Trên đời này, có tình yêu nào đến chết cũng không đổi thay? Có say đắm nào vững vàng dù qua bao tháng năm cũng không mảy may dao động? Lại có lưới tình nào mặc cho người ta giãy dụa cũng không rách?
24 giờ trước, Cố Tích Triều có thể khẳng định, không có!
Nhưng hiện tại, cậu lại không biết nên dùng tâm trạng gì để đối mặt với vấn đề này, nói đúng hơn, là đối mặt với tình yêu của ba mẹ khi xưa.
Người phụ nữ cuồng si và người đàn ông bạc tình, câu chuyện của họ ngày ấy cũng như muôn vàn những câu chuyện tình khác trên đời, vốn chẳng có gì nổi bật! Cố Tích Triều đến bây giờ thậm chí cũng vẫn không biết ba cậu tên gì, đừng nói đến những điều khác, bởi người đàn ông này là cấm kỵ! Có lẽ, trước đây cậu cũng đã từng vì không có ba mà đau khổ, có lẽ vậy. Cậu cũng không nhớ rõ lắm… Nhưng mà bây giờ, nhìn thấy gương mặt người đàn ông ấy trong những bức ảnh cũ, giữa đám di vật còn sót lại của mẹ, trong lòng Cố Tích Triều lại chẳng chút gợn sóng, chỉ lặng im như một vũng ao tù.
Cậu lặng lẽ đi ra nghĩa địa.
Nơi này tiết trời tốt lắm. Cố Tích Triều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, khẽ thở dài, “Con phát hiện trong đống di vật của mẹ có một thứ rất thú vị …” Cậu rút bức ảnh ra, thờ ơ huơ trước mộ, “Con muốn hỏi mẹ một chút. Bức ảnh này, mẹ luôn cất giữ kĩ, dù bao năm qua mẹ lang thang nơi đầu đường xó chợ vẫn một khắc không rời, có nghĩa là, mẹ còn yêu ông ấy đúng không? Mặc dù… ông ấy phản bội mẹ?! Rốt cuộc, tình yêu… là cái gì? Mà cho dù ông ấy xúc phạm mẹ, phản bội mẹ, thì mẹ vẫn hy vọng có một ngày ông ấy trở lại bên mình?”
Cố Tích Triều vò nát bức ảnh trong tay, để che giấu tâm trạng của cậu, rất loạn!
“Hay cũng chẳng phải vậy? Mẹ chỉ là không cam lòng, không cam lòng bị vứt bỏ, không cam lòng chịu thua kém người phụ nữ khác? Mẹ nghĩ rằng, tình yêu vĩ đại của mẹ trong mắt ông ấy cũng chẳng là gì hết? Cho nên, mẹ không phục? Nhiều năm kiên trì như vậy, chỉ bởi vì mẹ không chịu cúi đầu nhận thua, không chịu thừa nhận chính mình không bằng người. Tựa như khi đánh một ván cờ, cho dù đã sắp mất sạch tướng mã, vẫn cố chấp ôm lấy bàn cờ không chịu buông tay? Ngoan cố như thế, rồi lâu ngày lại hoang tưởng rằng mẹ yêu ông ấy chân thành? Nhưng sự thật, mẹ cũng chỉ là một khúc nhạc đệm trong đời ông ấy, không hơn!”
Ý nghĩ thứ hai này khiến lòng Cố Tích Triều thư thái hơn rất nhiều. Cậu lấy bật lửa ra, “Con mặc kệ nguyên nhân thật sự khiến mẹ cất giữ tấm ảnh này là gì, nhưng nếu mẹ đã để tâm đến nó như thế, con sẽ đốt đi để nó bầu bạn cùng mẹ dưới suối vàng.” Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, cậu yên lặng nhìn bức ảnh đang dần hóa thành tro tàn, bình tĩnh nói, “Con sẽ không đi tìm ông ấy, nhất định không! Con nghĩ, con không vô dụng đến nỗi phải van cầu một chút hồi ức của kẻ khác để cứu lấy sinh mạng mình!”
Mẹ, con không phải mẹ! Con không có thứ thú vui chạy đi tìm người không liên quan để tình nguyện biến mình thành một khúc nhạc đệm, mà đổi lại chỉ được một tiếng thở dài, một cái nhíu mi. Như thế để làm gì?
Vừa về đến Biện Kinh, Cố Tích Triều lập tức chú ý đến chiếc xe thể thao màu đỏ đang sáng đèn đến chói mắt, không khỏi có chút run rẩy. Gần đây phát sinh quá nhiều chuyện, nên cậu căn bản đã quên bẵng người phụ nữ phiền toái này, Du Mỹ Diêu!
Cố Tích Triều tiến lại gần, chống một tay trên mui xe, cậu cúi người, sốt ruột gõ cửa kính, nói như ra lệnh: “Xuống xe!” Được đàng chân lân đàng đầu, cậu không thể tiếp tục nhịn nổi nữa, vậy thì dứt khoát một lần!
“Buông ra!” Cố Tích Triều lạnh nhạt vung mạnh tay, “Tôi chỉ nói một lần, bà Du, bất luận bà thích tôi thật hay giả, đều không liên quan đến tôi, mong bà từ nay về sau đừng đến quấy rầy tôi nữa!”
“Sao cậu có thể nói thể! Tôi đương nhiên là thật tình, nếu không phải vì cậu…”
“Vì tôi? Bà Du, nếu nói thế để gạt cảnh sát còn được, chứ muốn gạt tôi sao? Tôi đã ngỏ lời với bà, hay có bất kỳ biểu hiện nào chứng tỏ tôi muốn có mối quan hệ này chưa? Chúng ta vốn không thể, điều này chính bà rõ nhất! Bà Du, bà không còn là nữ sinh mười sáu mười bảy tuổi, lời của tôi, câu nào thật câu nào giả, bà chắc chắn có thể phân biệt rõ ràng. Màn kịch này diễn cũng đã lâu lắm rồi! Tôi công nhận bà là một đạo diễn kiêm diễn viên vô cùng xuất sắc, nhưng nếu bà đã biết đường vào màn kịch này, thì cũng theo lối ấy mà bước ra! Di sản đã đoạt được, nên hạ màn rồi!”
“Cậu…” Gương mặt vốn rạng rỡ vừa nghe Cố Tích Triều nói xong câu này, đã lập tức trở nên sợ hãi và dữ tợn đến vặn vẹo.
“Bà yên tâm, tôi không nói với cảnh sát đâu. Tôi không để ý chuyện người khác. Cho nên, tôi mong bà đừng bao giờ đến đây dây dưa nữa. Cho dù bà si mê thật hay chỉ là đóng kịch, tôi đều không có hứng thú! Bà nghe rõ chưa?”
Nói xong, Cố Tích Triều không để ý tới người phụ nữ trước mặt, nhanh chóng một mạch rời đi.
“Đối với người đã không còn giá trị lợi dụng, cậu vẫn luôn vô tình như thế sao? Vô tình như ném bỏ một đôi giày rách?”
Lúc nghe được câu nói lành lạnh này của Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều cơ hồ muốn hét lên, hôm nay rốt cuộc là cái ngày quái quỷ gì vậy? Mọi chuyện đều kéo đến cùng lúc?!
Đôi mắt cậu thoáng cái tối sầm, u ám, lạnh lùng, tàn độc. Cậu ngẩng đầu nhìn anh, “Tôi không biết cậu có sở thích rình rập người khác cơ đấy.”
“Cậu sai rồi, tôi chỉ đơn giản muốn về phòng thu dọn đồ đạc của mình thôi, bởi tôi không biết nên ở cùng phòng với cậu như thế nào nữa. Tôi nghĩ cậu hiểu.” Thích Thiếu Thương cười khẽ một tiếng, đi đến trước mặt cậu, ánh mắt lại lướt về phía Du Mỹ Diêu, “Bà ấy còn đứng đó nhìn cậu kìa, có lẽ tâm can đều nát cả rồi. Cố Tích Triều, cậu thật sự là một thứ bệnh dịch!”
“Cám ơn lời khen!” Cố Tích Triều hạ giọng nở nụ cười, chuyện của cậu vốn không cần giải thích với bất kỳ ai, không cần thiết, cũng không đáng! Cho dù cậu muốn cởi bỏ lớp mặt nạ của mình, cũng phải xem người đó có đủ tư cách nhìn không đã!
“Cố Tích Triều! Tình yêu, cậu thật sự coi nó rẻ mạt đến vậy sao?” Thích Thiếu Thương biết anh không nên tiếp tục nói, nhưng nhìn thấy gương mặt hững hờ của Cố Tích Triều, lại nhịn không được muốn hỏi cậu câu ấy.
Cố Tích Triều khựng lại. ‘Tình yêu’, trên đời có thứ này sao? Giữa mẹ và người đàn ông kia là tình yêu à? Du Mỹ Diêu đối với cậu là tình yêu à? Hay, Thích Thiếu Thương cho rằng đêm hôm đó, giữa bọn họ tồn tại thứ gọi là ‘tình yêu’? “Tình yêu, cho dù bị đột quỵ rồi chết ngay bây giờ, tôi cũng không tin!”
Có thể một câu này chính là toàn bộ đáp án. Thích Thiếu Thương cười buồn bã, rồi xoay người bỏ đi. Anh không phải là loại người cầm lên được không bỏ xuống được. Muốn anh đánh mất tôn nghiêm để đi van cầu người khác, xin người ta yêu anh, anh làm không xong! Cho dù là cầu được, thì tình yêu như thế còn có ý nghĩa gì? Kiêu ngạo của Thích Thiếu Thương chưa bao giờ kém Cố Tích Triều nửa phần!
Chắc chắn, những năm sau này, mỗi khi cái giá rét của mưa gió thấm vào khiến các đốt ngón tay ẩn ẩn đau, Thích Thiếu Thương đều nhớ lại ngày hôm nay. Nếu hôm nay Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều đơn giản kết thúc mọi chuyện, hai người trở thành hai kẻ xa lạ… Nếu hôm nay Thích Thiếu Thương có thể từ bỏ đoạn tình cảm này, xem tất cả là một giấc mơ… Nếu hôm nay Thích Thiếu Thương không liều mạng cứu Cố Tích Triều… Nếu hôm nay Du Mỹ Diêu không điên cuồng muốn lái xe đâm chết cậu… Nếu hôm nay tai nạn ấy chẳng xảy ra…
Tình yêu là một thứ xa xỉ. Muốn có được nó phải trả một cái giá vô cùng đắt, trả bằng lý trí, bằng tình cảm, bằng sức lực, bằng tinh thần, bằng thời gian, và bằng cả những khổ đau trong đời. Trên thế gian này, mọi chuyện đều có cái giá của nó, nhưng có thể những chuyện khác là giao dịch công bằng, còn tình yêu luôn khiến người ta mất nhiều hơn được, phải không…