Như là một loại bản năng, cho dù đang ở trong trạng thái hôn mê nhưng thân thể y cũng vẫn có thể cảm giác được nguy hiểm đang tới gần.
Trong khoảng khắc sát khí Gia Luật Tà vừa hướng y tiếp cận, tay Cố Tích Triều đã lặng lẽ đưa ra phía sau, âm thầm nắm chặt tiểu phủ.
Hơi thở nguy hiểm càng ngày càng gần, trên mặt y dường như đã cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn, tiểu phủ trong tay càng lúc càng siết lại hơn, sát ý cũng đồng thời tăng lên chờ thời cơ xuất kích.
Đột nhiên, động tác của Gia Luật Tà đột nhiên dừng lại. Hắn cứ như thế áp sát vào Cố Tích Triều, sát khí trên người chậm rãi biến mất.
Một lúc sau, Gia Luật Tà ngã mạnh qua một bên, nằm trên bụi cỏ bên cạnh Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều mở to mắt, quay đầu nhìn về phía Gia Luật Tà, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Gia Luật Tà cười đến vẻ mặt thỏa mãn, như một đứa nhỏ vừa mới ăn vụng kẹo, khoái trá hỏi: “Ngươi tỉnh rồi sao?”
Cố Tích Triều im lặng không nói. Gia Luật Tà tiếp tục cười: “Những lời vừa rồi của ta ngươi đều đã nghe được?”
“Người giết chết Tiêu Loan quả nhiên là ngươi.” Cố Tích Triều nheo mắt, “Ngươi vốn muốn lấy ta làm người chịu tội, trở về báo cáo với Liêu đế, nhưng lại sợ ta phát hiện ra chân tướng, cho nên muốn đi trước một bước, giết người diệt khẩu.”
Gia Luật Tà vỗ tay, vẻ mặt thưởng thức: “Thật sự rất thông minh, quả nhiên là người mà Gia Luật Tà ta coi trọng. Từ khi nào thì ngươi bắt đầu hoài nghi ta?”
Cố Tích Triều mỉm cười: “Cũng không đơn giản. Ngày đó ta đi Phong Nguyệt lâu có hỏi qua một người nha hoàn, biết được mười lăm tám tháng đêm hôm đó, tướng quân lại trùng hợp xuất hiện ở Phong Nguyệt lâu, còn cùng Tiêu Loan đã xảy ra tranh chấp. Tướng quân vừa đi, Tiêu Loan lại chết.”
“Tên cẩu nô tài Tiêu Loan kia có chết cũng chưa hết tội.” – thanh âm Gia Luật Tà tràn đầy chán ghét, “Ta đã nhịn hắn rất lâu, nhưng càng lúc hắn càng quá đáng dám trực tiếp vũ nhục ta, vũ nhục thái hậu, người như thế ta tuyệt đối không thể tha thứ!”
Cố Tích Triều nhìn ánh mắt phẫn nộ của Gia Luật Tà, trong lòng đột nhiên nảy lên một cảm giác khó hiểu.
Y đã đọc qua rất nhiều binh thư sách sử, đối với cuộc đời của các nhân vật quyền quý của các quốc gia khác cũng có nghiên cứu qua.
Y biết, Gia Luật Tà mặc dù là Đại tướng quân quyền cao chức trọng ở Liêu quốc, tuy ở trên chiến trường uy danh hiển hách, nhưng cũng là con riêng do Tiêu thái hậu cùng một nam nhân người Hán sinh ra, chung quy có như thế nào đi nữa vẫn bị quý tộc Liêu quốc kỳ thị.
Bất luận nàng là ai, đã làm cái gì, mẫu thân ở trong lòng hài tử luôn là người thần thánh nhất.
Ngày đó Tiêu Loan xâm nhập vào phòng của mẫu thân y, ngôn ngữ hết sức khinh miệt, lửa giận trong lòng y liền không thể áp chế. Cho nên y hiểu được sự phẫn nộ của Gia Luật Tà.
Gia Luật Tà đột nhiên ngồi bật dậy, nhìn Cố Tích Triều cười nói: “Ta đã quyết định, ta sẽ mang ngươi quay về Liêu quốc, sau đó hướng thái hậu nói rõ mọi chuyện. Tên cẩu nô tài Tiêu Loan bị trừng phạt là đúng tội, ta tin tưởng thái hậu nhất định sẽ không làm khó chúng ta.”
Cố Tích Triều chậm rãi đứng dậy, mỉm cười.
Quả nhiên là một vị tướng quân quen kỵ mã đánh giặc, dù ở trên chiến trường dũng mãnh gan dạ như thế nào nhưng cũng không sao hiểu được những âm mưu xảo trá trong chốn cung đình…
Ngay cả khi ngươi là người hết lòng vì thiên hạ, dốc sức trừ bạo an dân thì đã sao? Không phải chỉ cần hoàng đế mất hứng một chút thì đầu của ngươi ngay lập tức sẽ rơi xuống đất?
Xem ra, muốn nói động hắn, còn phải tốn chút tâm tư.
Bên kia Gia Luật Tà như thở dài nhẹ nhõm một hơi, phi thường vui vẻ, hắn quay đầu lại nói với Cố Tích Triều: “Ta đi nhóm lửa, sẵn tiện làm thử một vài món ăn thôn quê. Quần áo chúng ta đều đã ướt đẫm, nơi này ban đêm rét lạnh, nếu không có lủa e là không chống cự nổi đến sáng ngày mai.”
Nói xong, hắn đứng dậy đi thẳng về hướng rừng cây.
Cố Tích Triều nhìn bóng dáng Gia Luật Tà dần dần biến mất, đột nhiên mở miệng nói một cách bâng quơ: “Ngươi nhìn đủ chưa? Cũng nên ra được rồi đó.”
Trong làn sương mờ nhạt dưới đáy cốc, dưới ánh sáng của vầng trăng mông lung, một thân ảnh im ắng xuất hiện ở phía sau y.
Cố Tích Triều xoay người lại, nhìn hắn, lạnh đạm chọn mi mỉm cười: “Ta chờ ngươi đã lâu.”