Có một ngày, Tương Vân Hàng nằm mơ, sau khi tỉnh dậy, cậu không thể ngừng cười, một lúc lâu sau mới lay tỉnh Trang Liễu:
“Ha ha Trang Liễu tớ kể với cậu nha, tớ vừa nằm mơ, trong mơ cậu là một gốc liễu… Còn là một gốc liễu nhỏ từ thời Đường triều. Có một vị Đường quan họ Trang mang cậu lên trên núi, sau đó cậu liền biến thành một thằng nhóc cởi truồng ha ha ha ha, cậu như vậy rất đáng yêu! Trâu bò nhất là cậu còn biến thành anh hùng kháng Nhật, năm đó thiệt nhiều tiểu Nhật bản bị cậu đá bay nữa, ha ha ha… Bà xã của tớ quá xịn quá xịn!”
Trang Liễu ngái ngủ dụi dụi mắt: “Là thật mà…”
Tương Vân Hàng còn chưa cười xong, nháy mắt đã bị nghẹn lại trong cổ họng. Trang Liễu nói: “Tối qua tớ dệt mộng cho cậu.” Sau đó lại nhíu nhíu mày, lần đầu tiên dùng pháp thuật này, cũng khá mệt.
Tương Vân Hàng ngẩn ra.
Trang Liễu ách xì một cái rồi lại ngủ tiếp, Tương Vân Hàng tiếp tục ngơ ngác nhìn y, ngơ ngác mặc quần áo, ngơ ngác đi đến công ty riêng làm việc.
Chờ Tương Vân Hàng đi rồi, Trang Liễu mới phát hiện mình có hơi không vui. Vẻ mặt lúc sáng của Tương Vân Hàng tựa hồ có chút không thể tiếp thu… Hoặc là nói không thể tin, Trang Liễu ôm đầu gối cuộn mình trên sô pha, có chút tổn thương nho nhỏ. Y từng xem không ít phim yêu ma quỷ quái, tuy rằng y cảm thấy không có gì, nhưng mà đối với con người thì yêu quái vẫn rất đáng sợ nhỉ?
Trang Liễu có một quyết định khá khó khăn, nếu tối nay Tương Vân Hàng trở về mà vẫn mang theo bộ mặt thối kia, y sẽ về nhà cũ, không bao giờ xuống núi nữa!
–
Lúc ngoài cửa vang lên tiếng chìa khoá, Trang Liễu cố ý dùng dằng một hồi lâu mới đi ra, bình thường Tương Vân Hàng đều sẽ mặt dày mày dạn đòi y ôm ở cửa một lát, nhưng lần này Tương Vân Hàng cư nhiên không đòi, tự mình đi qua túm mặt của Trang Liễu hôn chụt một cái rồi lại tiếp tục hớn hở nói điện thoại.
Trang Liễu đi theo phía sau chỉ nghe thấy Tương Vân Hàng cười đắc ý: “Oa ha ha ha, bà xã của tớ là tiểu yêu tinh đó cậu biết không!!! Bà xã của tớ là yêu tinh!!!”
“… Bệnh thần kinh” Bạn của Tương Vân Hàng ở đầu điện thoại bên kia nước mắt rơi đầy mặt, tiểu yêu tinh cái gì, mấy câu sắc tình này không nên khoe khoang ầm ĩ như vậy a.
Tương Vân Hàng ngắt điện thoại xong lại dùng một ánh mắt mê đắm nhìn Trang Liễu thật lâu, tiếp theo chạy đến ôm Trang Liễu xoay mấy vòng, vẻ mặt thoã mãn ‘bà xã tôi là yêu tinh, tôi rất kiêu ngạo’
Ách, Trang Liễu không chắc phản ứng này của Tương Vân Hàng là bình thường hay là thần kinh, dù sao y thích hương vị của Tương Vân Hàng, cho nên xoay xoay mấy vòng y liền quấn chân lên thắt lưng của người ta, không chịu xuống.
Tương Vân Hàng ôm Trang Liễu ngồi xuống sô pha nói chuyện phiếm: “Sao chưa thấy cậu biến pháp thuật nha?”
Trang Liễu lười biếng kê đầu lên vai cậu: “Trang Hoè nói… biến pháp thuật sẽ bị biến thái bắt đi…”
“Không có chuyện đó!” Tương Vân Hàng nói xong thì ngừng lại, bản thân cũng sợ thật sự có đạo sĩ nào đó truy đuổi bắt yêu linh tinh, vì thế lại đổi một cách diễn đạt khác: “Ở trước mặt tớ thì không có chuyện đó, nhưng mà trước mặt người khác thì đừng dùng a!”
Trang Liễu gật đầu, Tương Vân Hàng lại bừng bừng hưng phấn hỏi: “Trang Hoè là ai? Chính là em gái của cậu? Có giống cậu không?”
–
Đến khi Trang Liễu mời Trang Hoè, lúc này đã có thể biến hình, và Hoa hồng đến nhà làm khách, Tương Vân Hàng nhìn cô em vợ còn khôi ngô còn cường tráng hơn cả cậu, trong lòng vô cùng cảm tạ trời xanh: Thật may cuối cùng làm ông xã của Trang Liễu chớ không phải là em rể!
–
Từ sau khi bại lộ thân phận, Trang Liễu càng lúc càng lười biếng. Lúc khát nước thường thường xuyên không gian lấy ly nước, không muốn giặt chăn liền biến ra đống bọt nước tẩy chăn trắng sáng sạch sẽ. Mỗi lần Tương Vân Hàng nhìn thấy đều rất hưng phấn, động tác của bà xã cậu, tiêu sái lại phiêu dật, thật sự là đẹp sửng sốt luôn!
Nhưng sau một lần Trang Liễu nhẹ nhàng đánh bại một tên trộm giỏ xách trên đường, Tương Vân Hàng đột nhiên chìm sâu vào lo lắng. Luôn cảm thấy, địa vị trên giường của cậu bị đe dọa… Bà xã của cậu hình như rất rất rất lợi hại —
Để củng cố địa vị của mình, bảo vệ cúc hoa của mình, Tương Vân Hàng bắt đầu một kế hoạch dụ dỗ rất tà ác. Tỷ như lúc xem giáo trình xx, Tương Vân Hàng sẽ luôn tụng niệm bên tai Trang Liễu:
“Oa, cậu bạn phía dưới hình như rất thoải mái…”
“Oa, người anh em ở phía trên thật sự quá vất vả a, không khác gì chạy năm ngàn mét… Cậu xem vẻ mặt của cậu ta kìa, mệt đến độ rút gân rồi!”
Sau nhiều lần đối thoại như vậy, có một ngày Trang Liễu đột nhiên hơi đăm chiêu hỏi: “Tương Vân Hàng, cậu rất muốn… ở phía dưới sao?”
“Không không không không không không không không không không không không không không không!!!!!!!!!!” Tương Vân Hàng lập tức xổ một tràng như bắn súng máy, thao, suýt chút nữa đã bưng tảng đá đập vào chân của chính mình rồi!
Vì chứng minh quyết tâm của cậu, Tương Vân Hàng lập tức khiêng Trang Liễu lên giường, sau đó quán triệt phương châm ‘vất vả nỗ lực vì nhân dân phục vụ’, hầu hạ Trang Liễu thoãi thoãi mái mái. Trang Liễu mềm nhũn ngoan ngoãn mặc cậu đùa nghịch, nhưng mà, tại lúc tiểu Tương Vân Hàng giương súng tiếp cận – Trang Liễu đột nhiên biến mất!
Tương Vân Hàng gầm to một tiếng: “Mau xuất hiện cho tớ Trang Liễu!! Thời điểm này mà dùng pháp thuật là muốn bắn chết người cậu có biết hay không!!!!”
“Nhưng mà, hơi đau a….” Trang Liễu không biết đang trốn ở chỗ nào, nhỏ giọng nói.
“Ngoan a, chịu đựng một lát, tuyệt đối sẽ không làm cậu đau… là tớ không tốt, là tớ khốn khiếp…” Tương Vân Hàng năn nỉ ỉ ôi, thiếu điểm khóc nghẹn, thế này rốt cuộc mới lừa được Trang Liễu trở về.
Cuối cùng, Tương Vân Hàng ‘nhỏ’ đương nhiên vẫn được như nguyện. Bởi vì lần này Tương Vân Hàng thật sự hết lòng làm Trang Liễu thoải mái, hơn nữa còn lén lén lút lút thừa dịp y đang mơ hồ, dùng caravat cột tay của y vào đầu giường, hình ảnh giam cầm này thiếu chút nữa lại làm Tương Vân Hàng phun máu mũi.
Thấy dáng vẻ mồ hôi đầy đầu của Tương Vân Hàng, Trang Liễu, nay thoải mái đến mềm nhũn, thầm nghĩ, người ở phía trên đẩy tới đẩy lui quả nhiên rất vất vả, hi, vẫn là mình có vẻ chiếm tiện nghi nha. ^_^