Thích Cậu Mình Nói Là Được

Chương 77



* * *

Cả đám đều đói lắm rồi, nên ai nấy đều ăn ngấu ăn nghiến lấp đầy nửa cái bụng mình, rồi mới thả chậm tốc độ lại, vừa ăn vừa uống bia.

Đây là lần đầu tiên Lâm Vi đi ăn cùng Giang Túc, và cô phát hiện ra trùm trường ăn cơm khá là có quy tắc, lúc đang nhai đồ ăn thì tuyệt đối sẽ không nói chuyện.

Mặc dù anh vốn dĩ đã không nói nhiều.

Trùm trường mà nên cho dù có ở ngoài trường học, tụ tập với bạn bè bên ngoài thì vẫn mang theo thái độ lạnh nhạt thờ ơ.

Trừ Hứa Thuật và Trình Trúc ra, thì những người khác đều không dám nói chuyện với anh. Nhưng may mà Hứa Thuật lại là người rất biết ăn nói, một mình nói nhảm bốc phét cũng có thể khiến cho không khí trở nên náo nhiệt, vậy nên bữa ăn từ đầu đến cuối đều không thấy nhạt nhẽo gượng gạo.

Lâm Vi và Bạch Kiến không uống rượu, có điều Lâm Vi quan sát qua mọi người một chút, phát hiện ra Hứa Thuật miệng thì hò hét uống uống uống nhưng chẳng uống được bao nhiêu, Trình Trúc thì người khác hô uống cái là cậu ta uống cạn ly luôn, Giang Túc thì người khác đưa ly đến tận trướt mặt thì uống, nếu không có ai mời thì anh cũng sẽ không chủ động tìm họ uống.

Đương nhiên vì thân phận trùm trường của anh quá dọa người, nên có mỗi Hứa Thuật rảnh rỗi lại cạn một ly với anh ra, Vương Vĩ và Trần Dương từ lúc bắt đầu đã mời Giang Túc một ly bày tỏ sự cảm ơn, sau đó thì cũng không dám mời nữa.

Vương Vĩ và Trần Dương khiến Lâm Vi thấy khá bất ngờ, hai người uống giỏi phết, không giống như học sinh ngoan của lớp 11-1.

Uống đến cuối, Vương Vĩ và Trần Dương cũng có chút hơi say rồi, mượn rượi say, hai người to gan đứng dậy đi tìm Giang Túc uống rượi.

"Bạn học Giang, cảm ơn cậu lúc ở sân bóng rổ đã giúp đỡ chúng tôi, cậu không biết tôi thấy cảm động thế nào đâu, tôi chưa từng nghĩ rằng, có một ngày tôi lại nhận được lời xin lỗi của đám học sinh thể dục kia." Trần Dương cầm một cốc bia, nói lên tiếng lòng của mình, biểu cảm khoa trương đến mức giống như một giây sau cậu ta có thể khóc ngay tại chỗ vậy.

"..."

Giang Túc cầm cốc bia lên, đưa đến trước mặt Trần Dương.

Giang Túc bị cậu ta làm cho kinh ngạc, nên lỡ tay rót đầy cốc bia, hơi bị tràn ra ngoài một chút.

Anh không nói chuyện, ngước mắt nhìn Trần Dương.

Trần Dương căng thẳng nhìn Giang Túc: "Bạn học Giang, tôi có thể hỏi cậu một câu hỏi không?"

Giang Túc nhìn Trần Dương cầm cốc bia giơ ra giữa không trung, cảm thấy hơi ngố, bèn đem cốc bia trong tay nhẹ nhàng đặt xuống: "Hỏi đi."

Trần Dương hít sâu một hơi, lại hít thêm một lần nữa: "Bạn học Giang, cậu có nhận đàn em không?"

Giang Túc: "..."

Trần Dương hỏi một cách rất thận trọng: "Nếu như cậu nhận đàn em, liệu cậu có thể suy xét đến tôi không?"

Giang Túc: "..."

Trần Dương: "Tôi có thể làm chân chạy vặt cho cậu, có thể giúp cậu dọn vệ sinh, cũng có thể nộp phí bảo vệ cho cậu."

"..."

Giang Túc im lặng hai giây, cầm cốc bia lên, cụng ly với cậu ta một cái, sau đó uống đến nửa cốc, mới nói: "Xin lỗi, tôi không phải xã hội đen."

Hứa Thuật không nhịn được bật cười.

Trần Dương không cam lòng, do dự hai giây: "Vậy, liệu tôi có thể gọi cậu là Túc ca không?"

Vương Vĩ: "Túc ca?"

"..."

Giang Túc cũng không nhịn được nữa, khóe miệng hơi nhếch lên: "Giang Túc, gọi tôi là Giang Túc đi."

Trần Dương: "Được, Túc gia."

Vương Vĩ: "Okla, Túc gia."

Giang Túc: "..."

Lâm Vi không nhìn nổi nữa quay đầu ra chỗ khác.

Đã nói là học sinh lớp 11-1 rất kiêu ngạo, học sinh lớp 11-1 đều rất tự phụ rồi mà.

Nhưng hai người này rõ ràng đừng quá hạ mình chứ.

Mấy người ăn uống đến tận tám giờ tối mới tan hội.

Lâm Vi trước khi về có đi vào nhà vệ sinh một lát, lúc quay lại, đi qua đại sảnh, thì bị người ta gọi lại: "Lâm Vi."

Lâm Vi không ngờ rằng sẽ gặp được Trần Tư ở đây, cô ngơ người mấy giây, sau đó mới quay người đi đến.

Trần Tư cùng với hai người bạn đi ăn cơm, nhìn có vẻ như đã ăn xong rồi, trên bàn để mấy chai bia rỗng.

Trần Tư nói vài câu với bạn mình, sau đó đứng dậy đi về phía Lâm Vi: "Sao em lại ở đây?"

"Đến cùng với bạn." Lâm Vi chỉ chỉ lên phía tầng trên, nhanh gọn nói lại một lượt cho Trần Tư nghe.

"À, có bạn là phú nhị đại* hả." Trần Tư sờ hộp thuốc lá, dùng ngón tay lấy ra một điếu thuốc.

*Phú nhị đại: Là cụm từ để chỉ những người có bố mẹ nhiều tiền, gia đình quyền thế.

Truyện đươc dịch và đăng tải trên web: Dembuon

"Này? Đổi thuốc lá rồi à?" Lâm Vi liếc mắt nhìn ra được đó là thuốc lá nữ, mảnh dài ngắn gọn, có hương bạc hà.

"Ừ, đúng." Trần Tư đưa đến trước mặt Lâm Vi: "Xem không?"

Lâm Vi đang định nhận lấy, thì bỗng một bàn tay thon dài đẹp đẽ cướp lấy trước cô, cầm lấy bao thuốc lá đó: "Đây là thứ cậu có thể động vào à?"

Đột nhiên có một câu nói vang lên, giọng điệu còn hơi hung dữ, dọa Lâm Vi sợ hãi.

Cô ngơ ngác, quay đầu lại, nhìn thấy Giang Túc cô chớp chớp mắt, không hiểu tại sao anh lại xuất hiện ở đây: "Sao cậu lại xuống đây?"

Giọng điệu của Giang Túc có chút tức giận, cực kỳ không vui nói: "Đi vệ sinh."

Lâm Vi cho rằng anh đang gấp nên mới hơi túc giận, lập tức nhường đường cho anh, còn nhiệt tình chỉ hướng cho anh: "Đi thẳng rẽ phải, phía tay trái chính là nhà vệ sinh nam."

"..."

Giang Túc mặt không cười nổi, anh rũ mắt nhìn chằm chằm vào tay cô vài giây: "Uống nhiều rồi, không đi vững, cậu dìu tôi."

"..."

Lâm Vi nhìn Trần Tư: "Vậy em đưa cậu ta đi trước."

Trần Tư gật đầu, đang định nói gì thì Giang Túc lại mở miệng, giọng điệu nghiêm khắc như dạy dỗ trẻ con vậy: "Cậu quen anh ta à?"

Tiểu hàng xóm rốt cuộc có ý thức được an toàn của bản thân không vậy, ai bắt chuyện cô cũng tiếp.

Lại còn định nhận đồ của người ta nữa chứ.

Đúng là không khiến người ta bớt lo chút nào.

Giang Túc không hỏi còn đỡ, vừa hỏi thì Lâm Vi chợt nhận ra mình còn chưa giới thiệu hai người họ vơi snhau: "Quen, tôi với anh ấy rất quen là đằng khác."

Dưới con mắt lạnh lùng của Giang Túc, Lâm Vi chỉ về phía Trần Tư nói: "Giang Túc, anh ấy là chú cậu, Giang Sí."

(Có ảnh Giang Túc cho mí bạn ngắm thỏa mãn trí tưởng tượng~~)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.