[Thích Cố] – Tâm Khóa

Chương 22



Edit + Beta: Tuyết Lâm

“Ta biết.” Cố Tích Triều nhẹ nhàng thở dài một hơi, y nâng tay lên nắm lấy bàn tay Thích Thiếu Thương đang đặt trên vai mình.

“Tích Triều, tay ngươi!” Tay của Cố Tích Triều phi thường lạnh lẽo, nhưng điều làm cho Thích Thiếu Thương nổi giận chính là trên cổ tay của y có một dấu bầm tím rất nghiêm trọng, nổi bật trên làn da trắng nõn của Cố Tích Triều.

“Triệu Thành! Là ngươi làm?” Thích Thiếu Thương run rẩy cầm lấy đôi tay mảnh khảnh đang bị thương của y, nếu ánh mắt của hắn có thể hóa thành hỏa ngục thì chắc chắn lúc này Triệu Thành đã sớm bị thiêu rụi thành tro.

“Hừ, đúng thì thế nào? Thích Thiếu Thương, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ, tuy rằng ngươi không bị trúng ma dược nhưng hiện tại nội lực của ngươi cũng đã không còn. Đừng cho là ta không biết ma dược này căn bản không có tác dụng đối với ngươi, vì thế ta đã bảo Hình Giang Thiên pha thêm một chút thuốc khác ở trong đó, đây chính là thứ thực sự có thể dùng để đối phó ngươi.” Triệu Thành nhìn về phía hai bàn tay đang nắm chặt của Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều, ánh mắt sắc bén tràn đầy sát khí muốn giết chết Thích Thiếu Thương.

“A, đường đường một Vương gia đức cao vọng trọng, không ngờ lại sử dụng loại thủ đoạn hạ lưu đê tiện như thế này, cho dù sau này ngươi có ngồi trên long ỷ thì cũng sẽ để lại tiếng xấu muôn đời, huống chi, ngươi căn bản không có khả năng thành công.” Thích Thiếu Thương ngoài cười nhưng trong không cười, lâu ngày ở cùng Cố Tích Triều như thế, bản lĩnh châm chọc đương nhiên hắn cũng đã được học hỏi rất nhiều.

Triệu Thành nhìn Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều có cùng một biểu cảm trên gương mặt, lúc đầu hắn thực sự rất tức giận nhưng sau đó lại ha hả bật cười.

“Thích Thiếu Thương, hiện tại ngươi cứ việc mà đánh võ mồm đi, chờ bổn vương đăng cơ, người đầu tiên ta phải giết chính là ngươi.” Sau khi nói xong Triệu Thành chuyển hướng Cố Tích Triều: “Cố Tích Triều, ngươi hiện tại muốn thay đổi chú ý vẫn còn kịp.”

Cố Tích Triều không nói gì, y thậm chí chẳng thèm liếc mắt nhìn sang Triệu Thành đang khua môi múa mép chờ y đổi ý, ánh mắt nhu tình trước sau vẫn một mực nhìn về phía Thích Thiếu Thương.

“Vương gia, ngoại trừ Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều, những người khác đều đã ký tên qua. Thỉnh Vương gia xem xét.” Lúc này một gã thị vệ đang cầm bản Vạn Ngôn Thư kia hướng Triệu Thành hành lễ.

“Được, mang bọn ngu xuẩn đó cùng bổn vương đến hoàng cung.”

“Tuân lệnh!”

“Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều, ta muốn các ngươi nhìn thấy thời khắc bổn vương làm nên đại sự là như thế nào. Sau đó… chính là giờ chết của các ngươi!”

“Vương gia xin cứ tự nhiên!”

“Hừ!”

Đoàn người tập trung ở cửa nhanh chóng xuất phát hướng về hoàng cung. Triệu Thành cùng thị vệ của hắn cưỡi ngựa đi ở phía trước, những đại thần cùng thương nhân đi ở bên trong, bao gồm cả Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều bước, phía sau là những đội binh hùng hậu không ngừng đốc thúc.

“Tích Triều, ngươi cảm thấy thế nào?” Thích Thiếu Thương lo lắng nhìn sắc mặt Cố Tích Triều càng ngày càng tái nhợt.

“Ta không sao…” Miệng tuy nói là không có việc gì nhưng trong âm thanh âm rõ ràng so với bình thường có chút suy yếu. Một bàn tay y gắt gao nắm chặt lấy vạt áo trước ngực, trên mặt mồ hôi lạnh cũng không ngừng toát ra. Từ sau khi gặp lại Thích Thiếu Thương, bệnh tim của y dường như đã thuyên giảm. Không nghĩ tới lúc này lại phát tác nhói đau, hiện tại y chỉ có thể tận lực che dấu, hy vọng không để cho Thích Thiếu Thương nhìn ra.

“Vừa rồi ở đại sảnh cũng không thấy Hình Giang Thiên, hắn nhất định đang chờ ở hoàng cung để tiếp ứng. Hiện tại nội lực của ta hoàn toàn biến mất, càng không phải là đối thủ của hắn. Tích Triều, có phải ngươi cùng thế bá sớm đã có sắp xếp rồi không?”

“Đúng vậy, ngươi không phát hiện ra kể cả “tên đó” cũng không thấy tăm hơi sao?” Cố Tích Triều lộ ra một nụ cười yếu ớt.

“Đúng rồi, Lãnh Huyết cũng không thấy. Ta hiểu rồi, người hôm nay đến cùng Lãnh Huyết vốn không phải thế bá.” Ánh mắt Thích Thiếu Thương bỗng nhiên sáng rực lên.

“Vậy theo ngươi, “tên đó” mà ta nói đến là đang muốn ám chỉ ai?” Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương lộ ra biểu tình tán thưởng, sau đó mỉm cười hỏi tiếp.

“Ta nghĩ người ngươi muốn nói đến chính là Truy Mệnh?” Mặc dù là hỏi, nhưng Thích Thiếu Thương vẫn dùng ngữ khí khẳng định để trả lời.

Cố Tích Triều gật gật đầu mỉm cười nhìn về phía Thích Thiếu Thương, giống như đang nói, quả nhiên hắn không phải loại người chỉ có tay chân mà không có đầu óc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.