Sau khi lên xe, Tương Vân Hàng luôn dùng một vẻ mặt rất quái dị để nhìn Trang Liễu, cho đến khi gốc liễu này phải ngượng ngùng cúi thấp đầu… Y nghĩ chắc bản thân đã gây hoạ rồi.
“Thật xin lỗi” Y nhẹ nhàng nói xin lỗi
Tương Vân Hàng nhìn chằm chằm lỗ tai trắng nhợt gần như trong suốt của y, một lúc sau, hỏi: “Cậu muốn thế nào?! Thế này nhé, thích, là chuyện của hai người, gượng ép… Ừm, sẽ không ngọt ngào đâu, hiểu không?”
Tương Vân Hàng trầm mặc một lát rồi lại thở dài cam chịu: “Ai~, quên đi, cậu muốn làm sao thì làm, thật ra, giờ tớ cũng chưa muốn yêu đương… Ý tớ là, cho dù tớ không yêu cậu thì cũng sẽ không yêu người khác. Được rồi chứ? Sau này đừng làm mấy chuyện ngốc nghếch như vậy nữa nha”
Trang Liễu hoàn toàn chẳng hiểu, nhưng lời hứa này của Tương Vân Hàng nghe rất bùi tai, nên cũng tỉnh tỉnh mê mê ‘Ừ’ một tiếng.
“… Thật là bó tay với cậu!”
Tương Vân Hàng thả lỏng người, ngồi dựa vào lưng ghế, nhỏ giọng lầu bầu, nhưng ngữ điệu sớm đã không phân biệt rõ là đang phiền não hay là đắc ý. Gió xuân thổi vi vu rất thoải mái, Tương Vân Hàng mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ, một giây trước khi ngủ, cậu chép chép miệng, nghĩ đến một chuyện: Sao môi Trang Liễu lại mềm như vậy nhỉ…