Nếu thế sự giống như một bàn cờ, ta và ngươi không phải địch thủ, mà chỉ là hai quân trắng đen. Này chỉ là một thân kiêu ngạo, một đời hết sức lông bông, nhưng có thể dao động thiên ý.
“Vài ngày không gặp, khả năng che dấu hơi thở của ngươi đã tiến bộ không ít.”
Cố Tích Triều thản nhiên cười, hòa vào chút ánh sáng huyền hoặc của đêm trăng, gương mặt trắng nhợt không chút huyết sắc của y lại lộ ra một loại mị hoặc không nói nên lời.
Ánh trăng như nước, đồng tử huyết sắc của người nọ lóe ra một thứ ánh sáng khát máu khiến người ta không rét mà run, hắn nhìn y chậm rãi nói: “Đúng vậy, nhưng cái chính là do hắn sơ sót. Vừa mới trải qua sinh tử, lại giải tỏa hết một mối tâm sự, hắn liền cứ như thế mà thả lỏng cảnh giác.”
Trên mặt Cố Tích Triều hiện ra một loại biểu cảm ý bảo “ngươi quả nhiên cũng không ngu tí nào”, y khoanh tay cười nói: “Nhiệm vụ hôm nay hoàn thành rất khá. Gia Luật Tà đã bắt đầu tín nhiệm ta, sự tình từ nay về sau dễ lo liệu hơn rồi.”
Người nọ trầm mặc một lát, nói: “Có một thứ ta không rõ. “Tín nhiệm” đáng giá đến mức phải dùng sinh mệnh đi mạo hiểm sao?”
Cố Tích Triều biến sắc. Cùng nhau nhảy xuống vực là kế hoạch của y, nhưng rơi xuống nước hôn mê bất tỉnh y không thể nào đoán trước. Sau trận chiến ở Tử Cấm thành, thân thể y quả thật đã yếu đi rất nhiều.
Mấy năm nay tuy rằng cố gắng tĩnh dưỡng dốc lòng điều trị, bệnh căn cũng không có chuyển biến gì tốt.
Lúc rơi xuống nước bị kình lực đánh mạnh vào, làm cho phổi của y đau nhức không chịu nổi, khiến y bất giác lâm vào hôn mê. Hiện tại ngẫm lại, thực sự có chút sợ hãi.
Sai lầm như thế tuyệt đối không thể tái phạm lần thứ hai.
Cố Tích Triều mở miệng nói: “Bước qua ải tử rồi mới đến được cửa sinh. Gia Luật Tà là một người thông minh, dùng phương pháp bình thường e rằng không thể lấy được lòng tin của hắn.”
Người nọ bỗng nhiên nói: “Gia Luật Tà đối với ngươi tựa hồ cũng không thực sự tín nhiệm lắm.”
Cố Tích Triều ngẩn ra, sau đó chỉ lắc đầu cười lạnh: “Hắn đối ta như thế nào cũng không quan trọng. Gia Luật Tà là một quân cờ trong kế hoạch của ta, lợi dụng hắn xong thì ta cũng chẳng cần gì đến hắn.”
“Vậy Thích Thiếu Thương thì như thế nào?” Người nọ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Cố Tích Triều, ánh mắt lóe ra tinh quang, “Hắn cũng là quân cờ của ngươi sao?”
Cố Tích Triều trong lòng chấn động mạnh, hơi giận dữ nhìn về phía người nọ: “Thích Thiếu Thương đã là thứ bỏ đi, ngươi vì sao phải nhắc tới người này?”
Âm thanh của người nọ lập tức bùng lên sát khí: “Thích Thiếu Thương đã sắp biết được chân tướng, cũng đang cấp tốc chạy về hướng này. Nếu hắn bảo ngươi dừng tay, cùng hắn trở về Tống quốc, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Cố Tích Triều cúi đầu không nói.
Sau một lúc lâu, y ngẩng đầu, ánh mắt thanh minh, ngữ khí quyết tuyệt: “Tên đả lên dây không thể không bắn, từ thời điểm ta quyết định cùng ngươi giao dịch ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ vứt bỏ tất cả mọi thứ rồi.”
“Được, tốt lắm.” Người nọ lộ ra một nụ cười tràn ngập mùi máu tươi, “Nếu Thích Thiếu Thương hoặc là mặt khác bất luận kẻ nào gây trở ngại cho kế hoạch của chúng ta, ta nhất định sẽ làm cho bọn chúng chết ngay tức khắc.”
Lời chưa dứt thì thân ảnh của hắn đã lập tức biến mất trong bóng đêm.
Cố Tích Triều ngẩng đầu nhìn vầng trăng đang treo trên cao, đột nhiên cảm thấy xung quanh lạnh đến mức như hàn băng thấm vào tận xương tủy. Sự hung tàn ngoan độc của hắn đã vượt qua ngoài ý liệu của y.
Chẳng lẽ lúc này đây, y lại làm sai lầm rồi sao?
Không, Cố Tích Triều mạnh nắm chặt hai tay, hít một hơi thật sâu rồi kiên định mở mắt, một khi đã quyết thì tuyệt không cần lưỡng lự việc mình làm có sai lầm hay không.
Nam tử hán đại trượng phu, sống trên đời là phải tạo lập công danh, hô mưa gọi gió, lấy tay che trời, còn nếu chỉ ôm mộng viễn vông sóng cuộc đời bình lặng thì chỉ như một kẻ chết đi, sống như thế chỉ là một điều hối tiếc!
Đừng nói đến việc quay đầu, cho dù là muốn y cũng đã không thể.
Cố Tích Triều cắn răng thấp giọng lặp lại từng chữ. Ta đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi không hề biết quý trọng, hiện giờ ngươi lại đuổi theo, chẳng lẽ ngươi nghĩ chỉ cần như thế ta sẽ ngoan ngoãn theo ngươi trở về?