Khi tiệc rươu đang diễn ra lưng chừng thì hoàng đế phái người đến tặng cho lão Vương phi một khối ngọc như ý cực lớn. Mọi người không khỏi trầm trồ, tiệc rượu lại càng thêm náo nhiệt. Bọn họ không hề hay biết rằng lúc này trong Dung vương phủ đã bị bao trùm bởi một luồng khí âm trầm tràn đầy sát khí.
Thích Thiếu Thương cảm thấy được có chuyện không ổn, tay cầm chiếc đũa cũng không có chút sức, chẳng lẽ là do hắn uống say? Không thể nào, đêm nay hắn chẳng uống bao nhiêu, mà với tửu lưởng của hắn thì cho dù có uống nhiều cũng không thể dễ dàng say như thế.
Hắn cẩn thận quay sang nhìn nhìn Cố Tích Triều, phát hiện y vẫn không có điều gì khác lạ. Vừa muốn mở miệng hỏi, Cố Tích Triều lại đi trước một bước cắt lời hắn.”Thiếu Thương, ta đi ra bên ngoài hít thở không khí một chút.”
“Ta đi cùng ngươi.” Thích Thiếu Thương có chút lo lắng nhìn y.
“Không cần, ngươi lưu lại tiếp tục quan sát. Ta sẽ trở về mau thôi.” Cố Tích Triều nói xong, không đợi Thích Thiếu Thương đáp lời liền mau chóng bước nhanh ra cửa.
Cố Tích Triều ở Dung vương phủ cũng đã ba năm, tuy rằng phần lớn thời gian y đều nhốt mình trong phòng nhưng là đối với địa hình của vương phủ y vẫn nắm rõ như lòng bàn tay.
Vừa đi ra đại sảnh, Cố Tích Triều đã cảm thấy có điều gì đó thật không bình thường. Bên ngoài quá yên lặng, một sự yên lặng chết người. Tuy rằng biết Triệu Thành nhất định đang có âm mưu đen tối nào đó, nhưng đến giờ này yến hội cũng sắp kết thúc nhưng hắn vẫn chưa có động tĩnh gì, rốt cuộc là Triệu Thành đang muốn làm gì đây?
Cảm giác khẩn trương khiến gương mặt nhợt nhạt của y hiện ra vài phần mệt mỏi. Hít vào một hơi thật sâu, y phát hiện trong không khí có một loại hương vị nhàn nhạt, nếu không cẩn thận chú ý sẽ không thể nào phát hiện ra. Loại này này rất thuộc, hình như là..
“Thì ra là thế…” Cố Tích Triều dừng lại một chút, sau đó vội vàng xoay người bước nhanh vào trong.(tuyetlam.wordpress.com)
“Đứng lại…” Ngay khi Cố Tích Triều muốn rời khỏi hoa viên, đột nhiên một bàn tay từ phía sau gốc cây đại thụ liền vươn ra, bắt lấy cổ tay y rồi đem cả người y áp mạnh vào thân cây, sau đó nhanh chóng khóa chặt hai vai khiến y không thể nào phản kháng. Trong toàn bộ quá trình đó, Cố Tích Triều không hề có một cơ hội chống cự nào. Cổ tay nơi bị nắm lấy rất đau, nơi hai vai lại càng lâm vào tình trạng thảm hại, hai cánh tay của người kia rắn chắc mạnh mẽ hệt như một cặp thiết trảo, gắt gao siết chặt lấy y.
“Ngươi…” Thấy rõ người đang khống chế mình, trong mắt Cố Tích Triều hiện lên một tia kinh ngạc. (Edit:Tuyết Lâm)
“Ngươi là muốn nói, ta tại sao lại ở chỗ này, có phải không?” Người đến không phải ai khác mà chính là người đáng lẽ đang chủ trì buổi tiệc ở đại sảnh, Dung vương Triệu Thành.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của Cố Tích Triều, Triệu Thành cảm thấy thật cao hứng.
“Yến hội đã xong rồi sao? Vậy ta cũng xin cáo từ.” Cố Tích Triều lúc này đã khôi phục bộ dáng thanh lãnh cao ngạo của lúc thường, nhưng khi y vừa cố lách người thoát khỏi Triệu Thành thì ngay lập tức ở trên lưng cùng hai vai đều bị ép đến mức trở nên đau nhói.
“Tích Triều, ngươi có biết ta mới vừa từ nơi nào trở về không?” Cảm giác được sự chống cự của y, Triệu Thành càng dùng sức áp mạnh.
“Ta đã nói, không được gọi ta là ‘Tích Triều’.”
“Ta không thể, nhưng Thích Thiếu Thương có thể sao? Hả?!” Nghe được lời đáp của Cố Tích Triều, nét mặt Triệu Thành ngay lập tức chuyển sang dữ tợn. Hắn dời một tay sang bóp chặt lấy cổ y rồi gằn từng tiếng hét lớn:
“Ngươi yêu Thích Thiếu Thương, có phải hay không? Có phải hay không?”
“Vương gia… Nói đùa, khắp thiên hạ… Đều… Biết, Thích Thiếu Thương… là..kẻ thù…của ta….” Cố Tích Triều hiện tại không hề có ý muốn chống lại Triệu Thành, bởi vì y biết, y có cố gắng cũng chỉ là phí công, chi bằng chừa lại một chút khí lực để thừa cơ phản kháng. Nhưng cổ bị bóp mạnh thế này khiến y thực sự rất khó thở, nói chuyện cũng ngắt quãng không lưu loát.
“Ngươi không cần gạt ta. Lúc nãy ta đã nhìn thấy rất rõ ràng, hắn gọi ngươi ‘Tích Triều’, ngươi gọi hắn ‘Thiếu Thương’, còn nhìn nhau nói cười thắm thiết, ngươi nói như thế mà là kẻ thù sao? Gạt người cũng phải nhớ kỹ lại những chuyện mình đã làm chứ!”