Có những người trời sinh vận khí lúc nào cũng tốt hơn người khác, Thích Thiếu Thương là một ví dụ điển hình.
Nhớ năm đó Cố Tích Triều thiên lý truy sát, ở trên giang hồ tạo nên một tràng huyết vũ tinh phong, bao nhiêu người ngoài cuộc bị lôi vào mà vô duyên vô cớ phải chết, chỉ duy nhất kẻ không nên sống nhất Thích Thiếu Thương lại vẫn sờ sờ ra đấy sống tốt an nhàn, bởi thế mới nói, cái mạng của Cửu Hiện Thần Long không phải nói muốn là có thể dễ dàng lấy về được.
Vào lúc đang giao đấu này đây, lực đánh của người nọ càng lúc càng lớn, Thích Thiếu Thương cho là mình lần này đã cầm chắc cái chết trong tay, đột nhiên trong lúc đó Thiết Thủ lại ở ngay bên cạnh mà xuất hiện. Chỉ thấy hắn đánh bật lại một phát, liền khiến cho người kia yếu thế thối lui.
Thời cơ đã mất, việc lớn cũng chưa chắc thành công, người nọ cũng không ham chiến lập tức nhảy vụt ra xa rồi biến mất trong rừng cây tăm tối.
Thiết Thủ muốn đuổi theo nhưng người kia đã không thấy bóng. Thấy Thích Thiếu Thương tứ chi vô lực, Thiết Thủ vội dìu hắn đến ven đường ngồi xuống, bắt mạch thâm: “Chỉ là mê dược bình thường thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ không có chuyện gì nữa.”
“Ngươi tại sao lại xuất hiện ở nơi này?” Thích Thiếu Thương hỏi Thiết Thủ.
Thiết Thủ đáp: “Ta đang trên đường quay về kinh thì nhận được bồ câu đưa tin của sư phụ, người cho ta biết một số chuyện trọng yếu, vì thế ta phải gấp rút trở về.”
“Có chuyện gì trọng yếu?” Thích Thiếu Thương hỏi, ngữ khí nôn nóng vạn phần, “Có phải liên quan đến Cố Tích Triều không?”
Thiết Thủ ánh mắt sầu lo: “Người Liêu không giữ chữ tín, đã phái Đại tướng quân Gia Luật Tà đến Trung Nguyên mang Cố Tích Triều trở về Liêu quốc. Nội trong ba ngày, nếu Tống triều không giao ra người bọn họ sẽ lập tức khởi binh vấn tội, chủ động gây chiến.”
“Nói như vậy, Cố Tích Triều vốn chỉ là một cái cớ, ý định chủ yếu của Liêu quốc chính là phát động chiến tranh?” Thích Thiếu Thương cắn răng nói, “Vậy Cố Tích Triều là bị Gia Luật Tà mang đi?”
Thiết Thủ gật đầu: “Rất có thể. Gia Cát tiên sinh đã nhờTiểu Yêu ở đóng quân ở tất cả các con đường đi ra quan ngoại để dò xét, nhất định phải tra cho được đoàn người của Gia Luật Tà. Phòng ngừa có bất trắc xảy ra, sư phụ bảo ta và ngươi lập tức tiến đến trợ giúp.”
Thích Thiếu Thương cúi đầu im lặng. Thiết Thủ đột nhiên nói: “Thế bá còn nhắc tới một việc, đó là lý do vì sao người Liêu nhất định phải đem Cố Tích Triều mang về.”
Thích Thiếu Thương mạnh mẽ ngẩng đầu, chăm chú qua sát Thiết Thủ, vẻ mặt chuyên chú.
Thiết Thủ chậm rãi nói: “Người chết ở trong tay Cố Tích Triều chính là Tiêu Loan, là sủng thần của Liêu đế. Liêu đế biết được việc này liền vô cùng tức giận, muốn đích thân thẩm vấn Cố Tích Triều. Liêu đế tính khí hung tàn ác liệt, Cố Tích Triều nếu muốn chết cách thống khoái chỉ sợ mọi chuyện cũng không dễ dàng…”
Lời còn chưa dứt, Thiết Thủ chỉ thấy một bóng người vụt qua, Thích Thiếu Thương đã phi thân lên ngựa, vung roi gấp rút chạy đi.
……………
Sắc trời dần dần tối đen, theo sự dẫn đường của tiểu Thất, nhóm người của Gia Luật Tà một hàng đi vào Lạc Hà sơn.
Chỉ thấy hai bên vách đá dựng đứng, ở giữa chỉ có một con đường hẹp quanh co, thông qua hướng núi bên kia.
Bọn họ mới vừa bước vào sơn đạo thì đột nhiên nghe thấy giữa không trung một tiếng nổ vang. Gia Luật Tà thầm hô lên một tiếng không ổn, muốn lập tức rút lui e cũng không kịp rồi. Vô số những tảng núi đá thật lớn từ trên đỉnh đầu liên tiếp rơi xuống, ập nhanh về phía bọn họ.
Nhìn sang xung quanh, bên cạnh chính là vực sâu vạn trượng, lần này xem ra muốn tránh cũng không thể nào tránh thoát.
Tiểu Thất chỉ cảm thấy phía sau có tiếng gió, Cố Tích Triều đã từ trong xe nhảy vút ra, tay trái nắm lấy Minh nhi, tay phải tóm lấy tiểu Thất, chỉ cảm thấy một trận choáng váng đột ngột ập tới, hai người trong nháy mắt đã bị tung xa hơn mấy trượng, ngã nhào vào bụi cỏ mềm mại ở ven đường.
Cự thạch ào ào đổ xuống. Cố Tích Triều không chút hoang mang, nhanh nhẹn sử dụng khinh công bay vút lên cao. Chỉ thấy thân hình y nhanh chóng di động, đạp lên những tảng đá hướng về phía đỉnh núi.
Gia Luật Tà cũng nhanh chóng xoay người nhảy khỏi lưng ngựa, hét lớn một tiếng, hai chưởng đánh ra, cự thạch ở trước mặt bị hắn vung tay đánh nát.
Cố Tích Triều vừa xông đến giữa sườn núi thì đột nhiên một trận mưa tiễn như chờ sẵn mà hướng y lao xuống không ngừng, Cố Tích Triều biến sắc, nhanh chóng thay đổi phương hướng, vừa né tránh mưa tiễn vừa chật vật xoay người đáp trở về.
Gia Luật Tà mắt thấy cự thạch cùng mưa tiễn tán loạn xả xuống, trong lòng chợt lạnh. Cứ kéo dài như thế này chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu. Chợt thấy phía trước xuất hiện một bóng áo xanh, Cố Tích Triều đã tới đến trước mặt hắn, thấp giọng nói: “Nếu ngươi tin ta, ngay lập tức cùng ta nhảy xuống.”
Vừa dứt lời, Cố Tích Triều đã phi thân xuống trước, Gia Luật Tà không còn cách nào khác đành cắn chặt răng thả người nhảy theo,hai đạo thân ảnh một xanh một vàng, từ trên vách đá thẳng tắp rơi xuống, nhanh chóng biến mất dưới đáy cốc sâu thẳm.