo kinh nghiệm những lần luyện tập trước gương trước kia, Dương Dực hơi di chuyển gót chân, điều chỉnh độ cong hai tay, bày ra tư thế cầu hôn tiêu chuẩn nhất trong trí nhớ. Chờ đến khi tất cả đều đã được chuẩn bị xong, Dương Dực trầm giọng gọi: “Lăng Vân.”

Trong lòng mơ hồ đã có suy đoán, Lăng Vân chậm rãi mở hai mắt, chậm rãi thả hai quả táo trong tay xuống.

“Lăng Vân, chúng ta kết hôn đi.” Dương Dực nói không quá nhanh, lời nói đặc biệt rõ ràng kiên định, mỗi một chữ giống như từ nơi sâu xa nhất trong đáy lòng phát ra. “Chúng ta trở thành người một nhà, luôn luôn ở bên nhau. Buổi sáng chúng ta cùng nhau thức dậy, cùng nhau ăn sáng, cùng nhau đi làm. Đến khi tan sở, chúng ta cùng nhau về nhà, mua đồ ăn, còn có thể cùng nhau xem tivi. Lăng Vân, có thật nhiều thật nhiều việc, anh muốn trải qua cùng em.” Tốc độ nói càng lúc càng nhanh, rõ ràng chỉ là những chuyện sinh hoạt đơn giản vụn vặt, Dương Dực lại phát hiện mình đã vội vàng muốn ngay lập tức thực hiện, “Bố và mẹ đều đã đồng ý, Lăng Vân, em cũng đồng ý, được không!” Dương Dực kéo hai tay Lăng Vân, ôm vào lòng bàn tay mình, ánh mắt bao trùm sự kỳ vọng nhìn hắn.

Một con đường đi khác những người đàn ông khác như thế, không cưới vợ, không sinh con, cha mẹ sao có thể yên lòng để con tự quyết định. Thời điểm mẹ Dương vừa nghe con trai chính mình nói yêu đàn ông, loại cảm giác từ nổi giận đến không thể tin được, cuối cùng tất cả hóa thành cảm xúc bi ai vô biên bao phủ trong đáy mắt, “Đây là làm bậy mà…” mẹ anh nước mắt lã chã, đau lòng ai thán. Nhìn người mẹ từ trước đến giờ luôn ôn hòa tươi cười nay vì mình đau khổ lo lắng, viền mắt Dương Dực đỏ hoe, anh quỳ gối bò đến trước mặt mẹ mình, nắm chặt hai tay mẹ, như lúc còn bé mà khẩn cầu: “Không phải làm bậy, công việc của con không thể cho người ta một cuộc sống hoàn hảo, nhưng con vẫn rất muốn được ở bên cậu ấy….Mẹ, con chưa từng yêu một ai như vậy….” Lòng thương yêu con cuối cùng gạt qua tất cả, bố mẹ anh đều thỏa hiệp: “Con đã lựa chọn như vậy, thì phải đối xử với người ta cho tốt, khi nào có thời gian mang cậu ấy về cho bố mẹ xem.”

Lăng Vân trầm mặc chốc lát, cũng quỳ một chân xuống đất, cùng Dương Dực hai mắt nhìn nhau. Hắn nhận chiếc hộp, lấy ra cặp nhẫn bạch kim. Hình dạng vô cùng đơn giản, bên trên khắc hình trăng khuyết, ghét lại vừa vặn thành hình trái tim. Giống như cuộc tình của họ, không cần quá nhiều phức tạp hỗn loạn, chỉ cần đơn giản dựa vào nhau, là có thể bên nhau mãi mãi.

Nếu anh không rời, em tất không đi, nếu anh rời đi, em sẽ chạy lại! Nâng lên tay trái của Dương Dực, vững vàng đeo vào một chiếc nhẫn bạch kim, Lăng Vân cúi đầu nhẹ nhàng hôn, tầm mắt của hắn cùng Dương Dực từ đầu đến cuối đều giao nhau, không chút cách dời.

Nếu như nói nhân sinh là một khúc nhạc duyên dáng, vậy không thể phủ nhận thời khắc hiện tại chính là đoạn nhạc khúc đẹp nhất trong nhân sinh của Dương Dực. Bởi vì hạnh phúc, trái tim trong ***g ngực anh không ngừng đập loạn, ngón tay nối liền với trái tim đang đeo nhẫn kia cũng không kìm được khẽ run rẩy rung động. Thân thể so với đại não đã vượt trước một bước mà làm ra chuyện anh khao khát nhất, Dương Dực trở tay lấy chiếc nhẫn còn lại trong hộp, nhanh chóng đeo vào ngón áp út trên bàn tay Lăng Vân, hai chiếc nhẫn va vào nhau, hai bàn tay đan vào nhau, âm thanh leng keng hạnh phúc vang vọng, “Kết thúc buổi lễ.” Nói xong, Dương Dực bổ nhào về phía Lăng Vân, hôn đến thiên hôn địa ám.

“Lăng Vân….động phòng….” Bởi vì người nói còn đang không biết thỏa mãn mà đòi hỏi, dẫn đến lời nói trong miệng tràn ra nghe nỉ non như đang làm nũng.

Khóe miệng Lăng Vân nâng lên nụ cười nhàn nhạt, hai chân quấn lấy eo Dương Dực, “Còn chờ gì nữa” Vốn còn tưởng rằng….còn tưởng đối phương cần thời gian thích ứng mối quan hệ không bình thường này, bây giờ nhìn lại, chính mình nghĩ sai rồi. Đúng vậy, anh là một người thật lòng như vậy, nếu không có cả đời cam kết bên nhau, lại há có thể mê muội với chốc lát vui thích bên trong Đây là sự quý trọng chân thành nhất đối với nhau. Thật sự là thua anh rồi…..

Động tác của Lăng Vân làm cho dục hỏa thiêu đốt trong cơ thể Dương Dực bùng bùng nổi lên, môi lưỡi trong miệng cùng Lăng Vân gắt gao dây dưa, lâm vào cơn điên cuồng nguyên thủy nhất…

……………………………………

Thật tốt, em yêu anh, mà anh, cũng yêu em.

Hoàn chính văn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.