Hứa Thuật thấy được ánh mắt của Lương Tư Thần nhìn Giang Túc lúc cậu ta rời đi.
Không nói rõ được đó là cảm giác gì, không phải bạn bè nhưng cũng chẳng có địch ý gì, nói là địch ý thì cũng không có khoa trương đến mức đó, tóm lại là khiến cho người khác cảm thấy không dễ chịu.
Đi ra khỏi cổng trường, Lâm Vi đang khoác tay Bạch Kiến nói chuyện, Hứa Thuật đi đến bên cạnh Giang Túc, đè thấp giọng xuống hỏi: "Túc ca, thằng đó là sao vậy?"
Giang Túc hơi nghiêng đầu hỏi: "Ai?"
"Thì chính là người vừa chào tạm biệt với bạn nhỏ bàn trên ấy." Hứa Thuật nói.
Giang Túc ồ một cái, giọng điệu lạnh nhạt: "Không thân."
"Tôi cứ cảm thấy cậu ta có địch ý với cậu." Hứa Thuật giống như nghĩ đến cái gì đó, bước chân dừng lại: "Chẳng có lẽ cậu ta thích bạn nhỏ bàn trên?"
Bước chân đang đi của Giang Túc cũng dừng lại.
Anh sớm đã nhìn không thuận mắt cái vị lớp trưởng kia rồi, ngày nào cũng kiếm cớ đến tìm bạn nhỏ bàn trên hỏi bài tập.
Hỏi đề thì hỏi đề thôi, nhưng mỗi lần bạn nhỏ bàn trên giải bài, thì mắt của cậu ta cứ luôn dính chặt lên mặt của bạn nhỏ bàn trên.
Bây giờ Hứa Thuật nói như vậy, trong lòng anh nhất thời bùng lên một ngọn lửa.
"Đệch, tâm cơ thật đấy, lấy danh nghĩa hỏi bài tập để đến gần bạn nhỏ bàn trên của cậu, giáo viên có hỏi gì nói là trao đổi bài tập, giáo viên mà không hỏi thì chính là đang theo đuổi."
Giang Túc giễu cợt nhẹ nhàng nói một câu: "Cậu ta theo đuổi."
Qua hai giây sau, anh hơi híp mắt lại nói: "Cậu ta dám theo đuổi thử xem."
* * *
Nhất Phẩm Lâu cách Tứ Trung có chút xa, bảy người chia thành hai nhóm gọi xe đi đến. Bố mẹ của Trần Dương cực kỳ nhiệt tình, giữ cho cậu ta một phòng bao tốt nhất, có thể thấy được hai người họ khá là hiện đại cởi mở, không quá nghiêm khắc với Trần Dương, lúc đưa nước ngọt đến, còn thuận tay mang theo cả một xô đá, bên trong có rượi.
Bố của Trần Dương rất nhiệt tình, mỗi lần vào phòng là lại nói rất nhiều, luôn miệng nói: Ăn thoải mái, không thiếu.
Trần Dương thấy bố mình rất phiền phức, lần thứ năm khi bố cậu ta vào phòng, một tay cầm một chai bia, lúc chuẩn bị mở chai bia ra, thì Trần Dương đã kéo bố mình ra ngoài rồi.
Trước khi đóng cửa, Trần Dương còn không quên cướp lấy luôn chai bia mà bố cậu ta định mở ra: "Bếp trưởng nói rồi, không cho bố uống rượi, bố đừng nghĩa đến việc lợi dụng bọn con để được uống rượi nữa."
Phòng bao khá là lớn, nhưng chỉ có bảy cái ghế, còn là loại ghế được chạm khắc bằng gỗ nguyên khối trông cực kỳ đắt tiền, chiếm diện tích khá lớn, cho nên cho dù một căn phòng khá lớn nhưng khi đặt bảy chiếc ghế vào thì nhìn cũng thấy hơi chật.
Hứa Thuật và Trình Trúc ngồi phía bên tay trái Giang Túc, Lâm Vi kéo Bạch Kiến muốn ngồi chỗ bên cạnh Trình Trúc, kết quả lại bị Bạch Kiến tìm cái cớ ngồi dịch vào trong, Trần Dương muốn ngồi cạnh Giang Túc, lại bị Vương Vĩ mạnh mẽ kéo tay lại dùng lý do anh em ngồi gần nhau dễ uống rượi rồi ngồi luôn xuống bên cạnh Trình Trúc.
Dưới sự xắp xếp một cách âm thầm của Bạch Kiến và Vương Vĩ, Lâm Vi bị đuổi đến ngồi phía tay phải của Giang Túc.
Từ lúc ở trong lớp học, Lâm Vi không cần thận lỡ miệng nói ra câu nói kia, thì liền bị vây trọng sự quẫn bách xấu hổ. Một đám người nhộn nhịp, lúc không đi cùng Giang Túc thì còn đỡ, bây giờ lại ngồi ngay bên cạnh anh, Lâm Vi ngơ ngác chưa được bao lâu, thì cả người liền thấy xấu hổ không chịu nổi.
Con người Lâm Vi có cái tật, càng không thoải mái, thì cô lại càng muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề đó.
Nếu không đợi lát nữa có lẽ ngay cả cơm cô cũng ăn không trôi.
Lâm Vi liếc nhìn về phía Giang Túc, cậu thiếu niên ngồi phịch cái xuống ghế như người không xương vậy, tay thì đang bấm bấm màn hình điện thoại.
Suy nghĩ tầm mấy giây, Lâm Vi nghĩ tới việc ngay cả Trần Dương là ai mà Giang Túc cũng không nhớ, nên liền sát gần lại nói: "Này, bạn học Giang."
Giang Túc không nói gì, chậm chạp ngẩng đầu nhìn Lâm Vi.
"Những người lúc này đi ra ngoài ăn cơm với cậu, cậu có thể nhớ được tên của bao nhiêu người?" Lâm Vi sợ bị mấy người Bạch Kiến Vương Vĩ Trần Dương nghe được việc ngay cả tên của họ mà Giang Túc cũng không nhớ, nên đã đặc biệt đè thấp giọng xuống.
Mấy người Hứa Thuật nói chuyện rất to, cho nên giọng của Lâm Vi bị họ đè xuống.
Giang Túc nghiêng người qua nói: "Gì cơ?"
Lâm Vi nói lại một lần nữa, âm thanh cũng nhỏ nhỏ giống như lúc nãy.
Giang Túc vẫn không nghe thấy.
Lâm Vi bèn vươn bàn tay ra, sát gần đến tai Giang Túc: "Tôi nói, trong lớp mình cậu có thể nhớ được tên của bao nhiêu người."
Giang Túc ngơ người, ngón tay đang gõ màn hình điện thoại dừng lại.
Giọng nói của thiếu nữ sát lại gần tai anh rất nhẹ nhàng, âm điệu mềm mại, giống như đang làm nũng vậy, trái tim anh run lên vì kích động, cả người đột nhiên không còn sức lực nữa.
Không cần Giang Túc trả lời, Lâm Vi đại khái cũng có thể đếm ra được, cô không cảm nhận được sự khác biệt của cậu thiếu niên bên cạnh lại tiếp tục xát gần đến tai anh nói: "Tôi, bạn cùng bàn, bạn bàn trên, còn có Hồ Khiếu, hết rồi nhỉ?"
Hai người rất gần nhau. Anh có thể ngửi được mùi bột giặt ở trên người cô.
Nói xong cô cũng không rời đi ngay, hơi thở nhè nhẹ thoảng qua bên tai anh.
Giang Túc hơi cử động yết hầu, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, kéo dài chút khoảng cách với cô: "Còn có một người."
"Hả?" Lâm Vi có chút tò mò, lại sát gần tai Giang Túc hỏi: "Là ai vậy?
Giang Túc rũ mắt nhìn cô gái sắp dán sát đến mũi mình luôn rồi, dừng lại vài giây, gạt bỏ ý định lùi lại phía sau để tránh không bị chạm vào của mình.
Anh hơi nghiêng đầu, tiến gần lại tai cô, lúc sắp dán sát vào tai cô rồi, thì học theo cách nói của cô đè thấp giọng xuống:" Còn có vị lớp trưởng luôn đến tìm cậu hỏi bài nữa."