Muốn làm cho Truy Mệnh vui vẻ hơn nữa, đúng là chuyện khó nhất thiên hạ này.
— Cố Tích Triều
Thích lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu cảm thấy chính mình vô cùng hạnh phúc, có thể nói là phi thường hạnh phúc, vì sau bao nhiêu thăng trầm biến cố, cùng nhau kinh qua hết thảy, cuối cùng Thích lâu chủ và Cố công tử cũng được ở bên nhau. Ngày thường, đều là Cố công tử xử lý hết thảy những chuyện vụn vặt, những khó khăn của Kim Phong Tế Vũ lâu, cho nên Thích lâu chủ lúc nào cũng tươi cười đầy mặt, bộ dáng luôn luôn xuân phong đắc ý.
Một ngày, sau khi bàn bạc xong công việc làm ăn, Thích lâu chủ và Phương tiểu hầu gia quay sang nói chuyện phiếm. Phương Ứng Khán đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước ra ngoài buôn bán, vừa lúc gặp được Truy Mệnh đi phá án không cẩn thận bị thương.
Phương Ứng Khán: Truy Mệnh bị thương đã tốt lên chút nào chưa?
Thích Thiếu Thương: Vết thương ở vai có lẽ cũng không sao rồi a, hôm qua còn lôi kéo Tích Triều đi uống rượu nữa mà. Nếu Truy Mệnh không hảo, Tích Triều nhất định sẽ không đồng ý đi!
Phương Ứng Khán: Cáp ~ Ý ngươi là đã từng có ngày Truy Mệnh không uống rượu? Không uống rượu còn là Truy Mệnh sao?
Thích Thiếu Thương: Ân, bất quá từ sau khi Truy Mệnh đến Lý viên, Lý Hoại đã phân phó hạ nhân phải thật nghiêm khắc, theo đúng đơn thuốc Tích Triều đã kê cho hắn để điều trị, thân thể cũng tốt hơn rất nhiều. Cũng may, không hiểu sao gần đây Truy Mệnh lại bắt đầu biết yêu quý thân thể, không giống mấy năm trước thương cũ thương mới chất chồng. Nhìn hắn lúc đó vui vẻ, kỳ thực là loạn thất bát tao đi.
Phương Ứng Khán: Bất quá, ta quen biết Truy Mệnh nhiều năm như vậy, cũng gặp hắn rất nhiều lần, nhưng mặc kệ là dưới tình huống gì, hắn vẫn luôn mang cái bộ dáng vui vẻ như vậy, mấy năm trước đã vậy, mấy năm nay cũng vẫn vậy. Lần gần đây nhất ta gặp Truy Mệnh, hắn đang ở hiệu thuốc vui tươi hớn hở nói chuyện phiếm với lão bản, ta còn tưởng là Truy Mệnh đi thăm dò chuyện gì, hỏi mới biết hóa ra hắn đi mua kim sang dược. Ta hỏi Truy Mệnh làm sao bị thương như thế vẫn còn có thể toe toét cười vui vẻ đến vậy, ngươi đoán xem hắn nói gì?
Thích Thiếu Thương: Nói gì?
Phương Ứng Khán: Truy Mệnh nói bị thương nhưng vẫn còn đủ khí lực chạy đến hiệu thuốc mua thuốc, so với bị thương không nhúc nhích được tốt hơn nhiều. Chuyện may mắn như vậy, đương nhiên phải tươi cười vui vẻ rồi.
Thích Thiếu Thương: Ách…. Truy Mệnh là như vậy mà! Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy có cái gì khiến hắn phiền não qua.
Phương Ứng Khán: Người đơn thuần, quả nhiên sống đơn giản.
Thích Thiếu Thương: Đúng vậy.
Ban đêm. Kim Phong Tế Vũ lâu. Phòng lâu chủ.
Thích Thiếu Thương đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện hồi chiều với Phương Ứng Khán, liền hỏi Cố Tích Triều: Tích Triều, Truy Mệnh như thế nào lại có thể luôn luôn vui vẻ như vậy? Hắn chẳng lẽ không có khi nào không vui sao?
Cố Tích Triều liếc Thích Thiếu Thương một cái: Ngươi sao lại đột nhiên quan tâm đến Truy Mệnh vậy?
Thích Thiếu Thương: Không có gì, chẳng qua buổi chiều ta với Phương Ứng Khán nói chuyện phiếm, lúc hắn nói chưa từng được thấy qua bộ dáng không vui của Truy Mệnh, ta mới phát hiện ra mình cũng chưa thấy bao giờ, cho nên hỏi ngươi chút chút, dù sao ngươi với Truy Mệnh cũng rất thân thiết a.
Cố Tích Triều gật gật đầu: Là thế này … trước kia Truy Mệnh trông lúc nào cũng luôn vui vẻ, nhưng không phải thực sự vui vẻ, hắn buộc chính mình không được nghĩ đến những chuyện không vui. Hiện tại Truy Mệnh vui vẻ, là thật, xem ra lúc trước ta khuyên hắn đến Lý viên là rất đúng! Lý Hoại rất hiểu Truy Mệnh, luôn biết phải làm thế nào mới có thể khiến Truy Mệnh vui vẻ được.
Thích Thiếu Thương lặng lẽ cười hai tiếng: Không cần lý giải Truy Mệnh, cũng biết phải làm gì để khiến hắn vui vẻ mà, chỉ cần ngày ngày, buổi sáng mua mứt quả, buổi chiều mua rượu, đưa cho hắn, hắn nhất định vui vẻ đến cả ngày cũng không khép miệng lại được.
Cố Tích Triều nghiêng đầu suy tư: Ân … như thế a, lấy bộ dáng vui vẻ hiện tại của Truy Mệnh, dường như không có chuyện gì không vui khiến hắn để tâm, thật sự là đáng để suy nghĩ một chút! Làm cho Truy Mệnh vui vẻ hơn nữa, chỉ sợ so với cho Phương Ứng Khán qua đêm ở tiểu lâu còn khó khăn hơn.
Thích Thiếu Thương: –_– Đừng nghĩ chuyện người khác nữa, nghĩ đến việc chúng ta ngay lập tức phải làm bây giờ đi!!!
Cố Tích Triều hắc tuyến.
Bên kia, Phương tiểu hầu gia, Thích lâu chủ và Cố công tử đem chuyện Truy tam gia ra làm đề tài nói chuyện phiếm, thì ở bên này lại có người coi mỗi việc nhỏ nhặt như vỏ hành vỏ tỏi của Truy tam đều là chuyện sinh mệnh đại sự đi.
Chủ nhân Lý viên Lý Hoại gần đây có chút đứng ngồi không yên. Theo lý thuyết, Lý Hoại hẳn phải không có chuyện gì phiền lòng mới đúng. Công trình trùng kiến lão lâu hoàn thành phi thường thuận lợi, tuy rằng bên ngoài trông có vẻ không giống trước kia, nhưng mọi người tham gia trùng kiến đều biết lão lâu mới này so với hình bộ còn chắc chắn hơn nhiều, ẩn sâu bên dưới là nhà tù tăm tối, cho dù Thiết Thủ dùng hết mười thành công lực phá cửa, cửa cũng sẽ chỉ chấn động vài cái mà thôi.
Tuy rằng trước kia Truy Mệnh có nói qua một khi lão lâu được trùng kiến lại, những khi án kiện nhiều hắn sẽ về đấy ở. Nhưng lão lâu trùng kiến xong đã được hơn một tháng, Truy Mệnh trước mặt Lý Hoại cũng chưa từng nhắc đến chuyện phải về. Tất nhiên việc này là do Truy Mệnh muốn giữ lại chút mặt mũi, không muốn về để bị người người của Lục Phiến Môn trêu chọc, nhưng Lý Hoại lại vô cùng hài lòng, vì hắn biết Truy Mệnh ở Lý viên phi thường vui vẻ.
Biết Truy Mệnh coi rượu như mạng, lại không muốn Truy Mệnh khi muốn uống rượu tìm không thấy rượu, Lý Hoại liền phân phó hạ nhân đem rượu đặt ở tất cả những nơi Truy Mệnh có thể đến, ngay tại phòng ngủ cũng có làm cửa ngầm thông đến hầm rượu.
Dưới sự dặn dò, giám sát chặt chẽ của Lý Hoại, trù phòng nghiêm túc dựa theo đơn của Cố Tích Triều kê để làm cơm, thân thể Truy Mệnh so với trước kia tốt hơn nhiều, mỗi khi phá án thụ tiểu thương, tốc độ khỏi cũng nhanh hẳn.
Truy tam gia vẫn mang đại danh “họa đầu lĩnh”, nhưng Lý gia tiền bạc thiếu gì, tất cả những tiểu thương tiểu phiến muốn bồi thường cũng chẳng đáng kể. Dù vậy, Truy tam gia cũng không phải kẻ gây họa xong lại không chịu trách nhiệm, nên đã cố ý mở một cuốn sổ cho Lý Hoại, mỗi lần chi tiêu đều được ghi chép lại cẩn thận, sau khi nhận lương từ phòng thu chi sẽ gánh vác thanh toán từng khoản nợ, mà việc này cũng trực tiếp giao cho phòng thu chi của Lục Phiến Môn làm luôn, nếu lương bổng không đủ sẽ đi mượn vậy. Nhưng những khoản ghi chép tháng nào cũng có đến vài chục, tam gia nghe xong cũng to cả đầu, liền giao cho Lý Hoại toàn quyền giám sát mọi thu chi của mình. Đã có chuyên gia xử lý lương bổng Lý Hoại, Truy tam gia tựa hồ cũng không còn túng quẫn như khi còn ở Lục Phiến Môn nữa.
Có thể nói Lý Hoại đã đem tất cả những chuyện có thể làm được làm cả rồi. Chỉ cần là việc có thể khiến Truy Mệnh vui vẻ, Lý Hoại đều không chút do dự. Bất quá, mọi chuyện luôn có lúc vượt quá khống chế của con người ta. Lý Hoại nay cũng đã gặp phải chuyện khiến hắn đau đầu không thôi: người bán mứt quả Truy Mệnh thích ăn nhất sắp thành hôn.
Đáng lẽ ra tiểu phiến bán mứt quả thành thân cũng chẳng phải chuyện lớn gì, đối với người chỉ mỗi ngày ghé thăm vài lượt như Truy tam gia căn bản không quan hệ.
Nhưng người mà tiểu phiến bán mứt quả muốn lấy lại là kẻ nổi danh Biện Kinh đậu hủ Tây Thi.
Đậu hủ Tây Thi với Truy tam gia lại càng không quan hệ.
Vấn đề ở đây là tiểu phiến bán mứt quả sau khi thành thân sẽ không bán mứt quả nữa, mà lại giúp vợ bán đậu hủ.
Lý Hoại nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Truy Mệnh ăn mứt quả, hắn như trông thấy nụ cười thỏa mãn nhất thiên hạ này, “Ăn xong điểm tâm, lúc tuần phố được ăn một xâu mứt quả, đúng là tiêu thực lại khỏe mạnh, thư thái cả ngày a ….”
Truy Mệnh bình thường ăn gì cũng được, duy chỉ với mứt quả thì kén chọn đến mức khủng hoảng, nếu không ăn được cái tốt nhất, thà rằng không ăn.
Sau khi đã ăn mứt quả của các tiểu phiến toàn thành Biện Kinh rồi, Truy Mệnh mới kết luận rằng hương vị nhà này là tốt nhất. Mà hiện tại có nói sao thì tiểu phiến này cũng mặc kệ, Lý Hoại âm thầm thở dài, những ngày sau này Truy Mệnh sẽ không thoải mái rồi.
Đây là căn nguyên khiến Lý Hoại đau đầu.
Sau khi khổ não suy tư ba ngày liền, Lý Hoại đã ra một quyết định …
Một tháng sau, ngày tiểu phiến bán mứt quả thành thân. Lý viên.
Sáng sớm rời giường, chỉ cần nghĩ tới việc hôm nay cuối cùng cũng không còn được ăn mứt quả hợp ý nữa, Truy Mệnh cả người như vô lực, làm gì cũng không còn chút khí sức. Kì thực bình thường có những khi phải ra ngoài phá án hay gặp trọng án, không ăn được Truy Mệnh cũng không cảm thấy như bây giờ. Vừa nghĩ đến từ nay về sau không còn được ăn nữa, thật khiến cho Truy Mệnh tiếc nuối không thôi.
Bất luận như thế nào, cũng đành coi nó như chuyện nhỏ vậy. Tính cách Truy Mệnh vốn rất phóng khoáng, cũng sẽ không so đo nhiều, không còn được ăn mứt quả, về sau nhớ tới, bất quá cũng chỉ có chút buồn bực thôi.
Chuyện không vui chỉ có một, nhưng những việc vui vẻ thường ngày thì còn rất nhiều rất rất nhiều a ~~~
Cho nên,
Truy Mệnh vẫn vui vẻ như cũ.
Cửa phòng mở ra, nhìn đến bóng dáng Lý Hoại mới sáng sớm đã không thấy đâu, Truy Mệnh hỏi: Ngươi sao hôm nay rời giường sớm vậy? Điểm tâm của ngươi để trên bàn, ta đi trước đây.
Lý Hoại cười xấu xa, lộ ra hai má lúm đồng tiền thật sâu: Ngươi có quên thứ gì không?
Truy Mệnh sửng sốt, cao thấp nhìn tới nhìn lui, cũng không phát hiện ra đã quên gì cả, vẫn giống trước giờ đấy thôi: Cái gì?
Lý Hoại đưa ra đôi tay nãy giờ vẫn giấu sau lưng: Đã quên cái này.
Nhìn đến một xâu mứt quả đỏ rực, trong suốt màu đường, Truy Mệnh kinh ngạc không khép miệng nổi.
Lý Hoại: Sao nào, không thích?
Truy Mệnh: Đây là?
Lý Hoại: Chính là mứt quả của cái nhà ngươi thích ghé thăm nhất, đừng nói ngươi nhận không ra a?
Đời này thứ hắn quen thuộc nhất, ngoài rượu ra thì chính là mứt quả, nhìn thấy màu sắc quen thuộc, ngửi được hương vị ẩn ẩn ngọt ngào, Truy Mệnh không thể nào không nhận ra trước mặt là cái gì. Chỉ là vẫn kinh ngạc, sững sờ không thôi.
Truy Mệnh: Ngươi bảo quản thế nào mà sáng sớm vẫn có mứt quả như mới làm thế này?
Lý Hoại: Ngươi nếm trước xem ăn hảo hay không hảo.
Lấy xâu mứt quả, một ngụm cắn xuống, vỏ bọc đường mỏng manh thanh thúy mở bung ra, mang theo hương vị quả sơn trà dung nhập trong miệng, cái này căn bản là sáng sớm vừa mới làm mà, quả sơn trà để qua đêm sẽ không có được hương vị này a.
Nhìn thấy đường từ khóe môi Truy Mệnh trào ra, Lý Hoại tiến tới, ôm lấy Truy Mệnh, nhẹ nhàng hôn lên: Ngươi thích là tốt rồi, về sau chỉ cần ngươi không ra khỏi kinh phá án, mỗi sáng sớm ta đều sẽ làm cho ngươi.
Truy Mệnh: Ngươi đi học làm mứt quả?
Lý Hoại: Ta chỉ mong ngươi được vui vẻ!
Truy Mệnh: _Ân …. Ta vui vẻ, vô cùng vui vẻ …..
(mềnh cũng thấy vui ~~~ mềnh là còn muốn ăn đường trên khóe môi Truy bảo nữa kìa