Thích Thiếu Thương nhìn hai chữ mà Lý Sư Sư viết ra, gượng gạo hỏi, “Đây, chính là điều anh đang nghĩ?”
“Không lẽ tôi đoán sai?” Lý Sư Sư cong cong chân mày khóe mắt, trong câu hỏi đã hàm chứa khẳng định.
“Anh làm sao có thể thích cậu ấy được? Cậu ấy là khách hàng của anh, là con trai!” Thích Thiếu Thương kích động nhìn qua Lý Sư Sư.
Lý Sư Sư nhướn mày, “Thì sao chứ? Anh thích cậu ta, mà cậu ta lại tình cờ là con trai, chỉ có vậy thôi.”
Nhìn thấy nàng ta nói thản nhiên như vậy, Thích Thiếu Thương chợt thấy đuối lý, “Không lẽ như vậy cũng tính là thích sao?”
Chính lúc này, DJ trùng hợp phát ra một bài ca, gây hiệu ứng thiên lôi đánh trúng đầu Thích Thiếu Thương.
Lời ca đó là: Nếu như vậy còn không gọi là yêu! Tôi có gì đâu phải bi ai!
Lý Sư Sư búng tay cái tách, nói, “Không tin hả, vậy chúng ta thử làm trắc nghiệm đi.”
Làm thế nào? Thích Thiếu Thương nhìn Lý Sư Sư lôi từ dưới quầy bar ra một quyển sách bìa đỏ.
Nhìn quen quen, rất giống mớ luyến ái bảo điển, ái tình chỉ nam chất đống ở nhà…
“Chỗ em lúc nào cũng chuẩn bị sẵn cái này?”
“Ai da, anh không biết nam nữ thời nay đều có rất nhiều khúc mắc về tình yêu sao? Bình thường người ta đến than thở với tôi, tôi đều tính phí hết đó. Nể tình bạn bè, cho anh miễn phí. Đừng có phí lời nữa, bây giờ bắt đầu, tôi hỏi anh trả lời. Hãy dựa vào cảm giác đầu tiên nhất để trả lời thật nhanh.” Lý Sư Sư lật quyển sách bìa đỏ ra, dùng phong thái của chuyên viên tư vấn tình yêu lão luyện mà Thích Thiếu Thương còn xa mới có thể theo kịp.
Hỏi: Khi không nhìn thấy người ta có thấy nhớ không?
Đáp: Có.
Thích Thiếu Thương nói, “Lúc đó anh nghĩ tới không biết cậu ta có cùng Mary lật tung cả cái nhà lên chưa. Cái này cái này không thể chứng tỏ là thích được!”
Lý Sư Sư trợn mắt khinh bỉ, tiếp tục hỏi.
Hỏi: Nhìn thấy cái gì tốt, cái gì ngon cái gì hay, đều muốn mua cho người ta?
Đáp: Đúng.
Thích Thiếu Thương lại giải thích, “Đồ tốt phải chia sẻ với bạn bè chứ!”
Lý Sư Sư “Stop” một tiếng, “Sao không thấy anh đem chia cho tôi?”
Hỏi: Nhìn thấy người ta đi với người khác, có hy vọng người ở bên cạnh chính là mình?
Đáp: …. cái này….
Làm ơn trả lời yes hoặc no!
Thích Thiếu Thương chọn “Yes” xong vẫn ngoan cường vùng vẫy: “Anh chỉ muốn ở bên cạnh hướng dẫn cậu ta mà thôi!”
Quyển sách đỏ bị Lý Sư Sư cầm phang lên đầu hắn, “Đồ mù yêu đương, còn muốn chỉ dẫn cái gì, anh chính là muốn phá hoại thì có!”
Thế là, giữa tiếng gào của người ca sĩ trên sân khấu, những lời giải thích không ngừng của Thích Thiếu Thương và những tiếng ‘chậc chậc chậc’ khinh bỉ của Lý Sư Sư, một bài trắc nghiệm đã được hoàn thành.
Lý Sư Sư quăng quyển sách ra trước mặt Thích Thiếu Thương, Anh tự mình xem đi.
Thích Thiếu Thương run rẩy cầm lên xem.
Kết quả bài trắc nghiệm là: Chúc mừng bạn! Tình cảm của bạn đối với người đó đã không thể dùng từ “thích” để hình dung được nữa, nếu đó không phải là tình yêu, tác giả quyển sách này sẵn sàng biểu diễn một màn nhảy lầu hoa mỹ cho bạn xem!
Thích Thiếu Thương hộc ra một ngụm máu, woa, bên trên còn có cái cầu vòng nhỏ nữa.
“Đây là tên tác giả khốn kiếp nào viết vậy!”
Lý Sư Sư rất bình tĩnh cầm miếng giẻ lau mặt quầy bar, “Thật ngại quá, chính là kẻ hèn bất tài tại hạ đây.” Sau đó gom mất cái ly trước mặt Thích Thiếu Thương, “Về nhà sớm đi, lo nghĩ xem làm cách nào để theo đuổi người ta mới là đúng đắn. Đúng là buồn cười, cậu ta muốn tìm cảm giác yêu, anh còn bày đặt làm người hướng dẫn, anh cứ trực tiếp xông lên đóng cặp không phải là ok sao.”
Thế là, trong sự thôi thúc của Lý Sư Sư, Thích Thiếu Thương lảo đảo quay trở về nhà.
Tắm cũng không tắm, quần áo cũng không thay, đổ ầm lên giường, không bao lâu sau ý thức đã trở nên mơ hồ.
Có điều giấc ngủ này thật tình không được thoải mái.
Trong đầu hắn, Cố Tích Triều ở đủ hình dáng đang tản bộ, thừ người, viết chữ, nói chuyện, chọc Mary. Gương mặt ngơ ngác khi ôm gấu bông, nắm lấy tay hắn xem chỉ tay, mặt mày nhăn nhó tụng mấy cái phao tình yêu… Cười lên giống như một con cáo tinh ranh, nhưng trên thực tế chỉ là một con cún ngốc chỉ biết đập chuột chũi để xả stress mà thôi.
Cứ như vậy, Thích Thiếu Thương cứ chập chờn nửa tỉnh nửa mê. Lúc thì nhăn nhíu mày lại, lúc lại cười bật thành tiếng.
Ngủ đến trời sáng, tỉnh dậy theo thói quen, nằm trên giường suy ngẫm nửa ngày, cuối cùng gọi điện thoại cho Nguyễn Minh Chính, bảo hôm nay không đi làm, sau đó ngay lúc Nguyễn Minh Chính quạu lên bắt đầu càm ràm chuyện hắn phá hỏng mộng đẹp của người khác, thì cúp máy cái rụp, rút phăng dây điện thoại bàn, lại ụp người lên giường.
Nhưng không thể ngủ lại được. Chỉ đành nằm ềnh ra đó nghĩ ngợi lung tung. Tay vô thức vạch vạch lên tấm trải giường.
Hắn rên lên, vùi mặt vào trong gối, tiêu tùng rồi, đúng là bị cậu ta đánh gục rồi….
…làm sao đây…
Nhưng mà, thích cậu ta, hình như cảm giác cũng không tệ.
Trong đầu cứ ong ong mấy giọng nói.
Có giọng kêu: Thích thì đi cưa đi.
Giọng khác lại nói, cưa cái gì mà cưa! Người ta là con trai á!
Con trai thì sao chứ? Cái đồ không biết xấu hổ nhà ngươi kỳ thị tình yêu đồng tính a?!
Ta không có! Nhưng mà ngươi thích Cố Tích Triều, Cố Tích Triều người ta phải thích lại ngươi sao? Ngươi xem cậu ta và Phó Vãn Tình hợp rơ biết bao nhiêu!
Thích Thiếu Thương thầm gào lên một tiếng “S!T!O!P!”, lật người ngồi dậy, đi tắm, giặt áo, ăn cơm.
Sau đó trong đầu nghĩ đến, Cố Tích Triều, bây giờ đang làm cái gì?
Mở máy tính lên, đăng nhập QQ, liền thấy biểu tượng của Cố Tích Triều chớp nháy.
Cố Tích Triều gửi một icon buồn bã, “Mới nãy, hình như tôi bị thất tình.”
Hả!!!!! Cậu yêu hồi nào mà thất tình?! Trên đầu Thích Thiếu Thương lập tức kéo đầy mây đen, sấm chớp ầm ầm…
“Mới nãy Vãn Tình gửi tin cho tôi….” Cố Tích Triều đương nhiên không biết tâm tình lúc này của Thích Thiếu Thương, thuận tay gửi luôn đoạn đối thoại của cậu với Phó Vãn Tình.
Đoạn đối thoại đó đại ý là: Sau nhiều năm như vậy, có thể ở nơi đất khách gặp lại được bạn cũ là Cố Tích Triều, Phó Vãn Tình thấy vô cùng vui sướng. Trong mấy ngày gặp gỡ tiếp xúc với Cố Tích Triều, cô cũng cảm nhận được tâm ý của cậu. Nhưng cô lại không thể tiếp nhận, bởi vì trong lòng cô luôn có hình bóng một người. Người này luôn ở bên cạnh quan tâm chăm sóc cô, nhưng trước giờ đều không chịu bày tỏ. Cho đến khi Cố Tích Triều xuất hiện, khiến anh ta cảm nhận được nguy cơ, ngày hôm qua cuối cùng mới chịu chính thức tỏ tình với cô. Vì vậy…. xin lỗi.
Cố Tích Triều bối rối, “Tiểu Thích, có phải tôi bị người ta lợi dụng không?”
Ồ, đến lúc này cậu ta lại trở nên nhạy cảm quá chừng. Thích Thiếu Thương đổ mồ hôi lạnh mà nghĩ.
Nghĩ lại, thấy có hơi tức.
Cái cô Phó Vãn Tình này! Thích người khác rồi mà không chịu nói sớm cho Tích Triều biết. Bây giờ lợi dụng xong rồi, một câu “xin lỗi” là có thể rũ bỏ người ta?!
“Tích Triều, đừng nghĩ ngợi nhiều, chỉ là hai người không có duyên thôi. Đừng có buồn…”
“Thế này là thất tình?” Cố Tích Triều gõ xong, lấy tay xoa xoa đầu mình, “Tiểu Thích, thất tình hình như cũng không buồn lắm a.” Tại sao trong phim ảnh, tiểu thuyết, mấy người nam nữ kia khi thất tình lại đau khổ đến chết đi sống lại?
Yên lặng một hồi, Thích Thiếu Thương gõ ‘tạch tạch tạch’, “Cậu căn bản không thích cổ?”
“Ô, là vậy a? Tôi đang tính, chương tiếp theo của tiểu thuyết để cho nhân vật chính thất tình, vừa đúng lúc có thể áp dụng tâm tình của mình vào…. kết quả lại không phải thất tình a…” Cố Tích Triều có chút thất vọng, kế hoạch thế là đi tong rồi. “Anh tiểu thư gọi điện, anh đợi chút.”
Biên tập Anh Lục Hà gọi lại…. Thích Thiếu Thương thấy hơi lo. Không phải lại bảo Tích Triều đi tìm con gái để yêu đương nữa chứ? Nếu mà phải, thì biết làm sao đây…
Không lâu sau, Cố Tích Triều gửi một cái icon mặt cười thật to. “Anh tiểu thư nói, quyển tiểu thuyết trinh thám lần trước rất được hoan nghênh, bảo tôi bỏ cái bộ tình yêu đô thị rề rà đó qua một bên, lập tức suy nghĩ tình tiết vụ án mới. Tiểu Thích, anh qua phụ tôi suy nghĩ đi!”
Đầu Thích Thiếu Thương chảy xuống mấy sọc đen. Cái cô Anh Lục Hà này không phải là muốn gió được gió muốn mưa được mưa quá sức rồi? Có biên tập như cô ta, nhà xuất bản đó còn chưa sập tiệm?!
Trong đầu lại nảy ra một ý nghĩ. “Tích Triều, cậu viết tiểu thuyết tình yêu thì cần tìm đối tượng để yêu… vậy viết tiểu thuyết trinh thám, không lẽ là phải đi giết người?”
“Giết anh đó!”
[Tác giả] Có phải là mọi người cảm thấy, tiểu Thích đã giác ngộ rồi, Vãn Tình đã bốc hơi rồi, chuyện này có thể thuận theo tự nhiên mà gạo nấu thành cơm, ván đóng thành thuyền?
NO, NO, NO… Cố Tích Triều luôn luôn có thể khiến bạn không thể ngờ nỗi….