[Thích Cố] Bất Thị Oan Gia Bất Tụ Đầu

Chương 9: Phiên ngoại: Oan gia tương tính chi ngũ thập vấn



Ngày thu, trời cao xanh, gió nhẹ phiêu phiêu.

Mây trắng êm đềm trôi trên bầu trời, mỹ cảnh thiên nhiên tươi đẹp làm cho lòng người một trận cảm khái sảng khoái.

Ngày thu đẹp đẽ như thế, nên cùng ái nhân khoái hoạt tiêu dao hay nâng cốc đối ẩm hoan nhạc, có lẽ nên phóng mã đàm tiếu giang sơn cũng không tồi, thế mới không cô phụ tiết trời tươi đẹp bốn mùa có một này. Đáng tiếc đáng tiếc a, chính là thiên bất toại nhân nguyện, Thích đại đương gia Thích phủ sáng sớm đứng tại hoa viên tràn ngập sắc vàng hoa cúc rực rỡ sáng lạn, thế mà hắn lại chẳng màng để mắt. Tràn ngập đáy mắt hắn lúc này chỉ còn lại mỗi Cố Tích Triều, cùng với quyển chỉ thư mỏng manh trên tay y.

Ngón tay thon dài khinh động, lật trừng trang từng trang….

Lật thẳng cho đến khi Thích Thiếu Thương sắc mặt trắng bệch không dám trở mình, Tiểu Ngọc thâm tâm trận trận run rẩy. Chỉ độc mỗi Anh Tử ngồi bên cạnh, nhàn hạ phẩm trà, vân đạm phong khinh làm một ngoại nhân không liên quan đến thế sự nhân gian.

“Ngươi xem xong chưa, đây chính là truyền kỳ tiểu thuyết nổi tiếng đại giang nam bắc gần đây đó nha. Từ quan to quý nhân quyền cao chức trọng cho đến hạ nhân tôi tớ vô danh trong Biện Kinh này chỉ cần là người biết chữ  chắc chắn đều đã đọc qua.” Anh Tử khiêu mi cười khẽ: “Hảo a, nói không chừng trong khuê các của các danh môn tiểu thư không biết chừng cũng trộm giấu một quyển a!”

“Hừ” Cố Tích Triều khinh thường ghép sách lại. “Ba”  một tiếng, quyển sách không biết đã văng đến tận đâu. Tiểu Ngọc nhướng mắt nhìn theo, chỉ thấy bìa sách ba chữ “Nghịch Thủy Hàn” rồng bay phượng múa, thêm một dòng chữ  ghi tên tác giả thực nhỏ phía dưới, mơ hồ có lẽ là Ôn Tiểu Thụy hay Ôn Tiểu An gì đó thì phải, chữ thực nhỏ a, cố mở to mắt nhìn thế cư nhiên vẫn không đọc được.

“Giang hồ cuồng tâm, hồ ngôn loạn ngữ! Cái gì thiên lý truy sát, cái gì là tri âm phản bội?” Cố công tử một trận bạo khí công tâm, không thể kiềm chế. “Đáng hận nhất chính là mấy câu phê bình cùng chú giải này, như thế nào mà ta vừa xuất động sẽ khiến giang hồ trong thiên hạ loạn mã, sóng gió quang ba. Ta quả thực lợi hại được như vậy sao. Nếu vậy ta chẳng phải đã sớm ngồi trong điện Kim Loan kia rồi! Đồ vô sỉ nào viết thứ này hả, chẳng lẽ  lo sợ sinh mạng mình kéo dài quá lâu nên muốn kết thúc sao!”

“Yêu, hồ ngôn hay không là việc của người ta, ngươi có thể nào quản người ta không nói bậy?”

(Quỳnh: tự do ngôn luận muôn năm…m/)

“Hừ, ta không tin ta quản không được. Thích bánh bao, ngươi đi tìm tên này đến đây cho ta, ta phải một dao rồi tiếp một đao đâm tử hắn như vậy ta mới hả được cơn giận này!”

“Ách… Tích Triều.” Thích Thiếu Thương đột nhiên bị điểm danh có chút giật mình. “Ta là người sống luôn tuân thủ  luật pháp nha. Giết người thì phải đền mạng a.”

“Luật pháp, luật pháp, ta khinh cái thứ luật pháp của ngươi. Thích đại đương gia ngươi từ khi nào cư nhiên biến thành một hảo lương dân hử?” Cố Tích Triều giận dữ nói. “Đem tất cả đống sách này thu thập hết cho ta, đốt sạch!”

“Tích Triều, cổ nhân có câu  “phòng dân chi khẩu, thậm vu phòng xuyên*” Anh Tử nói, ngươi chính là lại như thế giống trống khua chiêng, ngược lại càng làm cho thiên hạ nhận định là giấu đầu hở đuôi đi, đến lúc đó hai ngươi lại chẳng bị nhấn chìm trong hồ ngôn loạn ngữ.”

(Quỳnh: *chỉ chỉ* trăm năm bia đá cũng mòn, ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ….=]])

“A” Cố Tích Triều khiêu mi cười lạnh. “Ngươi nói như thế, là ý bảo  ta phải chịu thúc thủ vô sách, ngồi nơi này, vô phương thức, cứ  nhìn sự tình thuận lẽ tự nhiên mà phát sinh hay sao?”

“Nói thế cũng không hẳn là cách hay. Binh pháp có viết “binh tới tướng đỡ, thủy đến thổ dấu”. Ta có một hảo chủ ý  nha.”

“Chủ ý gì?” Đại đương gia cùng Tiểu Ngọc cùng ứng thanh hỏi.

“Dĩ độc công độc!”

“Dĩ độc công độc?”

“Đúng nha, hắn viết sách, thì chúng ta cũng viết sách. Lời hắn viết là hồ ngôn loạn ngữ, thì chúng ta một chữ  cũng không sai. Tiểu Ngọc, mang văn phòng tứ bảo tới. Còn hai người các ngươi, ta hỏi cái gì, các ngươi đáp cái đó. Sau đó tìm một văn thư  tài cao học rộng viết lại rồi đem sao thành sách. Đến khi đó ” giả tất bất thắng chân” lời đồn tự nhiên sẽ theo gió mà bay.”

(Nguyệt: Ta là thấy Cố công tử chính là cái nhân tài văn thư thông thạo, tài cao học rộng vô đối rồi nha, lại phải đi tìm người ngoài viết sao -3-

Quỳnh: ày da, người ta là phỏng vấn a, nếu Cố mỹ nhân viết thì thành hồi ký rùi….=]])

Sau một hồi nhíu mi trầm tư suy nghĩ, Cố Tích Triều đột nhiên ngẩn đầu cắn răng đáp: “Hảo, nhất nhất làm theo lời ngươi vậy!”

Vì thế, trong thư phòng thập phần tao nhã, bây giờ cư nhiên xuất hiện một nha hoàn mài mực chấp giấy, hai vị công tử ngồi ngay ngắn cạnh nhau, đối diện là một mỹ nhân diễm lệ động nhân tâm, tiếu ý nồng đậm, thậm chí cả Kim Ngọc cũng giúp vui, ngồi yên vị trên ghế đàn mộc.

Anh Tử khẽ động phong môi, hỏi:

1.  Xin hỏi nhị vị tôn tính đại danh?

Cố Tích Triều: đi không cải danh, ngồi không đổi họ, Cố Tích Triều!

Thích Thiếu Thương: ngàn cân giang hồ hiệp nghĩa, mình ta độc gánh tám trăm, Cửu Hiện Thần Long Thích đại đương gia Thích Thiếu Thương!

(Nguyệt: bb, anh thật là dài dòng mà =3=

Quỳnh: đây gọi là bựa…vãi chướng…=)))

Anh Tử: thanh danh quả nhiên đều thực vang dội nha!

2. Giới tính là gì?

Cố Tích Triều: (hàn tiếu)  Anh Tử, nhà ngươi có mắt như mù sao?

Thích Thiếu Thương: ai ai trong thiên hạ đều biết chúng ta là nam nhân toàn vẹn!

Anh Tử: A? Nguyên lai các ngươi hảo còn nhớ rõ nha, nhìn hai ngươi suốt ngày khanh khanh ta ta, mi đưa mày lại, so với tiểu phu thê mới cưới còn buồn nôn hơn nhiều, làm ta tưởng….

Cố Tích Triều: Anh Tử!!

Anh Tử: hảo a, hảo a, ta hỏi tiếp là được rồi chứ gì.

3. Như vậy, nhị vị đã được bao nhiêu niên kỷ?

Tiểu Ngọc: Cố công tử  sinh vào tháng giêng năm Tân Dậu tính ra năm nay chắc đã hai mươi lăm rồi nha.

Thích Thiếu Thương: làm sao ngươi biết?

Tiểu Ngọc: Đại đương gia ngài thực mau quên. Lần trước ngài chọc giận công tử, y sinh khí nên phát danh thiếp khắp nơi muốn thành thân đó. Sợ là không chỉ có mình ta mà tất cả các cô nương trong Biện Kinh thành này đều đã khắc cốt ghi tâm.

Anh Tử: Đại đương gia ngài quả là quý nhân đãng trí. Ngày ngươi xông vào hậu viện nhà ta gây một trận đại họa cũng chỉ vừa qua nữa năm thôi. Sao ngươi lại nhớ không ra a?

Thích Thiếu Thương: (hụt hơi) ách, nhưng cái đó, ta rõ ràng nhớ rõ ta lớn hơn Tích Triều hai tuổi đó nha.

Anh Tử: hừ, tả khán hữu khán thế nào cũng thấy bản lĩnh chống chế của hắn luyện thực thành thục không ai bằng.

(Quỳnh: bản lĩnh mặt dày vô đối….=]])

4. Hai người khi nào thì gặp nhau, gặp ở đâu?

Cố Tích Triều: bốn  năm trước.

Thích Thiếu Thương: Một tiểu trấn ở Giang Nam. Nơi cử hành Võ Lâm đại hội danh chấn thiên hạ bốn năm trước.

(Nguyệt: quá vang danh đi chứ còn gì, 2 anh thiên lý truy sát cả giang hồ để lấy một vạn lượng bạc trắng đó nha =))

Quỳnh: nói mê tiền đi =_=…văn hoa lắm vào)

5. Khi vừa nhìn thấy đối phương, tâm tình như thế nào a?

Cố Tích Triều: “chúng lý tầm tha thiên bách độ”.

(Nguyệt: ứh, Giữa biển người mênh mông trăm vạn chỉ tìm kiếm độc một bóng hình:”D)

Thích Thiếu Thương:  “tuyệt thắng yên liễu mãn hoàng đô” a!

( Nguyệt: tuyệt sắc đẹp đẽ hơn cả yên liễu khắp hòang thành >”<

Quỳnh: Mỹ nhân đối BB đáp…ăn ý nhễ

Nguyệt: thế nên ta mới bảo là thiên tác chi hợp nha, đẹp đôi thế còn gì =)))

Anh Tử: như vậy có thể xem là nhất kiến chung tình không?

Thích, Cố: đúng vậy!

Anh Tử: các ngươi hảo sảng khoái nha.

Cố Tích Triều: dù sao lúc này nhất nhất đều không lọt khỏi tầm mắt Anh Tử ngươi, che che giấu giấu thì chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Anh Tử: không những sảng khoái mà còn rất thẳng thắn.

6. Bên ngoài truyền tụng: Thích đại đương gia cùng Cố công tử đều là đại anh hùng “hiệp can nghĩa đảm”. Bất quá …. nhị vị tự cảm thấy tính tình của mình như thế nào?

Cố Tích Triều: trước kia ta tâm ngoan thủ lạt, hiện giờ đã thu liễm không ít.

Thích Thiếu Thương: người ngoài nói không sai, ta chính là một đại anh hùng hiệp can nghĩa đảm.

Cố Tích Triều: Thích bánh bao, làm người cần khiêm tốn nha.

7. Như vậy, cảm thấy tính tình đối phương thế nào?

Thích Thiếu Thương: hắn có chút giống Kim Ngọc, động một chút là “vươn nanh múa vuốt”.

Cố Tích Triều: Thích Thiếu Thương! Ngươi toàn bộ trên dưới đều nhất đại hỗn trướng.

Anh Tử: ai, lại muốn liếc mắt đưa tình.

8. Thích đối phương ở điểm nào nhất?

Thích Thiếu Thương: tuyệt sắc phi phàm, thông minh sáng trí, thân thể tinh diệu, tóm lại ko điểm nào là không yêu.

Cố Tích Triều: hiểu ta.

Anh Tử: chỉ đơn giản vì hắn hiểu ngươi sao?

Cố Tích Triều: tri âm tri kỷ nan cưỡng cầu. Đáng tiếc Anh Tử  ngươi không thưởng thức được loại tư vị như thế này.

Anh Tử: hừ, chỉ là tri âm thôi, có cái gì mà khoe khoang mãi thế !

9.  Chán ghét đối phương ở điểm nào nhất?

Cố Tích Triều: lòng tham luôn vô đáy?

Anh Tử: Ngươi nói là vào thời điểm nào a, buổi tối phải không?

Cố Tích Triều: Anh Tử!

Thích Thiếu Thương: a, ta chính là thích nhất hắn hoành mi thụ mục với ngươi như lúc này đó nha, ghét nhất lúc nào hắn cũng cười với ngươi.

Anh Tử: hủ dấm chua nhà ngươi, đến bản cô cô ta đây ngươi cũng ghen sao, biết thế ta đã không cho ngươi mang Tích Triều nhà ta đi!

Tiểu Ngọc: Đại dương gia a, cái này cũng phải viết lại hay sao?

Anh Tử: viết, viết cả cho ta, một chữ cũng không để sót.

10. Cảm thấy mình cùng đối phương có hợp tính nhau không?

Thích, Cố: oan gia.

Tiểu Ngọc: đây là cái gì ý tứ?

Anh Tử: ngươi chưa nghe nói qua “bất thị oan gia bất tụ đầu” sao?

11. Bình thường xưng hô  như thế nào với nhau?

Cố Tích Triều: Thích Thiếu Thương, Thiếu Thương, kim ngọc kỳ ngoại bại thứ kỳ trung, hoặc là đồ thối nát không biết xấu hổ, có lúc lại gọi là bánh bao, tùy theo tâm trạng.

Kim Ngọc: mmeewww…

Tiểu Ngọc: tiểu súc sinh, không phải gọi ngươi đâu.

Thích Thiếu Thương: Tích Triều, Triều Triều, tiểu tổ tông, tiểu tâm can, mạng của ta......

Tiểu Ngọc: gì?

Anh Tử: Tiểu Ngọc a, ngươi còn nhỏ, không hiểu được cái loại người thấy sắc mất trí, luôn luôn hồ ngôn loạn ngữ a, lời buồn nôn muốn chết mà cũng gọi được hết đấy.

Cố Tích Triều: Anh Tử ngươi đừng dạy hư Tiểu Ngọc.

Anh Tử: a, ta nói có vài câu như vậy là dạy hư nàng ấy sao. Vậy hai ngươi cả ngày ngôn hành đều thập phần “mẫu mực” thì tính thế a?

Thích, Cố:......

12. Hy vọng đối phương gọi mình thế nào?

Cố Tích Triều: như bình thường là tốt rồi.

Anh Tử: ngươi nói như thế nào mới gọi là bình thường a.  Vậy ra tiểu tổ tông, tiểu tâm can, mạng của ta  xem như  là bình thường nha.

Cố Tích Triều: Anh Tử!

Thích Thiếu Thương: ta thích hắn gọi ta là Thiếu Thương, mà ta còn muốn......

Anh Tử: (hãn) muốn gì nữa a!

12. Nếu so sánh với loài vật, ngươi cảm thấy đối phương giống loài nào nhất?

Cố Tích Triều: cầm thú!

Thích Thiếu Thương: yêu tinh!

(Nguyệt: ta chính là thực thích câu này nhất a:”D hảo khả ái mà

Quỳnh:……không có yêu tinh thì sao có cầm thú…=]])

Anh Tử: quả là bản lĩnh nhất châm kiến huyết, xem ra khó có ai so được với hai người tri âm các ngươi đâu.

13, Muốn tặng đối phương lễ vật gì?

Thích Thiếu Thương: chỉ cần hắn mở miệng, ta cái gì cũng sẽ tặng.

Cố Tích Triều: kia nếu ta muốn có toàn bộ thiên hạ thì sao?

Thích Thiếu Thương: hảo, dâng cả thiên hạ chỉ cầu ngươi vui.

Anh Tử: hừ, đúng là hảo dạng si nhân ” cầu đoạt mỹ nhân, bất ái giang sơn”.

Cố Tích Triều: cả bản thân ta đều giao cho hắn, hắn còn muốn đòi cái gì nữa chứ?

14. Muốn được tặng lễ vật gì nhất?

Cố Tích Triều: đừng tiếp tục  siêng năng nữa, ngươi cho ta nghỉ ngơi hai ngày được không?

Anh Tử: đây là lởi thật tâm  của Cố công tử  sao, chỉ sợ ngươi vừa được tiện nghi vừa khoe mã thì có.

Thích Thiếu Thương: mặc kệ lời hắn là thật hay không, ta cũng có biện pháp làm cho hắn thu hồi lời vừa nói!

Anh Tử: quả nhiên là rất chăm chỉ.

15. Có bất mãn gì với đối phương không, nhân cơ hội này nói ra luôn đi?

Cố Tích Triều: hắn luôn làm ta đau nhức thắt lưng.

Thích Thiếu Thương: hắn luôn lấy lý do đau nhức thắt lưng làm bia chắn mà thoái thác ta.

Anh Tử: hai người các ngươi, quả là bất trị.

16. Tật xấu của mình là gì?

Cố Tích Triều: tính tình bất hảo.

Thích Thiếu Thương: tính tình cực hảo.

Cố Tích Triều: tự mình nói, tự mình hiểu lấy!

Anh Tử: Tích Triều đừng buồn, gã vô sỉ mặt dày như hắn ngươi vốn từ đầu đã biết rồi mà.

17. Tật xấu của đối phương là gì?

Thích Thiếu Thương: nếu bỏ cái tính thích lạt mềm buộc chặt ra, thì không còn gì để nói.

Cố Tích Triều: luôn háu đói, cho dù ta lúc nào chẳng cho hắn ăn no.

Thích Thiếu Thương: một ngày ba bữa nha, thiếu một cũng không được.

Cố Tích Triều: ngươi một ngày không chỉ có ba bữa!

(Quỳnh:….=]]…không phải trâu bò không là Thích bánh bao)

Tiểu Ngọc: ( khó hiểu) Anh tỷ, bọn họ là đang nói nóng gió gì a?

Anh Tử:......

18. Ngày thường, đối phương làm gì khiến ngươi giận?

Cố Tích Triều: ghi không đủ sổ.

Thích Thiếu Thương: bỏ mặc ta

19. Thế ngươi làm cái gì sẽ chọc giận đối phương?

Cố Tích Triều:  cười với người khác.

Thích Thiếu Thương: chờ đã, để ta tính.

Anh Tử: (hàn tiếu) nghỉ ngơi đi Đại đương gia, chờ ngươi tính xong chỉ sợ thái dương ngã bóng tây tà mất rồi.

20. Quan hệ của nhị vị đã đến loại trình độ nào?

Tiểu Ngọc: ta xem ra ngay cả phu thê ân ái mặn nồng cũng chỉ đến thế là cùng.

Anh Tử: thấy không, các ngươi quả nhiên đã dạy hư trẻ nhỏ.

Thích, Cố:......

21. Nhị vị ngày đầu bên nhau, “hoa tiền nguyệt hạ” ở nơi nào?

(Quỳnh: lần đầu H…văn vẻ lắm vào…*liếc mắt khinh thường*

Anh tỷ: *búng tay*…luộc…

Nguyệt: *xách tai lôi vào*…

Quỳnh: *sét đánh giữa trời nắng*)

Thích, Cố: tiểu điếm trong tiểu trấn ở Giang Nam, nơi tổ chức Võ Lâm đại hội.

22. A, không khí lúc đó nhất định tốt lắm phải không?

Thích Thiếu Thương: “nâng cốc ngôn hoan, xúc tất dài đàm”.

(Quỳnh: uống rượu, đàm chuyện, cảm xúc dạt dào, cực kỳ vui vẻ….)

Anh Tử: sau đó liền thuận lý thành chương, vậy là do rượu vào loạn tính?

Cố Tích Triều: Anh Tử, ngươi!

Anh Tử: Tích Triều, nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu a.

23. Lúc ấy đối phươn nói gì?

Cố Tích Triều: mặc ta xử lý?

Thích Thiếu Thương: hảo.

Anh Tử: nói trắng ra như thế, nhị vị quả thật…..

Cố Tích Triều: cũng không phải tiểu nhi nữ, dây dưa làm gì.

24. Vị trí đối phương trong lòng ngươi?

Cố Tích Triều: không có hắn, ngày không thể nào qua.

Thích Thiếu Thương: khi có hắn xuân tư dào dạt, không có hắn tam hữu bất an.

25. Xem ra nhị vị yêu nhau đến mức “ngôn bất kiến lý” rồi nhỉ?

Thích, Cố: hảo a, ngươi quan tâm làm gì!

26. Đối phương làm gì khiến cho ngươi thúc thủ vô sách?

Cố Tích Triều: hảo xú.

Thích Thiếu Thương: bắt ta ngủ trong thư phòng.

27. Nếu hoài nghi đối phương  có gian tình, ngươi sẽ làm gì?

Cố Tích Triều: đại khái đã đến lúc dùng máu ai đó tế Tiểu Phủ của ta rồi.

Thích Thiếu Thương:......

Anh Tử: Đại đương gia ngươi không cần phải nói, ta phi thường hiểu rõ, ngươi sẽ đem người ta trói lại, sau đó …. (sự tình phi lễ vật ngôn nha, không tiện nói ra, thỉnh tham khảo đệ nhị chương “hướng quan giận dữ vi hồng nhan”.)

28. Có thể tha thứ cho đối phương hồng hạnh xuất tường không?

Cố Tích Triều: muốn chết!

Thích Thiếu Thương: ta sẽ tìm tên kia mà liều mạng!

Anh Tử: quả đúng trời sinh một đôi.

29. Thích nhất điểm nào trên cơ thể đối phương?

Thích Thiếu Thương: tóc, ánh mắt, mi tâm, môi, cảnh tử, xương quai xanh, rốn......

Anh Tử: hảo a hảo a, đã hiểu, cứ nói thích toàn bộ là được rồi, quả là nhiều lời!

Cố Tích Triều: ( nhỏ giọng) má lúm đồng tiền cùng nơi đó.

Anh Tử: nơi đó là nơi nào a?

(Quỳnh: *vểnh tai tập trung lắng nghe*..)

Cố Tích Triều: Anh Tử ngươi không nên truy đến tận cùng như thế!

30. Khi nào có cảm giác tâm khiêu hồi hộp?

Thích Thiếu Thương: khi hắn phiêu mi cười khẽ.

Cố Tích Triều: lúc hắn động tay động chân.

31. Nhị vị lần đầu tiên vu sơn vân vũ là khi nào?

(Quỳnh: hình như cầu này bị trùng…0-0

Nguyệt: ko đâu, câu trên khác, chỉ là đàm tiếu đối ẩm giang sơn, câu này mới vào vấn đề chính a, chỉ tội 2 anh nhà mình vừa gặp mà đã …. làm cho câu trả lời bị trùng =.=)

Thích Thiếu Thương: bốn năm trước.

32. Là ở nhã phòng chữ “thiên” của tiểu điếm Giang Nam trấn ngày xưa có phải hay không?

Cố Tích Triều: ngươi quả thật là suy một ra ba a.

33. Lúc ấy cảm giác như thế nào?

Cố Tích Triều: cực lạc.

Thích Thiếu Thương: có chết cũng đáng.

Tiểu Ngọc: này, cái này sao viết ra được a?

Anh Tử: sự thực thế nào thì cứ viết thế ấy, bọn họ không sợ doạ người, chúng ta lo làm gì.

34. Lúc “ngư thủy thân mật” biểu tình của đối phương thế nào?

Thích Thiếu Thương: thiên hạ đệ nhất tối liệt tửu cũng không mê người bằng y đâu.

Cố Tích Triều: ta chính là không thấy được a.

Anh Tử: xem ra Cố công tử ngươi quả thực rất hưởng thụ nha.

35. Giao cảnh triền miên, đối phương là biểu hiện như thế nào?

Cố Tích Triều: như lang như hổ.

Thích Thiếu Thương: trách không được ta!

Anh Tử: ta biết, ta biết, chính là sắc bất túy nhân-nhân tự túy đó mà.

36. Lúc hoan ái, có thẹn thùng không?

Thích Thiếu Thương: ta đường đường là “cửu hiện thần long” làm việc này thì thẹn thùng gì chứ?

Cố Tích Triều:......

37. Vậy đối phương có thẹn thùng không?

Cố Tích Triều: hắn cho tới bây giờ đều vẫn mặt dày vô sỉ.

Thích Thiếu Thương: hắn luôn ra vẻ vậy thôi, chứ thật ra……

Anh Tử: thật ra cái gì?

Thích Thiếu Thương: thánh nhân dạy, phi lễ vật ngôn.

Cố Tích Triều: hừ,  trong lòng ngươi còn có thánh nhân?

38. Nhị vị  “đồng sàn cộng chẩm”  bốn năm rồi, đối với chỗ mẫn cảm của đối phương chắc rõ như lòng bàn tay?

Thích Thiếu Thương: hắn a, chỉ cần vào thời điểm đó, mặc kệ là chạm vào đâu, hắn cũng sẽ đỏ mặt nha.

Cố Tích Triều: tám lạng nữa cân, lúc đó người cũng mẫn cảm như ta thôi.

39. Thật là làm người ta xuân tâm khó nhịn, bộ dáng các ngươi khi đó rốt cuộc còn như thế nào nữa?

Cố Tích Triều: hắn luôn thực gấp gáp, khó kiềm chế.

Thích Thiếu Thương: Di, ta nói cho ngươi biết làm gì?

Anh Tử: quên đi, không nói ta cũng đoán ra được ngươi lúc đó chắc là bộ dạng không có tiền đồ gì rồi.

40. Bình thường, hay trải qua đêm xuân ở địa phương nào?

Cố Tích Triều:......

Thích Thiếu Thương: ách.

Anh Tử: như thế nào, khó nói sao? Phòng ngủ chắc chắn là có rồi, lần trước còn là ở hoa viên nhà ta nữa, hạ thiên năm nay là ôn tuyền, còn có….. chẳng lẽ chính là tùy thời tùy chỗ sao?

Tiểu Ngọc: ta xem cũng không ít.

Kim Ngọc: mmeeww…

Anh Tử: xong rồi, hai ngươi quả thực hỏng hết.

41. Hy vọng đối phương nhẹ nhàng nói gì với mình?

Cố Tích Triều: gọi tên của ta.

Anh Tử: tên của ngươi nhiều như vậy, rốt cuộc là cái nào, tiểu tổ tông? Tiểu tâm can? Mạng của ta?

Thích Thiếu Thương: …. đừng ngừng, ta còn muốn.

Anh Tử: ngươi đúng là lòng tham không đáy.

42. Cố công tử từng có thời điểm chủ động câu dẫn ngươi chưa?

Thích Thiếu Thương: đối với ta mà nói, y giờ giờ khắc khắc đều hấp dẫn câu nhân, bất quá nếu nói chủ động câu dẫn, lần trước hắn mặc hoàng sắc đơn bào, phía trong cái gì cũng không …… Ách

Tiểu Ngọc: Đại đương gia, ngài lại chảy máu mũi, mau lau.

Cố Tích Triều: ( cười đắc ý, không nói.)

43. Một ngày là hoan ái bao nhiêu lần?

Tiểu Ngọc: Anh tỷ. ngài cứ đếm số sàng đan thay một ngày là sẽ biết.

Anh Tử: Tiểu Ngọc chẳng lẽ ngươi từ đầu đến cuối đều là hiểu được cả sao?

Tiểu Ngọc:......

(Nguyệt: Ta mà như em ấy, mỗi ngày đều phải đi thay sàng đan không biết bao nhiêu lần, dù không hiểu rồi dần dần cũng phải trắng mắt ra thôi =3=

Quỳnh: nai tơ ngây thơ….=]])

44. Trước lúc triền miên, y sam là tự mình cởi hay là mượn tay người kia?

Cố Tích Triều: ta thật muốn chính mình cởi, bất quá thường chưa kịp động thủ, y phục đã bị ai đó xé rách.

Anh Tử: Thích Thiếu Thương ngươi vẫn luôn càn rỡ như vậy sao?

Thích Thiếu Thương: ta đã cố hảo sửa nhiều lắm rồi.

Tiểu Ngọc: cũng không tốt được hơn bao nhiêu!

Anh Tử: Tiểu Ngọc, ta hiện nay có thể khẳng định ngươi luôn giả ngu.

Tiểu Ngọc: Anh tỷ, là đại trí giả ngu mới đúng.

45. Thích Thiếu Thương ngươi có từng đánh Cố công tử không?

Cố Tích Triều: có một lần, thật sự là to gan lớn mật.

Thích Thiếu Thương: chỉ một lần đó thôi, sau này không dám nữa.

Anh Tử: bị phạt thảm như vậy, chỉ sợ cho ngươi can đảm lần nữa ngươi cũng chẳng dám tái phạm.

46. Tình sự “phù dung trướng gấm” ghét gì nhất?

Cố Tích Triều: ta đã mệt chết khiếp đi được, hắn còn muốn…….

Thích Thiếu Thương: ta còn chưa tận hứng, mà y lại……..

Anh Tử: hai cái oan gia các ngươi rốt cuộc gây sức ép tới trình độ gì rồi?

Tiểu Ngọc: Bình thường chỉ cần xem hôm sau canh giờ nào bọn họ thức dậy là biết liền.

Thích, Cố, Anh Tử: Tiểu Ngọc ngươi......

47. Cảm thấy mình có am hiểu không?

Cố Tích Triều: am hiểu cái gì?

Anh Tử:  ngươi đến hỏi Tiểu Ngọc đi, giả  ngốc làm gì.

Thích Thiếu Thương: không tồi.

Anh Tử: quen tay quen việc thôi, tự nhiên không tồi.

48. Có dùng qua thứ gì hỗ trợ hay không?

(Quỳnh: sm…ớ ờ…)

Cố Tích Triều: Anh Tử, nói chuyện với ngươi càng lúc càng khó hiểu.

Thích Thiếu Thương: ta cảm thấy ta đã làm rất tốt rồi, bất quá Anh Tử,  đề nghị của ngươi quả thực không tồi, lần sau thử xem.

Tiểu Ngọc: Đại đương gia, ngài thật không sợ sẽ bị Tiểu Phủ chém?

49. Như vậy, thích cảm thấy uyên ương giao cảnh tư vị không?

Cố Tích Triều: ngươi biết rõ rồi còn hỏi làm gì!

Thích Thiếu Thương: tử hạ mẫu đơn hoa, tố quỷ dã phong lưu.

50. Tốt lắm, cuối cùng thỉnh nhìn đối phương nói một câu.

Cố Tích Triều: Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều.

(Nguyệt: ba nghìn nhân thiên hạ, ta chỉ muốn một người)

Thích Thiếu Thương: “chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão”.

(Nguyệt: Nguyện sống chết có nhau, cùng nắm tay cho tới bạc đầu)

Anh Tử: hai người các ngươi đủ buồn nôn lắm rồi nha.

Tiểu Ngọc: hô, mệt chết ta, rốt cục cũng viết xong......

Nữa tháng sau đó, một quyển “Vương Đạo” bắt đầu xuất hiện và thịnh hành, thư lục này ghi chép lại cuộc sống của nhị vị Thích Cố. Thế cho nên từ hoàng thân quốc thích cho tới dân chúng bình dân đều tranh nhau tìm đọc. Văn phong cao quý khó người bì kịp nhanh chóng áp đảo tiếng tăm của “Nghịch Thủy Hàn”. Ôn thư  sinh dù có ảo não buồn bực đi nữa cũng chỉ biết tự thân  than với thiên nhai vì mình tài không bằng người mà thôi….

Còn cái gọi là “khi nào xuân hoa thu nguyệt, đời này quân cộng Tích Triều......

Lời tác giả: Trước ta xin tạ lỗi với Ôn lão gia vì đã viết ra chương này a. Thế nhưng, kỳ thật ta cũng cho rằng tiểu Cố  vừa xuất động liền khiến giang hồ thiên hạ loạn mã, sóng gió quang ba nha (cười). Mặt khác, vì cái gì là 50 mà không hỏi 100 câu, sự tình rất rõ ràng nha, ta là viết không ra được thôi, haha.

Nguyệt: ta mấy hôm nay đắm đuối làm 3 chương oan gia này thôi nha, nhắm mắt lơ đi con dao đang kề bên cổ ta mà hỏi “thiết kiếm chương 10 đâu” *nhìn nhìn*, cơ mà ta thực rất thích cái 50 câu hỏi này nên làm thôi. Chương này đã có người làm rồi, có lẽ văn phong của ta không hay bằng, thế nhưng ta cũng muốn làm luôn cho trọn, mong các nàng nhẹ tay cho. Vì ta thật thích những bộ như thế này, nhẹ nhàng, vui vẻ, không lừa gạt, đọc thật là thoải mái mà. Vả lại, ta chính là muốn viết dòng chữ “toàn văn hoàn” nên làm luôn chương này, vậy đấy:”D

Quỳnh: ớ  hết rồi hả….nha…Thiết Kiếm..ta tới đây….

~Toàn văn hoàn~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.