[Thích Cố Đồng Nhân] Dị Yêu Chí Chi Tê Mộng Thận Ảnh

Chương 18



Chỉ qua ngày hôm sau, thư mật do đích thân Thích Thiếu Thương của Kim Phong Tế Vũ lâu viết cũng đến nơi, trên thư chỉ đề mấy chữ: Tiếp ứng Lãnh Huyết và Truy Mệnh, ta lập tức đến ngay. Thích.

Biết Thích Thiếu Thương và tứ đại danh bộ giao tình không tệ, nhưng Thích Thiếu Thương gấp gáp như vậy, có thể thấy lần này Lãnh Huyết và Truy Mệnh nhất định là có mang trọng trách.

Cố Tích Triều liền tìm mấy trợ thủ đắc lực, cùng đi lên hướng bắc để tìm đội thương nhân đưa Lãnh Huyết và Truy Mệnh về Đại Tống.

Hy Châu cách biên giới không xa, từ Túc Châu của Tây Hạ đi xuống phía nam, vào được biên giới thì cũng không còn cách Hy Châu bao xa.

Cố Tích Triều đi lên hướng bắc một ngày rưỡi, đến rìa một vùng hoang mạc thì gặp được thương đội vừa trải qua hành trình cực khổ kia, cát vàng mênh mang, tiếng chuông lạc đà leng keng mang đến tin tức từ phương xa.

Cố Tích Triều từng nhìn thấy Lãnh Huyết từ đằng xa, lần này gặp được không khỏi thầm kinh ngạc, người thanh niên mà trong ấn tượng luôn thẳng đơ lãnh đạm như một thanh thương tốt đó, lúc này thần sắc ủ dột, hốc mắt quầng đen, rõ ràng tinh thần rất kém, mất đi sự bình tĩnh lãnh đạm lúc thường.

Người lãnh đạo thương đội tên là Gia Hỷ Lỗ Đinh, mang hai dòng máu người Hán và người Hồi, cũng có thể xem là một trong những cọc ngầm do Đại Tống cài vào các nước ở Tây Vực, lần này đưa Truy Mệnh và Lãnh Huyết ra khỏi ốc đảo Đôn Hoàng về đến đây, dọc một đường nơm nớp sợ hãi, bây giờ gặp được một đám cao thủ của Khinh Bôi Túy mới thấy có chút an tâm.

Lãnh Huyết có trí nhớ siêu quần, vẫn nhớ như in Cố Tích Triều từng đại náo Tử Cấm Thành, rõ ràng không ngờ được người của mình mà Thích Thiếu Thương gửi thư nói sẽ đến tiếp ứng lại chính là Cố Tích Triều, nhất thời có chút phiền não không biết làm sao ứng đối, cũng không biết cách che đậy, sự phòng bị và lạnh nhạt hiện rõ trên mặt.

Cố Tích Triều đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với phản ứng của Lãnh Huyết nên cũng không để tâm, trong lòng lo lắng Truy Mệnh không biết sống chết thế nào, cất tiếng hỏi: “Nhận được truyền thư, hình như Truy tam gia bị trọng thương? Ta có mang theo đại phu đến, hãy để đại phu xem xét thương thế trước!”

Lãnh Huyết nghe thấy liền tái mặt, chầm chậm lắc đầu: “Không cần nữa…”

Lòng Cố Tích Triều thắt lại, dường như dự cảm không lành đó đã thành sự thật, giọng chua chát hỏi: “Người đâu?”

Tay Lãnh Huyết run lên, sắc mặt càng tái đi, đôi mắt vốn rất trấn tĩnh cũng không khỏi có chút tản loạn.

Cố Tích Triều nhìn hắn chầm chậm xoay người, chầm chậm lật ra một tấm thảm cuộn lại trên đặt trên lưng lạc đà, bên dưới tấm thảm dày nặng là một gương mặt trẻ trung mà quen thuộc, dáng vẻ đắc ý của gương mặt đó vẫn còn khắc sâu trong trí não Cố Tích Triều, mà lúc này, người thanh niên mang gương mặt đó lại vô tri vô giác nằm giữa tấm thảm cuộn, lặng lẽ trầm mặc, lạnh lẽo ảm đạm.

Cố Tích Triều rõ ràng đã biết sẽ có kết quả này, nhưng khi gương mặt đó hiện lên trong hoàn cảnh bất lực và bi thương thế này, Cố Tích Triều nhất thời không thể chịu được, “A” một tiếng sững sờ.

Lãnh Huyết cúi đầu, chầm chậm kéo tấm thảm đắp lại lên gương mặt tĩnh lặng của Truy Mệnh, chầm chậm ngước mắt nhìn Cố Tích Triều: “Tam sư huynh là vì cứu ta, nếu không dựa vào khinh công của huynh ấy thì không thể nào gặp nạn được, là tại ta.”

Cố Tích Triều vốn rất lý trí khôn ngoan, bây giờ nhất thời cũng không biết nói gì, không thể nói ra được lời gì có thể khuyên giải người thanh niên đau buồn này.

Nhớ đến Thôi Lược Thương nơi thế giới xa xôi kia, tâm của Cố Tích Triều từ từ bình tĩnh lại, cái chết cũng không phải là vĩnh viễn?!

Trong ảo ảnh đã có quá nhiều người ở trước mắt mình mất đi tính mạng, nhưng trong tương lai lại có thể thấy được bọn họ vẫn sôi nổi sống cuộc sống của mình, thật hạnh phúc biết bao? Cố Tích Triều lại một lần nữa cảm nhận được sự kỳ diệu của số mệnh.

Dù cho lúc này vết thương có đau đớn vô hạn, nhưng mà linh hồn cũng giống như mặt trời, mọc lên lặn xuống, có sinh tất có tử, mà cái chết chẳng qua cũng là sự khởi đầu của một giấc mộng khác.

Cố Tích Triều miễn cưỡng ép bản thân không chú ý đến thân thể Truy Mệnh cuộn trong tấm thảm đó nữa, đạm nhạt nói: “Lãnh bộ đầu, ngươi cũng bị thương rồi, hãy đến Hy Châu dưỡng thương, ưm, Truy tam gia đi được mấy ngày rồi?”

Lãnh Huyết ý thức được hàm ý của Cố Tích Triều, trong mắt có một tia đau đớn lướt qua, nhưng vẫn trấn tĩnh lại mà đáp: “Sáng sớm hôm qua, thương thế quá nặng, mấy kinh mạch chính đều bị đứt hết, có thể kiên trì vào được cương thổ Đại Tống đã là không dễ dàng.”

Cố Tích Triều nghĩ đến cái tên nhóc rạng rỡ tiêu sái đó không biết đã đối mặt với cường địch như thế nào, đã phải chịu đựng đau đớn đến thế nào, trong lòng trầm xuống đau nhói, nhưng vẫn nén lòng mà nói: “Khí trời đã nóng lên, thi thể không thể giữ lâu, đến Hy Châu cần lập tức hạ táng!”

Lãnh Huyết nghe thấy, cả người chấn động, hai nắm tay xiết đến vang tiếng “rắc rắc”, nhưng lại gật đầu nói: “Được!” Khi nói lời này, người thanh niên trước giờ chỉ đổ máu chứ không rơi lệ này đã nước mắt ràn rụa, không thể tự khống chế, thốt ra được chữ này, chừng như đã hao kiệt hết sức lực toàn thân.

Vào ngày về đến thành Hy Châu, vùng đất khô khan này chợt có trời mây âm u hiếm thấy, mưa rơi lắc rắc, nước mưa mang theo cát bụi màu đất vàng chảy lan trên con đường lát đá thô sần.

Đoàn người trầm mặc đi xuyên qua đường phố, chỉ có tiếng vó và tiếng chuông lạc đà thong thả phát ra tiếng lanh canh trong vang.

Đã là đầu tháng sáu, dù có cơn mưa nhỏ vừa thấm ướt, không khí vẫn bức bối, trên ngọn núi nhỏ hoang vắng ngoài thành, cỗ quan tài mỏng thô sơ được phủ lên đất mới.

Nhìn đất vàng lấp đi tất cả dấu vết của thứ từng là sinh mệnh, Lãnh Huyết như lấy lại tinh thần, lưng lại vươn thẳng đơ như ngọn thương, môi mỏng mím thật chặt, nhãn thần lãnh đạm.

Nhưng Cố Tích Triều lại cảm nhận rõ ràng, nội tâm của người thanh niên này cơ hồ đã mất đi cái gì đó. Đối diện với tình cảnh tứ đại danh bộ một mất một bị thương, lòng Cố Tích Triều thầm xoáy tròn câu hỏi, ở Minh Sa Sơn đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vượt ngoài dự liệu?

Lãnh Huyết cũng bị thương, có thể kiên trì đi hết một đường đến được Hy Châu cũng có thể coi là ý chí cực kỳ kiên cường, đại phu giỏi nhất của Hy Châu nhìn thấy những vết thương sâu đến tận xương mà hít một hơi lạnh, không thể hiểu nỗi người thanh niên này làm sao mà vẫn còn đứng được, thậm chí đứng còn thẳng hơn vô số người.

Nhưng thực tế, Lãnh Huyết cũng chỉ là một người phàm, vết thương nặng như vậy, muốn hồi phục hoàn toàn, có thể lại tiếp tục vung kiếm, chỉ e cần mất tối thiểu từ sáu tháng tới một năm.

Chỗ xương gần vai bên ngực phải Lãnh Huyết bị nứt rạn, cơ thịt nứt toác, sau lưng còn có ba vết thương vắt chéo qua người, như là bị binh khí sắc bén vạch qua.

Đại phu xử lý vết thương xong, ra đơn thuốc dưỡng thương tan máu bầm, dặn dò dược đồng đi sắc thuốc.

Đám người chộn rộn đều tản đi hết rồi, Lãnh Huyết vẫn ngồi trong phòng, ngưng thần trầm mặc, chỉ một lúc sau, như dự liệu, ngoài cửa truyền lại tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi, cánh cửa vang tiếng gõ nhẹ.

Người nam tử bước vào có thân hình cao ráo, mày mắt thanh nhã, chính là Cố Tích Triều, hai người nhìn vào mắt nhau, đều cùng trầm mặc.

Cố Tích Triều đi đến bên bàn, cầm ấm Tử Sa lên, nghiêng ấm rót một chén trà, đưa cho Lãnh Huyết.

“Không ngờ đường chủ tại Hy Châu của Kim Phong Tế Vũ lâu lại chính là ngươi.” Lãnh Huyết lặng lẽ nói, không mang chút tình cảm, chỉ như thuật lại một sự thật.

Cố Tích Triều nhẹ gật đầu: “Điều này không quan trọng, ta chỉ muốn hỏi các người rốt cuộc đã gặp phải cái gì ở Minh Sa Sơn.” Cố Tích Triều không hỏi Truy Mệnh và Lãnh Huyết tại sao lại đến Minh Sa Sơn, cũng không giải thích bản thân tại sao lại có thể ở đây chủ trì sự vụ của Khinh Bôi Túy, mà chỉ muốn biết ở Minh Sa Sơn đã xảy ra chuyện gì.

Không biết tại sao, ba chữ ‘Minh Sa Sơn’ như một đám mây đen nặng nề, dạo gần đây cứ đè ép lên tâm của Cố Tích Triều, dự cảm không lành càng lúc càng mạnh hơn.

Nếu quả thật có thứ gọi là số mệnh, con người luôn nỗ lực hết sức để nắm chặt lấy nó, nhưng mà, việc đó có bao giờ dễ dàng?

Trong phòng sách nho nhỏ đó, địa danh Minh Sa Sơn đã khiến Cố Tích Triều âm thầm kinh tâm, mà trước mắt, Truy Mệnh có cùng một gương mặt với Thôi Lược Thương thích giỡn thích náo trong căn phòng đó đã bỏ mạng tại Minh Sa Sơn, cảm giác nguy hiểm cực độ ở trong tâm Cố Tích Triều càng ngày càng nồng đậm…

Lãnh Huyết thoáng kinh ngạc, nhìn Cố Tích Triều, suy nghĩ một thoáng, cuối cùng hạ quyết tâm, nói: “Yêu quái!”

Cố Tích Triều tuy là tin tưởng thế gian này có nhiều điều thần bí mà con người tạm thời chưa thể hiểu hết, cũng như ngay lúc này Cố Tích Triều mang ký ức từ một tương lai dị thường mà ngồi ở đây cũng là một chuyện quá đỗi ly kỳ, nhưng khi Lãnh Lăng Khí mặt lạnh băng mở miệng nói ra hai chữ ‘yêu quái’, Cố Tích Triều vẫn không khỏi kinh ngạc ngẩn người.

Lãnh Huyết đã nói ra, cũng giải thích luôn: “Ta và tam sư huynh phụng mệnh thế thúc đi Túc Châu đợi thương đội của Gia Hỷ Lỗ Đinh, từ thương đội nhận lấy một mật hàm, kết quả ở Minh Sa Sơn gặp phải yêu quái đó, mật hàm suýt nữa bị đoạt mất, tam sư huynh vì đỡ cho ta một đòn chí mạng, bị yêu quái làm trọng thương.

“Mật hàm bị đoạt?” Cố Tích Triều nhíu mày: “Là thứ yêu quái gì? Nếu đúng là yêu quái thì lấy mật hàm làm gì chứ?”

“Dọc đường ta suy nghĩ cặn kẽ, cảm thấy yêu quái đó chắc có người thao túng, chỉ là yêu quái đó đáng sợ như vậy, lại có ai có thể thao túng được nó?” Hai mày của Lãnh Huyết nhíu chặt.

Cố Tích Triều trầm mặc một khắc, hỏi: “Có lẽ ta hơi đường đột, nhưng vẫn phải hỏi một câu, đó là mật hàm gì? Kẻ nào có khả năng muốn đoạt mật hàm này nhất?”

Lãnh Huyết trầm ngâm một hồi, nói: “Mật hàm chẳng qua là một hiệp định thiết lập quan hệ qua lại giữa triều đình và một bộ lạc Nữ Chân nhỏ ngoài biên giới, nhưng vì tránh tai mắt của nước Liêu mà phải đi vòng qua Tây Hạ, không ngờ lại có thứ yêu quái như vậy xuất hiện.”

“Nữ Chân!” Cố Tích Triều lập tức hiểu ra, Nữ Chân vừa trỗi lên, chẳng qua chỉ là một bộ lạc man di nhỏ bé, chịu sự áp chế bóc lột nhiều năm của nước Liêu, trong tâm không phục, trước mắt đang cùng Đại Tống ký mật ước, nhưng không dám để Đại Liêu đang cường thịnh biết được. Chỉ là hiện tại, có ai ngờ được không lâu về sau, bộ tộc Nữ Chân có dã tâm lang sói này lại chính là ma đầu khiến Bắc Tống diệt vong, Đại Liêu mất nước?

(Nữ Chân là bộ lạc lập nên vương triều nhà Kim, là vương triều thôn tính Bắc Tống và nước Liêu)

Lãnh Huyết mẫn cảm phác giác ngữ khí của Cố Tích Triều từ kinh ngạc chuyển thành như đã hiểu ra, buột miệng hỏi: “Cố công tử biết Nữ Chân?”

Cố Tích Triều gật đầu: “Một bộ lạc nằm trong vùng Bạch Sơn Hắc Thủy.”

(Trường Bạch sơn và Hắc Long giang, ngày nay là khu vực đông bắc Trung Quốc)

Lòng Lãnh Huyết có chút bội phục, bộ lạc này cách Đại Tống rất xa, hiện tại lặng lẽ vô danh, bản thân hắn nếu không vì được thế thúc phái đi nhận mật hàm thì cũng không đời nào nghe nói đến, mà Cố Tích Triều rõ ràng không chỉ có nghe nói phong thanh, mà cả vị trí của Nữ Chân cũng nói ra rõ ràng, quả thật là kiến thức sâu rộng.

Cố Tích Triều lại hỏi: “Là thứ yêu quái gì mà lợi hại như vậy?”

Lãnh Huyết chú tâm nhớ lại, trong mắt vẫn không khỏi lộ ra một thoáng phẫn nộ và một chút kinh hoàng: “Không nói rõ được, chỉ là khi dừng chân nghỉ lại ốc đảo, bất chợt xuất hiện rất nhiều đòn tấn công quái dị, những đòn tấn công đó hư vô mờ ảo, nhưng lại ẩn chứa nguy hiểm chết người, chỉ cần chạm trúng là thương tích nặng nề. Sau khi chúng ta chạy thoát khỏi ốc đảo, nghe dân địa phương nói đó là do yêu quái gây ra, ngươi hãy hỏi thử Gia Hỷ Lỗ Đinh, có mấy câu tiếng địa phương ta nghe không hiểu, có ông ấy là hiểu.”

Cố Tích Triều ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Ngươi làm sao xác định được yêu quái đó có người thao túng, mà còn là đến vì mật hàm?”

Lãnh Huyết nói như đinh đóng cột: “Trực giác!”

Cố Tích Triều không nói nữa, y biết, có đôi lúc, trực giác cũng có thể nói rõ vấn đề, đặc biệt là Lãnh Huyết vốn lớn lên từ trong bầy sói, cảm giác của hắn đa phần là chính xác.

TBC

Về Nữ Chân và nước Kim:

Nước Kim là chính quyền do tộc Nữ Chân lập nên ở khu vực mà ngày nay là vùng đông bắc Trung Quốc.

Các truyện Thích Cố khác thường đặt trong bối cảnh 3 nước Liêu, Tống, Kim đối đầu với nhau, nhưng trong truyện này vào lúc này Nữ Chân vừa trỗi dậy, chưa trở thành thế lực hùng mạnh.

Theo lịch sử, nước Kim lập ra vào năm 1115, mà đến năm 1125 họ đã tiêu diệt được vương triều nhà Liêu (liên minh với Tống để diệt Liêu) và đến năm sau diệt luôn Bắc Tống, tức là chỉ trong vòng có chừng 10 năm đã phát triển thế lực vượt bậc, nên bối cảnh thời gian trong truyện này chắc cũng không xê xích đi nhiều lắm so với các bối cảnh thường gặp trong các truyện khác, có lẽ sớm hơn chừng mấy năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.