[Thích Cố] Minh Hôn

Chương 2



Thuyền cứ xuôi theo dòng Phong Giang, sắc trời dần tối, Thích Thiếu Thương nhàm chán đánh ngáp một cái, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Trên lối đi nhỏ, một người phục vụ tay chân vụng về, đang bưng một khay thức ăn cho khách, ai ngờ bị vấp té, chỉ còn chút nữa là cả khay thức ăn nóng sốt đó đổ ụp lên người bên cạnh, Thích Thiếu Thương nhanh tay lẹ mắt, liền kéo người nọ đứng tránh ra, thế là khay thức ăn của người phục vụ lộn ngược úp lên cái ghế trống.

Người nọ vẫn còn lộ vẻ kinh hoàng, hơn nửa ngày mới xoay lại nói lời cảm ơn với Thích Thiếu Thương, ai ngờ khi quay người lại liền khiếnThích Thiếu Thương vô cùng sửng sốt, thì ra người mình đang ôm trong tay lại là chàng trai hay len lén quan sát mình, cậu mặc sơ mi trắng, bên ngoài khoác thêm áo khoác, khó trách lúc Thích Thiếu Thương mới nhìn thấy lại nhận không ra.

Người nọ cũng chăm chú nhìn Thích Thiếu Thương một hồi, cười nói cảm ơn anh, rồi lại nói: “Chỗ này cũng không ngồi được rồi.”

Thích Thiếu Thương nhìn lại chỗ mình ngồi một chút, bên cạnh vẫn còn một vị trí trống, cho nên liền yêu cầu cậu ngồi chung.

Kỳ thật anh cũng không thích chàng trai này. Song không biết vì sao, anh lại luôn bị cậu hấp dẫn. Rõ ràng tay đang cầm tờ báo để xem, hai tròng mắt lại không ngừng liếc về người bên cạnh.

Khi đã hơn bảy giờ tối, thuyền tấp vào bờ, du khách lục tục đi xuống thuyền. Lúc Thích Thiếu Thương đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa khoang thuyền, anh ngoái đầu nhìn vào trong một chút, cậu con trai đó vẫn ngồi ở chỗ cũ, giống như lúc sáng, vẫn không nhúc nhích.

“Thật là một người kì lạ.” Thích Thiếu Thương lầm bầm trong miệng.

Phong Giang quỷ thành, người ta đồn rằng ban ngày là người họp chợ, ban đêm là quỷ họp chợ. Lúc này trời đã tối hẳn, ban ngày vẫn còn vài vị du khách cười giỡn rộn ràng, bây giờ đột nhiên lại có cảm giác sợ hãi.

Thích Thiếu Thương đứng ở một ngã tư đường vắng bóng người, hít một hơi thật sâu, cống nước bên cạnh anh dường như bị ai trộm mất cái nắp rồi, một mùi hôi thối liền xông thẳng vào mũi.

“Oa! Mùi gì vậy!” Anh che mũi, phẩy phẩy, trong lòng vô cùng chán ghét cái nơi quỷ khí phủ trùm này.

Tìm được một khách sạn còn mở cửa, Thích Thiếu Thương ném hành lý xuống đất xong liền ngã người lên trên giường, trong mộng không biết đã mơ thấy bao nhiêu lần, bây giờ lại chạy tới nơi này, nhưng mà, phải làm sao mới có thể hiểu rõ bản thân mình cùng cái nơi quỷ quái này có quan hệ thế nào đây? Chẳng lẽ tới từng nhà hỏi từng người xem ai có quen mình hay không à? Chuyện như vậy chẳng phải quá hoang đường sao?

Nghĩ mãi không thông, bụng cũng réo ầm ầm, anh đứng lên, ra đường tìm chỗ ăn cơm.

Phong Giang ban đêm, lạnh tê tái.

Thích Thiếu Thương kéo chặt chiếc áo duy nhất trên người, thầm nghĩ: ‘Thành phố quỷ này thật đúng là âm khí bức người, ngay cả nhiệt độ cũng thấp hơn so với nơi khác. Một mặt oán giận, một mặt anh nhìn thấy phía trước đột nhiên xuất hiện một quán ăn nhỏ, buồn bực tan biến mất, anh vội vội vàng vàng bước vào đó.

“Ông chủ, đâu rồi?” Đi vào đến nơi, anh mới phát hiện, trong quán ăn không có một bóng người, thật đúng là gặp ma rồi, Thích Thiếu Thương bực mình gõ gõ lên mặt quầy, lớn tiếng gọi người.

“Đừng gọi, ông chủ không có ở đây.” Một thanh âm đột nhiên vang lên từ trong góc.

Thích Thiếu Thương giật mình muốn nhảy dựng lên, quay đầu lại nhìn, thì ra trong góc có một người mặc áo sơ mi trắng, quần jeans, khuôn mặt rất quen thuộc.

Không phải chứ... Thích Thiếu Thương trong lòng thầm than, thật đúng là gặp ma rồi, sao mà mình chỗ nào cũng đều gặp cậu ta?!

“Không phải gặp ma đâu, có thể là do tuyến đường du lịch của chúng ta giống nhau thôi.” Người này mỉm cười, cứ như có thể đọc được suy nghĩ của anh.

Thích Thiếu Thương bị cậu lật tẩy tâm trạng, cảm thấy ngượng, đành lại gần hỏi: “Sao cậu cũng ở đây?”

“Thì tôi cũng tới đây ăn cơm.”

“Nhưng ông chủ không có ở đây mà.”

“Chờ một chút ổng sẽ tới thôi.” Cậu điềm tĩnh, thong thả đáp lời anh.

Hai người ngồi xa như vậy mà nói chuyện thì không được tự nhiên cho lắm, nên Thích Thiếu Thương đành phải đi tới trước cái bàn cậu đang ngồi, gật đầu với cậu, rồi ngồi xuống đối diện.

“Chúng ta thật là hữu duyên.”

“Đúng vậy, phải rồi, ông anh đây xưng hô ra sao?”

Thích Thiếu Thương nhức đầu, “ông anh” hả? Tôi già dữ vậy sao?

“Tôi họ Cố, tên làTích Triều. Cố là tưởng nhớ, Tích là luyến tiếc, Triều nghĩa là mặt trời mới mọc.” Người này thật ra cũng rất cởi mở.

“Tôi họ Thích, gọi tôi là Thiếu Thương được rồi. Thích nghĩ là ưu tư, Thiếu trong chữ thiếu niên, Thương trong chữ thương nhân.” Thích Thiếu Thương cũng đành tự giới thiệu và giải thích tên mình một chút, kỳ thật trong lòng anh cũng không muốn giới thiệu kĩ như vậy với người xa lại, song người ta cũng đã giới thiệu như vậy rồi, nếu mình chỉ giới thiệu qua loa thì thật là cũng hơi thô lỗ.

Cố Tích Triều nghe xong trầm tư một chút, dường như ghi nhớ kĩ tên của anh.

“Anh sinh ngày mấy vậy? Anh Thích. Chúng ta chắc không bằng tuổi đâu, tôi sinh ngày 30 tháng 11 năm 80.”

Thích Thiếu Thương thầm nghĩ, nào giờ làm gì có chuyện mới gặp mặt mà phải khai báo hết tên tuổi, ngày tháng năm sinh cho người khác nghe bao giờ, nhưng nhìn đến đôi mắt chờ đợi của cậu, bảo anh nói cho có lệ cũng không được, đành phải đàng hoàng mà nói: “Tôi lớn hơn cậu một tuổi, tôi sinh ngày 31 tháng 10 năm 79”.

Cố Tích Triều nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, sau đó lại gật đầu.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.