Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

Chương 12



“Cốc Trình Hàm? Cậu là Cốc Trình Hàm sao?”

Vu Giai khó khăn lắm mới dụ Cốc Trình Hàm nở một nụ cười: “Cõi đời này có chuyện gì có thể khó hơn lên trời? Nếu như vì người khác khiến bản thân mất hứng, thật ngu ngốc. Thiếu gia nói có đúng hay không?” Lời khuyên giải của cô mới bắt đầu, lúc gọi món cô nhân viên phục vụ bưng ly cà phê Cốc Trình Hàm đi đến đặt ly cà phê lên bàn, gương mặt ửng đỏ, nhưng không quên thấp giọng hỏi lại một câu.

Theo như nói nhân vật nổi tiếng trong vòng giải trí, xuất hiện ở chỗ đông người, nếu như không sắp xếp lịch trình ổn, dù sao cũng làm đủ mọi loại ngụy trang che giấu. Cốc Trình Hàm đang nổi tiếng, tỷ lệ bị nhận ra cao đến 90%, thời gian như vậy không có ai qua chào hỏi, đại khái chính là Vu Giai và Cốc Trình Hàm không ngụy trang gì cả ung dung xuất hiện trước mặt mọi người, khiến người ta nhìn thấy chỉ nghi ngờ người trước mặt giống minh tinh.

Cốc Trình Hàm ngẩng đầu nhìn cô gái đang rất căng thẳng này. Hai bàn tay trắng nõn dùng lực nắm lấy cái khay, ánh mắt kích động. Đến khi anh ta gật đầu, cô gái kích động nói không lên tiếng, miệng lắp ba lắp bắp, chân tay luống cuống lấy từ trong túi áo tập giấy nhớ lớn chừng bàn tay, rụt rè đưa đến trước mặt anh ta. Một lúc sau, cô gái đó nhận ra mình quên đưa bút nên lấy một cây trong túi đưa ra.

Cốc Trình Hàm cũng không từ chối, nhận lấy tập giấy nhớ, ký một chữ kí rồng bay phượng múa lên trang giấy trống không.

Cô gái nhận lấy, kích động cúi người cảm ơn, không may cúi người quá sâu nên đập đầu vào cạnh bàn, nghe một tiếng bịch. Cô gái kêu lên một tiếng rồi ngẩng đầu lên, trên trán sưng đỏ một cục. Cô nhăn mặt nhưng không dám than.

Thật sự là cô gái đáng yêu.

Vu Giai bị ngắt lời, tiếp tục nói:  “Trên thế giới này có rất nhiều chuyện không công bằng và vô cùng phiền não. Đời người ngắn lắm ai ơi, đau đớn đến nhường nào thì cũng chỉ một đời thôi mà? Vui vẻ thì hết một ngày, mà không vui cũng hết một ngày. Vậy nên nếu như vì để tâm đến người khác để không vui thì sự để tâm này ngu hết chỗ nói. Nếu như chán ghét người khác khiến bản thân mệt mỏi, vậy thì càng ngu hơn nữa. Đời là của mình chứ có là của ai, cứ sống kệ m* sự đời đi.”

Vu Đoan đã từng nói cô là một con người dài dòng văn tự, nghìn năm văn vở. 

Ban đầu Cốc Trình Hàm còn vui vẻ im lặng nghe, sau đó nhức đầu liền ngắt lời cô: “Được rồi được rồi, cô còn dài dòng hơn cả Đường tăng.”

“Thiếu gia đã cảm thấy được an ủi chưa?” Câu này của cô hiển nhiên nắm được những câu phía trước của anh.

“Xa thì khiêm nhường, gần thì không chân trọng.” Anh ta nhỏ giọng thì thầm một câu, lại một lần nữa bị sự thật dạy dỗ  lên nữa, cãi nhau với phụ nữ đúng là bất lực. Anh ta đứng dậy nắm lên áo khoác: “Cửa hàng sắp đóng rồi kìa, đi thôi.”

“Hử?” Vu Giai kêu một tiếng, nhìn đồng hồ, ngược lại không tránh cãi với anh nữa, gọi trả tiền. Người thu tiền vẫn là cô gái kia, tóc để xõa, che hết trán, nụ cười nở trên gương mắt trắng nõn, có lẽ vì vết thương trên trán nụ cười rất hỉ cảm.

Thanh toán xong đi đến cửa, nghe được giọng trẻ con của cô gái vang lên sau lưng: “Hoan nghênh lần sau đến chơi.”

Vu Giai đi ra cửa, liền bị một sự cố bị sặc gió đêm, chênh lệch nhiệt độ giữ bên trong và ngoài quán khiến cô hơi run, ngẩng đầu tìm hình bóng của Cốc Trình Hàm. Bóng đèn lead muôn màu sắc khiến thành phố sáng rực như ban người, trên đường xe người mặc dù ít hơn so với ban ngày, vẫn giống như dệt cửa, không nhìn thấy Cốc Trình Hàm.

Chạy đi đâu rồi?

Vu Giai lầu bầu, cũng không cố gắng đi tìm, hướng đến chỗ để xe, lấy điện thoại chuẩn bị gọi điện thoại cho anh ta, vừa tìm số trong mục danh bạ, đột nhiên nghĩ đến Cốc Trình Hàm trong quán cà phê đã tắt máy, chuẩn bị ngừng ngón tay bấm nút gọi.

“Tiểu Gia “

Vu Giai ngẩng đầu.

Một người phụ nữ ăn mặc thời thượng vẫy tay với cô, bên cạnh cô ấy là một đám người cả nam cả nữ đang cười nói. Người phụ nữ nói với đám người vài câu rồi chạy về hướng Vu Giai.

Cô sững người một lúc, mới nhận ra người đến là ai.”Tô Ni.” Cô mỉm cười, bỏ điện thoại vào túi xách.

Tô Ni là bạn học của cô, khi học trong nước hai người đã quen nhau, mười lăm tuổi cô ấy ra nước ngoài học, nhiều năm như vậy hầu như không liên lạc gì, bạn học cũ quên khá nhiều, Tô Ni thay đổi rất lớn, cô dường như không nhận ra nổi. Trong trí nhớ của cô, Tô Ni là một người con gái rất thuần khiết, vô cùng dễ xấu hổ, nói chuyện với người khác sẽ đỏ mặt, nhưng bây giờ…

Vu Giai nhìn người phụ nữ trang điểm xinh đẹp kiều diễm trước mặt, váy áo trên người quyến rũ yêu kiều, phối với đôi giày cao gót thủy tinh mười phân: “Đã lâu không gặp, Tô Ni, các cậu đang gặp gỡ nhau à?” Cô liếc đám người cả nam và nữ bên kia.

“Ừ, hoàn thành một hạng mục, đồng nghiệp công ty cùng chúc mừng.” Tô Ni đánh giá Vu Giai, trang phục trên người mang phong cách tao nhã, nhìn hết sức bình thường, nhưng cô nhận ra giá trang phục không hề rẻ, áo khoác, áo sơ mi, quần dài đều là của thương hiệu lớn, chiếc áo khoác đó cô ấy nhớ là kiểu mới nhất năm nay, được triển lãm ở thời trang Pari một tháng trước. Vu Giai trong trí nhớ của cô ấy vẫn đơn giản, xinh đẹp.

“Mình lấy một cái tên tiếng anh là Even.” Tô Ni cười, diễm lệ mà yêu kiều, hình ảnh cô học sinh ngây thơ hay xấu hổ trong trí nhớ Vu Giai trong lúc này hóa thành tro tàn biến mất như mây khói.

“Cậu cũng vẫn đẹp như trước.” Cô ấy tán thường, biểu cảm trên mặt giống như được huấn luyện chuyên nghiệp: “Từ khi cậu ra nước ngoài học, chúng ta không gặp mấy năm rồi, mấy lần trước bạn học có thể đều không gặp được cậu,bây giờ cậu bận bịu làm gì?”

“Cũng không có gì.” Vu Giai mỉm cười, nghe thấy bên kia có người gọi tên Tô Ni: “Cậu đẹp hơn so với trước, vừa này mình suýt chút nữa không nhận ra, thật sự khác với trước đây nhiều quá.”

“Ra xã hội sao có thể giống khi đi học được?” Cô ấy mỉm cười, khóe miệng hơi câu lên châm chọc, rất nhanh đã biến mất không thấy nữa: “Bị thua thiệt, tất nhiên đã có kinh nghiệm. Dù sao chúng mình với cậu không giống nhau.”

“Hử?”

Cô mỉm cười, ánh mắt ánh lên sắc tím trong ánh sáng vô cùng câu dẫn, chuyển đề tài: “Cậu chắc là không tệ chứ, mình nhìn thấy cậu đóng phim. Nhưng cậu cũng không chỉ có ngón nghề này, hơn hai năm quay ba bộ phim, mình đều xem cả.” Biểu tình nịnh hót gianh công của cô ấy nhưng cũng không khiến người ta ghét bỏ.

Xã hội từ trước đến giờ đều mài giũa con người tốt nhất

“Mấy ngày nữa làm tiệc gặp mặt bạn học, cậu nhận được thiệp mời... Những lời này coi như mình chưa hỏi. Mình nói cho cậu địa chỉ địa chỉ, cậu cũng đi nhé.  Hôm nay các bạn học ban đầu phải giải tán, sai lệch lớn.” Cô vừa nói, lấy từ trong túi xách ra một tấm danh thiếp, trực tiếp viết lên đó địa chỉ và thời gian.

Vu Giai nhận lấy danh thiếp, nhìn chức vụ phía trên, ngẩng đầu mỉm cười: “Giám đốc?”

Tô Ni bật cười: “Chỉ là bên ngoài nhìn hào sáng.” Sau lưng lại có người gọi, cô ấy đáp một tiếng, xoay người than phiền với Vu Giai: “Một đám người láo nháo, không đi lại không được.” Chợt lại nở nụ cười: “Tốt lắm, hôm nay gặp cậu ở đây là duyên phận, sau này nhớ thường liên lạc. Đừng quên họp lớp đấy.” Nói xong xoay người, ngây ngẩn.

Cốc Trình Hàm đứng dưới đèn đường bên cạnh, cách bọn họ không đến ba mét.

“Cốc Trình Hàm?”

Vu Giai nghe được giọng thì thầm của Tô Ni, đang muốn lên tiếng, liền nghe thấy giọng Cốc Trình Hàm cùng gọi cô.

Ánh mắt Tô Ni tức sáng lên, trong lòng Vu Giai hơi bất an.

“Tiểu Giai, đó là Cốc Trình Hàm à? Các cậu… cậu và Hạ Gia Du không tốt sao?”

Chuyện Vu Giai và Hạ Gia Du, người quen biết hay người không quen biết đều biết, Hạ Gia Dư lớn hơn cô hai tuổi, học cùng cô tiểu học cà cấp 2, mỗi ngày Hạ Gia Du cùng cô đi học tan học, tất cả mọi người đều đã từng thấy.

“Cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Vu Giai nói, cũng không trốn tránh Tô Ni, cười cùng chào hỏi Cốc Trình Hàm: “Thiếu gia đi lên nhanh quá, ta vừa ra khỏi cửa đã không thấy đâu rồi.”

Cốc Trình Hàm đi đến, liếc nhìn Tô Ni.

Vu Giai giới thiệu: “Bạn học tôi, Even.”

Cốc Trình Hàm gật đầu với Tô Ni một cái, coi như là chào hỏi, tỏ ra hết sức kiêu căng:”Buổi sáng nói với cô, chuyện mời cô ra đóng phim, đây là bộ phim, cô về nhà xem xem.” Anh ta đưa một chiếc USD đi đến, lại nhìn Tô Ni, lông mày hơi nhíu, hỏi Vu Giai: “Cô muốn cùng bạn học tham gia tiệc à?” Lời này có y đuổi người.

sắc mặt Tô Ni trong nháy mắt trở nên khó coi, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười hiền hòa: “Bên kia lại đang gọi mình, mình đi đây. Tiểu Giai, nhớ gọi điện thoại liên lạc, còn có họp lớp.”

Cô ấy duyên dáng rời đi, chỉ là tiếng bước chân có chút nặng nề.

Tô Ni vừa rời đi, Cốc Trình Hàm liền hắt  xì hơi liên tiếp ba cái.

Vu Giai nhìn anh ta: “Dị ứng với nước hoa à?”

Cốc Trình Hàm hắt xì liên tiếp ba cái, xoa xoa lỗ mũi, cảm giác dễ chịu hơn, chỉ trích Tô Ni, thứ phụ nữ hào sảng, đắp bao nhiêu phấn xịt nhiều nước hoa như vậy coi mình là.. vân vân, vô cùng miệng độc.

“Được rồi, anh chuẩn bị nói cả đêm rồi đấy.” Vu Giai nói, mặc dù Tô Ni bây giờ thay đổi rất nhiều, nịnh bợ quyến rũ, nhưng du sau trong lúc đi học quan hệ hai người rất tốt, bây giờ Tô Ni cũng không làm trở ngại đến cô, như vậy không khẩu đức quá đáng.

Cốc Trình Hàm cũng ý thức được, lập tức ngừng nói, tâm trạng anh ta trong bữa tiệc buổi tối cũng không tốt, Tô Ni cũng đụng phải một họng súng, nhưng anh ta là một người không có thói quen xin lỗi, im lặng một lúc, chuyển chỉ để về bộ phim.

Bộ phim anh ta cho Vu Giai một bộ phim khoa học viễn tưởng, vai diễn anh ta mời Vu Giai đóng trong phim không phải vai nữ chính, mà là một vai phụ quan trong, phân cảnh cũng không nhiều, mà vai diễn anh ta đầu tư trong bộ phim này cũng không tính là vai diễn chính.

Anh ta vừa nói.

Vu Giai chú ý đến tay phải của anh tay luôn không lấy ra từ trong túi quần, anh ta còn luôn hướng má trái về phía cô, má phải và chính diện không cho cô thấy. Cô loanh quanh một chút, muốn đến trước mặt anh, cô vừa chuyển động, anh ta lập tức chuyển động theo.

Đã xảy ra chuyện hò?

Vu Giai bắt được tay phải đút trong túi quần anh ta, liền nghe tiếng kêu khẽ của anh cô nhìn lên má phải của anh.

Má phải thâm một cục máu.

Dù bị phát hiện, anh ta cũng không né, rút tay phải từ túi quần ra, Vu Giai không nhịn được thở một hơi. Tay phải còn tệ hơn má phải bó thành một cục rit máu, đỏ thẫm.

Vu Giai ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh đánh nhau với người ta à?”

Cốc Trình Hàm không nói câu gì.

Vu Giai ngồi trên ghế dài, nhìn một bác sĩ mặc áo trắng lấy khăn lau vết thương trên lòng bàn tay Cốc Trình Hàm, Cốc Trình Hàm nghiêng mặt qua một bên, cau mày trách móc. Bác sĩ già vừa xử lý vết thương vừa nhắc nhở, người trẻ tuổi đánh nhau không nặng, nếu bị thương ở gân cốt, bàn tay có thể bị hỏng. Còn dặn một số thứ phải kiêng, nhìn Vu Giai gật đầu mới bỏ đi.

Hai người đi ra từ phòng khám bệnh, trên tay Cốc Trình Hàm quấn vải xô, vết đông máu trên mặt cũng được sát trùng bằng thuốc mỡ, thuốc mỡ màu xanh, rất có hỉ cảm.

“Thiếu gia rất oai phong, đánh nhau rất thoải mái.” Vu Giai vốn là xụ mặt chuẩn bị thể hiện sự tức giận trong nội tâm, nhưng đến phần thuốc màu xanh trên mặt anh ta, không nhịn được bật cười: “Tay anh bị thương, không thể lái xe. Tôi đưa anh về nhà, hay là anh tìm người đến đón anh?” 

Đi xuống trước bấc thang phòng khám bệnh, Vu Giai vươn người, quay đầu cười khanh khách nhìn anh ta: “Tình hình của anh chắc phải năm ở nhà mấy này. Bình thường anh rất bận rộn, tôi nhớ gần đây anh còn đang quay một bộ phim, không gì trở ngại?” Tò mò tiến đến trước mặt anh ta: “Ai ya, tôi nói thiếu gia sao mới ra quán cà phê đã đánh nhau với người ta? Chỗ đó bảo vệ cũng không tệ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.