[Thích Cố] Ngọc Tuệ Nhi

Chương 27



Tĩnh lặng, tĩnh lặng của cái chết, tĩnh lặng xuyên thấu nhân tâm.

Thời khắc Vô Tình, Lãnh Huyết và các bộ khoái đẩy cửa xông tới, đã bị cái tĩnh lặng này đóng băng chết lặng.

“Phụ thân!” Âm thanh non nớt chấn động nơi màng tai Cố Tích Triều, y yếu ớt mở mắt.

“Ngọc Tuệ Nhi!”

Truy Mệnh ôm Ngọc Tuệ Nhi đứng ở cửa. Truy Mệnh không đành lòng tiến vào, hắn ủy khuất mím môi, vẻ mặt thống khổ. Thả Ngọc Tuệ Nhi trên mặt đất, tiểu cô nương chân nam đá chân xiêu, vừa rời khỏi hai tay Truy Mệnh đã chập chững chạy tới. Thích Thiếu Thương vươn cánh tay ôm Ngọc Tuệ Nhi và Cố Tích Triều vào trong ngực. Tiếng khóc nức nở vang lên…

“Phụ thân, người làm sao vậy? Người đứng lên đi, ôm Ngọc Tuệ Nhi một cái!” Ngọc Tuệ Nhi không ngừng lay Cố Tích Triều, nước mắt lưng tròng.

“Ngọc Tuệ Nhi, ngoan, phụ thân mệt quá, ngày mai sẽ ôm Ngọc Tuệ Nhi có được không?” Cố Tích Triều thương yêu luyến tiếc sờ gương mặt nhỏ nhắn của nó. Ngọc Tuệ Nhi lau nước mắt gật gật đầu, trong đôi mắt to không có một tia hoài nghi. Nó rất tin, sáng mai thức giấc, nó lại nằm trong vòng tay trìu mến của phụ thân.

Hô hấp ngày càng suy nhược, Cố Tích Triều kéo kéo vạt áo Thích Thiếu Thương. Hai tay hắn run rẩy ôm chặt y.

“Truy Mệnh, phiền ngươi mang Ngọc Tuệ Nhi ra ngoài, chư vị, Cố Tích Triều không giữ.” Cởi cái túi trên cổ Ngọc Tuệ Nhi xuống, Cố Tích Triều nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, không quay đầu lại, hướng về phía cửa, nói. Truy Mệnh tiến đến ôm lấy Ngọc Tuệ Nhi, nó ngoan lạ thường, không khóc, không nháo, chỉ yên lặng nhìn Cố Tích Triều. Cố Tích Triều cũng nhìn nó, khi nó dần dần rời xa mình, Cố Tích Triều rướn người lên một chút, như muốn vĩnh viễn không buông tay Ngọc Tuệ Nhi ra.

“Ngọc Tuệ Nhi… quên phụ thân đi.” Nửa câu sau thanh âm rất khẽ, ngoại trừ Thích Thiếu Thương, không ai nghe thấy.

Thiết Thủ nhẹ nhàng ôm lấy Cố Y Nhược đang hôn mê, quay đầu nhìn Cố Tích Triều, trong mắt ẩn giấu một tia áy náy, do dự hồi lâu, cuối cùng chỉ thở dài rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương.

“Đại đương gia, vì sao ngươi không vận công độ khí cứu ta, chẳng lẽ, trong lòng ngươi vẫn còn hận?” Cố Tích Triều ngẩng đầu hỏi.

“Ta không muốn….” Thích Thiếu Thương thản nhiên nói, Cố Tích Triều bàng hoàng, ánh mắt ảm đạm.

“Bởi vì…” Thích Thiếu Thương vuốt ve sợi tóc quăn hai bên trán y, “Ta không muốn tách ngươi ra khỏi ta.”

“Đại đương gia, ngươi vẫn ngốc như vậy, vì sao học mãi cũng không thông minh lên được!” Cố Tích Triều thoải mái nở một nụ cười, lại tựa vào đầu vai hắn.

“Bởi vì, ngươi không cho ta cơ hội để thông minh ra.” Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng vuốt thanh sam, gương mặt tròn tròn nghịch ngợm.

“Tích Triều, ngươi còn nhớ Kỳ Đình tửu quán không?”

“…”

“Tích Triều, khúc nhạc ngươi đàn đêm đó tên gì?”

“…”

“Tích Triều, khi chúng ta gặp mặt, câu nói đầu tiên là gì?”

“…”

“Tích Triều!!” Thích Thiếu Thương bất mãn nâng mặt người nọ lên. Y cũng không thèm liếc hắn một cái, chỉ trở mình đưa tay vào trong cái túi của Ngọc Tuệ Nhi.

“Đại đương gia, ngươi xem.” Cố Tích Triều ngón tay chầm chậm mở túi, bên trong thấp thoáng vật gì xanh nhạt, lấy ra, là ngọc tuệ (hoa ngọc) được chế tác tinh xảo! Thích Thiếu Thương kinh ngạc nhìn.

“Là của Ngọc Tuệ Nhi?”

“Không phải.”

“Vậy nó là?”

Tay y tiến vào trong áo Thích Thiếu Thương, đỏ mặt, ngón tay lành lạnh nhưng không tiến vào sâu, chỉ kéo sợi tơ hồng nơi cổ hắn, bạch ngọc rơi ra. Ngón tay mảnh khảnh linh hoạt chuyển động, Thích Thiếu Thương thấy ngọc tuệ nhẹ nhàng xuyên qua cái lỗ nhỏ hình bán nguyệt trên bạch ngọc, vừa khít.

“Hồng Lệ, cuối cùng ta đã biết khối ngọc bội này thiếu cái gì.” Thích Thiếu Thương nhớ tới cảm giác kỳ quái khi mới gặp khối ngọc bội này. Thì ra, cảm giác đó không sai.

“Đại đương gia, ở Lục Phiến Môn, ngươi trách ta giận dữ với ngươi. Đó là bởi vì, khối ngọc bội này, là của ta.” Cố Tích Triều nhìn ngọc bội trong tay.

“Tích Triều, vì sao ngươi không nói sớm?”

“Ta nghĩ, cả đời này sẽ không gặp lại ngươi. Năm đó bên ngoài linh đường Vãn Tình, ta lấy ngọc tuệ trên ngọc bội ra, để ngọc bội ở lại. Nếu có duyên, ông trời sẽ cho ngươi nhìn thấy mảnh ngọc bội này. Từ đó về sau, ta để ngọc tuệ trong túi của Ngọc Tuệ Nhi, nếu ngươi không quay lại, nó sẽ theo Ngọc Tuệ Nhi vĩnh viễn là một ẩn số, không ai đoán ra, cũng không cần đoán ra…”

“Tích Triều, ta biết, ta vẫn luôn cảm thấy nó với ta có một mối liên hệ kỳ lạ, chỉ là, ta đã hiểu ra quá trễ, thực xin lỗi…” Thích Thiếu Thương gục đầu vào cổ Cố Tích Triều, cảm nhận được hơi ấm dần dần mất đi, tâm co rút đau đớn.

“Đại đương gia, Tích Triều cảm kích trời cao, đã không để ngươi một đi không trở lại, ba tháng, cùng ngươi vượt qua thời gian ba tháng, Tích Triều vĩnh viễn không quên.”

Trân người nhìn nụ cười vui sướng trên gương mặt Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương trong lòng tràn ngập tiếc nuối. Hắn những tưởng Cố Tích Triều rất tham danh vọng, khát vinh hoa, đói quyền lực, tưởng y muốn hiển hách, muốn thống trị thiên hạ. Nào ngờ, thì ra Cố Tích Triều căn bản không khao khát nhiều như vậy, y chỉ mong chờ có ba tháng —— ba tháng hắn sống dằn vặt trong hiểu lầm, nhưng đối với y lại trân quý như vậy. Mà hắn, vốn có thể cho y nhiều hơn…

“Đại đương gia.”

“…”

“Thiếu Thương!”

“Sao?” Thích Thiếu Thương ngẩng đầu.

“Đồng ý với ta một chuyện được không?”

“Ta không đồng ý.”

“Thiếu Thương.”

“Ta không đồng ý!”

“Thích Thiếu Thương, tên hỗn đản này!” Cố Tích Triều đưa tay sờ mặt Thích Thiếu Thương.

“Tích Triều, ngươi không có lý do gì, cũng không có quyền gì bắt ta đồng ý với ngươi. Ta không muốn ngươi uống bát canh Mạnh Bà, ta không muốn ngươi ở trên cầu Nại Hà ba năm, ta không muốn cả đời này không thể thấy ngươi, bởi ta sợ, sợ rằng nếu ta buông tay ngươi ra, ngươi sẽ biến mất…” Nước mắt Thích Thiếu Thương kịch liệt tuôn trào, nghẹn ngào khôn kể, khóc không thành tiếng. Ta sợ, ta sợ kiếp sau ta và ngươi sẽ không gặp lại nhau!

Nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Thích Thiếu Thương, ngón tay Cố Tích Triều ngón tay run rẩy lợi hại. Thích Thiếu Thương cầm tay y, đặt trên môi mình khẽ hôn hôn.

“Ta biết, điều này quá tàn nhẫn, nhưng, vì Ngọc Tuệ Nhi, vì Y Nhược, ngươi phải như vậy. Vì ta, vì ta, hoàn thành tâm nguyện này, được không?” Cố Tích Triều ghé vào lỗ tai hắn thì thầm, yếu ớt. Thích Thiếu Thương cảm thấy được toàn thân y ngày càng lạnh, ngày càng mềm nhũn.

“Tích Triều, có rất nhiều người có thể hoàn thành tâm nguyện của ngươi, có thể là Thiết Thủ, là Vô Tình, là Truy Mệnh, nhưng, đừng là ta, được không?”

“Đại đương gia, kỳ thực, Ngọc Tuệ Nhi không phải là nữ nhi của ta.”

Thích Thiếu Thương kinh ngạc mở to hai mắt, hắn đã từng mong chờ câu nói này thốt ra từ chính miệng Cố Tích Triều, nhưng mà, lúc này, hắn biết lời y sắp nói càng khiến hắn khó có thể từ chối trách nhiệm y giao.

“Ngọc Tuệ Nhi là nữ nhi của Y Nhược và Nam Cung Tuấn. Năm đó, nàng hết lòng yêu Nam Cung Tuấn, mẫu thân ta sở dĩ không muốn, là bởi vì Y Nhược đang đi vào vết xe đổ của người. Sau khi người biết Y Nhược có con với Nam Cung Tuấn, người chỉ có thể mang Y Nhược rời khỏi Dương Châu, Cố Y Nhược đổi tên thành Tử Yên. Nhưng mà, sau khi Y Nhược uống thuốc mất trí nhớ, thần trí bất minh, ta không thể để Ngọc Tuệ Nhi lại lâm vào bi kịch của mẫu thân nó. Vì vậy, ta đã nói nó là con của ta và Vãn Tình. Hiện tại, trừ ngươi ra, không ai biết thân thế của Ngọc Tuệ Nhi, vĩnh viễn sẽ không ai biết. Ngọc Tuệ Nhi, nên có một cuộc sống tốt đẹp, chỉ có ngươi mới có thể cho nó… ” Một trận ho khan dồn dập, Cố Tích Triều thống khổ ngẩng đầu, một dòng máu tươi từ khóe miệng chảy xuống cổ.

Thích Thiếu Thương càng ôm chặt y vào lòng, ghé vào lỗ tai y khẽ nói: “Ta đồng ý với ngươi, Tích Triều… Ta đồng ý với ngươi…” Chỉ có hắn hiểu được thanh âm này hỗn loạn, tuyệt vọng biết bao.

Cố Tích Triều hơi kinh ngạc nhìn Thích Thiếu Thương, nghiêng đầu, nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên gương mặt y, ngón tay y trên môi Thích Thiếu Thương khẽ động, Thích Thiếu Thương cuống quít nắm chặt lấy.

“Đại đương gia… Nếu có kiếp sau, ngươi, còn có thể…”

“Vị thư sinh này… thật sự là nhất biểu nhân tài… Tích Triều, nhớ rõ… nhớ rõ…” Nếu năm đó biết kết cục là thế này, có phải ta sẽ chọn lựa xem ngươi như một người xa lạ? Nhưng khi nắm tay ngươi đi cho tới hôm nay, ta rốt cuộc cũng không muốn buông ra. Nếu, kiếp này vô duyên, chúng ta, hẹn kiếp sau, được không?

Ánh mắt Cố Tích Triều dần dần trở nên ôn nhu, nhưng cũng dần dần mơ màng, y nỗ lực khống chế không muốn nhắm mắt lại, dùng sức lực cuối cùng thu trọn hình dáng người y thương yêu nhất vào trong mắt, khảm sâu nơi đáy lòng. Thích Thiếu Thương trơ mắt nhìn bóng hắn trong mắt người ấy trở nên mơ hồ, cảm giác chết lặng lan trong không gian. Nụ cười ngưng đọng trên gương mặt y, có lẽ, bởi vì lời hẹn tương phùng ở kiếp sau!

Điên cuồng ôm chặt y, chặt đến mức cánh tay đau nhức mất đi tri giác, nhưng Thích Thiếu Thương vẫn vô vọng cảm giác được sinh mệnh của Cố Tích Triều càng lúc càng rời xa vòng tay hắn. Tiếng nấc nghẹn ngào cuối cùng trở thành tiếng thét tê tâm liệt phế xé nát màn đêm. Ngón tay dài trắng nõn mỹ lệ vẽ một đường cong trên không trung, như muốn họa lại vầng trăng đơn độc lạnh lẽo ngoài cửa sổ. Ánh trăng rọi trên thanh sam yếu ớt, trên vết thương đẫm máu đỏ tươi, vết thương vĩnh viễn không bao giờ khép lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.