Tất cả mọi người đều bị hành động của Thích Thiếu Thương dọa đến mức chết trân, bọn họ chưa từng thấy qua Cửu hiện thần long lại có loại biểu cảm như thế.
“Thích Thiếu Thương, ngươi bình tĩnh lại một chút đi, Cố Tích Triều vẫn chưa chết.” Vô Tình không biết theo khi nào thì tiến vào, y tới gần Thích Thiếu Thương rồi nhẹ giọng nói. Quả nhiên, nếu quan sát kỹ thì ngực Cố Tích Triều vẫn còn hơi phập phồng.
“Ngươi nói sao?” Vừa nghe câu nói ấy xong, Thích Thiếu Thương liền ngẩng đầu mờ mịt nhìn về phía Vô Tình.
“Ta nói, Cố Tích Triều vẫn chưa chết.”
“Ngươi lặp một lại lần nữa.” Thích Thiếu Thương thật cẩn thận nhìn y bằng ánh mắt mong chờ.
“Cố Tích Triều vẫn chưa chết!” Có được sự khẳng định của Vô Tình, Thích Thiếu Thương hệt như được tái sinh.
“Vô Tình, cứu y, mau cứu y!” Thích Thiếu Thương kích động nói với Vô Tình, khóe môi tuy cười nhưng biểu cảm xúc động đến mức gần như bật khóc.
“Đây là thứ mà trước khi đến vương phủ Cố Tích Triều đã giao cho ta.” Vô Tình từ trong lòng ngực lấy ra một cái dược bình màu lam, giống hệt chiếc bình mà Cố tích triều vẫn luôn mang theo bên người. Trong nháy mắt, Thích Thiếu Thương đã hoàn toàn hiểu rõ, khó trách ngày đó khi hắn hỏi thuốc trong bình kia dùng để làm gì thì phản ứng của Cố Tích Triều lại kỳ quái như thế.
“Y nói thuốc trong dược bình này có thể cứu mạng y.”
Thích Thiếu Thương dùng thuốc cố gắng ép vào, rốt cục có thể làm cho Cố Tích Triều thành công nuốt xuống viên dược cứu mạng. Một lúc sau, kinh mạch của Cố Tích Triều dần trở nên bình ổn. Gia Cát thần hầu cùng nhóm người của Lục Phiến Môn lưu lại xử lý những chuyện cần thiết, Thích Thiếu Thương vội vã mang theo Cố Tích Triều trở lại Kim Phong Tế Vũ Lâu.
… …
“Tích Triều, uống thuốc đi.” Thích Thiếu Thương đẩy cửa tiến vào, trên tay bưng theo một chén dược, trên khay còn đặt thêm rất nhiều mứt hoa quả để dỗ dành y.
Cố Tích Triều đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, đầu gối lên trên cánh tay, vươn tay ra đón lấy những cánh hoa mai đang thi nhau rơi xuống.
Nghe thấy âm thanh của Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều quay đầu nhìn hắn nở ra một nụ cười ngọt ngào mà tuyệt diễm.
Nhìn thấy hình ảnh đó, Thích Thiếu Thương suýt chút nữa quên mất mình đang muốn nói gì.
“Lại dùng chiêu này? Lần sau ngươi nếu không chịu mặc áo khoác chạy đến cửa sổ thì xem ta sẽ trừng phạt ngươi như thế nào!” Thích Thiếu Thương bày ra bộ dáng hung ác muốn lao về phía y.
“A… Ngươi dám!” – Cố Tích Triều hơi nhướn mi thách thức, hành động tuy có vẻ kiêu ngạo nhưng nhìn sao cũng đáng yêu vô cùng.
“Ngươi xem ta có dám hay không!” Thích Thiếu Thương khẩu khí ra vẻ thô lỗ nhưng đôi tay lại thật cẩn thận đem Cố Tích Triều ôm tới bên giường rồi kéo chăn phủ kín lại.
“Ta nói thật đấy. Nếu lần sau ngươi dám tái phạm ta thật sự sẽ đem ngươi cột chặt trên giường, sau đó nhất định sẽ làm cho ngươi ba ngày cũng không thể bước xuống.” Thích Thiếu Thương chăm chú nhìn Cố Tích Triều nói.
“Thiếu Thương…” Nghe vậy sắc mặt Cố Tích Triều dẩn chuyển thành một mảng phiếm hồng, sau khi phải tịnh dưỡng trên giường liên tục hai tháng, khi Vô Tình tuyên bố y đã khỏi hẳn lại nhằm lúc ban đêm, Thích Thiếu Thương liền không kiềm chế nổi mà tiến tới… rốt cuộc y đã phải nằm tiếp trên giường thêm mấy ngày.
“Ta hứa với ngươi.”
“Không được phép gạt ta!” Thích Thiếu Thương nhìn gương mặt đỏ ửng của Cố Tích Triều, cảm thấy được yết hầu lại bắt đầu khô nóng.
“Ừm…” Nhìn Thích Thiếu Thương càng càng ngày càng tiến sát, đôi môi Cố Tích Triều lại chậm rãi nở ra một nụ cười.
Thiếu Thương, ở lại bên cạnh ngươi đối với ta là một niềm hạnh phúc….