[Thích Cố] Tin Rằng Có Duyên

Chương 6: Chớ buồn phía trước không tri kỷ*



*Nguyên văn “Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ” trong tác phẩm Biệt Đổng Đạicủa Cao Thích.

Cao thủ so chiêu, chung quy đều là so khẩu khí! Vì vậy, hoàn toàn có thể hiểu được cảm nhận của mọi người khi nhìn Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương ném cho nhau ánh mắt giết người tóe lửa. Cố Tích Triều từ đâu bỗng xuất hiện, khiến vạn vật lập tức chìm trong băng tuyết thấu xương. Năm nay mùa đông đến sớm, mới tháng chín đã ào ào khí lạnh…

Một phút sau, Cố Tích Triều thuận tay quăng trái bóng rổ về phía Thích Thiếu Thương, “rầm” một tiếng, trên khán đài vốn còn vài người trò chuyện khe khẽ, nhưng vào thời khắc đó, tất cả đều đồng loạt im bặt. Cậu nheo mắt nhìn anh, “Cậu vừa mới nói gì đó?” Ngữ khí thanh u băng lãnh, lại mang theo sát khí sắc bén như lưỡi đao.

Thích Thiếu Thương đương nhiên biết những lời vừa rồi có hơi quá đáng, lúng ta lúng túng lùi về sau mấy bước, đoạn kéo tay áo cậu, “Tích Triều, đều là người một nhà, hỗ trợ nhau đi…”

Cố Tích Triều sao lại không hiểu tình cảnh của Thích Thiếu Thương chính là tức nước vỡ bờ, nếu hôm nay cậu không ra tay, mai này cũng khó lòng sống yên ổn!

Chậm rãi từ tốn cởi áo ngoài, quát: “Đổi người!” Tiếp theo chỉ Mục Cưu Bình, “Cậu, ra ngoài!”

“Tích…” Thích Thiếu Thương vừa định mở miệng, đã bị Cố Tích Triều trừng mắt chặn lại.

“Không có tinh thần xây dựng, chỉ làm hỏng chuyện, giữ để làm gì?”

Lời tuy không tốt, nhưng không thể phủ nhận nó rất có đạo lý, Thích Thiếu Thương chỉ có thể gật đầu đáp ứng, sau đó cổ vũ toàn đội, “Các cậu nghe cậu ấy chỉ huy, cố gắng chuyền bóng cho cậu ấy. Hai phút cuối tôi sẽ vào sân, chúng ta nhất định có thể thắng!”

Sau một hồi hỗn loạn, trận đấu lại được tiếp tục.

Mà Cố Tích Triều tuấn mỹ lạnh lùng, nhưng khi cần lại có thể cuồng ngạo bức người kia, chỉ trong năm phút một mình chống đỡ đại cục, đã giúp khoa kiến trúc đảo ngược tình thế, gần như nắm chắc ngôi vị quán quân.

“Thật là lợi hại!” Sau khi một quả vào rổ, chủ nhiệm khoa kiến trúc Cửu U mới hoàn hồn, lập tức khen, “Khí thế kinh người! Cố Tích Triều, trước kia chưa từng nghe qua tên này! Giáo sư Gia Cát, thoạt nhìn cậu ta với Truy Mệnh cũng giống nhau vài phần a.”

Trưởng khoa kiến trúc đương nhiệm Gia Cát Chính Ngã mỉm cười gật đầu, Cố Tích Triều, cái tên quả là rất ấn tượng. Vô Tình và Thiết Thủ đều nhắc đến, hôm nay tận mắt chứng kiến, danh bất hư truyền!

“Thiếu Thương, cậu ta chơi bóng rổ rất khá?” Tuy rằng đã chứng kiến, nhưng trong lòng Nguyễn Minh Chính có chút kỳ quái. Ánh mắt Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều dường như quá nóng bỏng, mà anh cũng tín nhiệm và tôn sùng cậu ta hơi quá đáng!

“Cậu không xem hả?” Thích Thiếu Thương lại không để ý nhiều như vậy, ánh mắt chỉ chuyên chú dõi theo Cố Tích Triều. Dáng người khỏe khoắn, mạnh mẽ nhanh nhẹn, cậu mặc áo thể thao màu xanh nhạt trông thật đẹp. “Cậu ấy rất nhanh…”

“Cậu ta nhanh, Truy Mệnh cũng không chậm!” Nguyễn Minh Chính trong lời nói ẩn ẩn có chút ghen tuông.

“Không giống nhau!” Thích Thiếu Thương mỉm cười lắc đầu, khi anh nói, nét mặt rạng ngời, phấn chấn và kiêu hãnh, “Truy Mệnh tựa thái dương, khi người ta chú ý đến Truy Mệnh, đã thấy ánh dương lung linh tỏa sáng trên người. Tích Triều khác, cậu ấy tựa con sói cô độc trên cánh đồng bát ngát, ngày ẩn núp đêm xuất hiện, khiến người ta khó lòng phòng bị, đến khi ý thức được sự xuất hiện thì đã muộn, kiếm đã kề ngay cổ rồi!”

Kỳ thật cũng không giống “sói”. Thích Thiếu Thương còn nhớ lần đầu tiên xem cậu chơi bóng. Đó là một buổi đêm gió thổi nhè nhẹ, ánh trăng lưu luyến mông lung, anh vừa giải quyết xong chuyện của Hội Học Sinh, lại nghe tiếng động vang lên từ sân bóng rổ. Thích Thiếu Thương băng qua ngã rẽ, dưới ánh đèn mờ ảo, thấy rõ bóng dáng đơn bạc của người con trai ấy. Cậu nhẹ nhàng bật lên, khẽ khàng tựa chú mèo nhỏ nghịch ngợm, thế nhưng khi úp bóng vào rổ, khí thế lại bừng bừng như mãnh hổ chốn sơn lâm. Thích Thiếu Thương cũng đam mê bóng rổ, nhưng lần đó chỉ mải mê chú ý đến tư thế ưu mỹ linh hoạt của Cố Tích Triều khi chơi bóng, càng ý thức được thân người cậu thon dài cân xứng, từng đường cong trên gương mặt tinh xảo hoàn mỹ tựa các vị thần Hy Lạp cổ xưa. Duy chỉ có một điểm đáng tiếc, chiếc áo thể thao rộng thùng thình đón gió đêm lạnh lẽo, ép sát vào người, nhìn rõ được cơ thể có chút gầy gò. Khi cậu chơi bóng, thập phần vui vẻ. Cậu thích bóng rổ! Điều này khiến Thích Thiếu Thương cảm thấy vui vui, bọn họ, có chung một sở thích!

“Cái gì mà kiếm đã kề ngay cổ, tôi thấy chỉ là mấy trò bịp bợm!” Lời nói của Mục Cưu Bình kéo Thích Thiếu Thương ra khỏi hồi ức. Chính xác, Cố Tích Triều và Truy Mệnh lúc này thực lực tương đương, nhưng Cố Tích Triều lại trội hơn Truy Mệnh ở chỗ cậu có nhiều động tác giả và một kế hoạch tác chiến hoàn hảo. Chiến lược của cậu là đánh bất ngờ để thắng, tận tường nhân tâm. Mị lực của cậu được toàn đội ủng hộ, chứ không chỉ Thích Thiếu Thương.

Cố Tích Triều này, lừa được Truy Mệnh bao nhiêu lần! Tâm kế sâu như vậy, e rằng chỉ có Vô Tình đại sư huynh mới là đối thủ, đáng tiếc Vô Tình lại không thể chơi bóng rổ. Xem ra, Cố Tích Triều không lấy bóng rổ làm sự nghiệp cả đời, thật uổng phí một tài năng thiên phú.

Thích Thiếu Thương ở một bên ngồi nhìn, nhấp nhổm không yên. Dường như Cố Tích Triều, cho dù là ở vị thế đối thủ hay chiến hữu, chỉ có thể do hữu duyên mà gặp được, tuyệt không thể cưỡng cầu. Anh muốn ra sân! Anh nhất định phải ra sân!!

Bọn họ hợp tác, đã trở thành một truyền kỳ!

Sau trận đấu, mọi người hẹn nhau đi ăn mừng một bữa, chúc mừng đạt giải quán quân, hay chúc mừng trận thắng sít sao trong gang tấc gì đó. Dẫu sao mục tiêu cuối cùng là ăn uống no say, còn vấn đề tại sao, rốt cuộc cũng chỉ là một lí do để hợp thức hóa.

“Tích Triều, Tích Triều!” Thích Thiếu Thương chen chúc giữa đám người, cười hì hì chạy đến trước mặt Cố Tích Triều, giơ tay hoan hỉ, “Give me five! Mau, Give me five!”

Cố Tích Triều không để ý đến, rút khăn mặt lau khô mồ hôi, đoạn xoay người bỏ đi.

Thích Thiếu Thương bị đối xử lạnh nhạt, nhất thời ngây ngốc, ngơ ngác nhìn theo, tựa như vừa rời lò lửa ngay tức khắc bị ném vào hầm băng.

“Tích Triều, cậu đi đâu? Chúng tôi muốn đi uống rượu, cậu đi không?” Truy Mệnh đuổi theo chặn cậu lại.

Cố Tích Triều lại chỉ toàn tâm toàn ý tiếp tục rảo bước, quay lưng về phía bọn họ, giơ cánh tay vẫy vẫy, xem như cáo biệt.

“Ai! Đi thôi, Thiếu Thương! Thiếu Thương?” Truy Mệnh khoác vai Thích Thiếu Thương, phát hiện anh cả người ngây dại, bất thường.

“Cậu ấy lúc nào cũng thế, cậu ấy luôn…” Thích Thiếu Thương lại chỉ nhìn bóng dáng Cố Tích Triều càng lúc càng xa, thì thầm, “Cậu ấy luôn… không để ý tới người khác.”

Truy Mệnh mơ hồ cảm thấy có điều gì đó cổ quái, lại không thể nói rõ, chỉ biết quay đầu nhìn Lãnh Huyết.

Đôi mắt hắc bạch phân minh, trong trẻo tinh khiết của Truy Mệnh yên lặng chăm chú nhìn Lãnh Huyết khiến cậu chịu hết nổi, nên có chút ngượng ngùng kéo Truy Mệnh đi, không giải thích, cũng không đả động đến Thích Thiếu Thương. Truy Mệnh không hiểu thì được rồi!

Còn về phần Thích Thiếu Thương, Lãnh Huyết cười khổ, nếu cậu biết phải làm thế nào để giúp anh, chính cậu cũng sẽ không phiền muộn thế này rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.