“Người đến người đi, Tích Triều…. khúc ca này dễ nghe a!”
“Ngươi mặc quần áo này rất đẹp, ta thấy màu xanh đặc biệt rất hợp với ngươi! Về sau mặc thường xuyên a ~”
Thiếu Thương … Ta muốn cùng ngươi một chỗ.
Mãi mãi, cùng một chỗ…
Chính là … Chính là…
“Quần áo ngươi từ đâu mà có?!”
Thích Thiếu Thương gần như đã điên cuồng, gào thét chói tai, như muốn đem Lệ Nam Tinh xé nát ra vậy.
“Ca! Ca a! Ngươi đừng như vậy!” Chu Thiên Tứ thấy tình thế cấp bách, thân thủ đến chặn lại, nhưng làm sao cũng không kéo được tay Thích Thiếu Thương lúc này đã phát cuồng.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Lệ Nam Tinh trở nên bàng hoàng kinh ngạc.
Vì cái gì… lại gọi hắn là Thiếu Thương?
“Nam Tinh….”
“Ngươi nhớ kĩ … Ngươi chính là đệ đệ của ta … Là đệ đệ của Cố Tích Triều….”
“Ta muốn ngươi hảo hảo sống sót… hảo hảo yêu một người…”
“Thay ta yêu thương hắn…”
“Thích… Thiếu… Thương…”
Thích Thiếu Thương ngây người, hai tay lập tức buông thõng xuống. Lệ Nam Tinh ngã xuống sàn, cả người run rẩy.
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Môi Thích Thiếu Thương run rẩy, thanh âm gần như tiếng khóc nghẹn ngào, khản đặc cất lên xé gan xé ruột, “Ngươi với Tích Triều… Rốt cuộc sao lại thế này?”
Lệ Nam Tinh kinh ngạc nhìn Thích Thiếu Thương.
Trong lòng … đau quá, đau quá…
Không đúng… Không đúng… Ngày hôm nay hết thảy đều không đúng… Từ lúc thấy Chu Thiên Tứ, trang phục của hắn không hiểu sao khiến Lệ Nam Tinh chấn động … từ khi biết là buổi biểu diễn của Eason, lại không tự giác cầm chiếc áo khoác màu xanh lên … Vì cái gì? Rõ ràng là … muốn lẳng lặng thay ca ca bảo hộ hắn cả đời a!
Đôi mắt Lệ Nam Tinh dâng lên một trận đau nhức ——
“Ca…”
Lệ Nam Tinh thấp giọng thì thào, nước mắt rốt cuộc tràn mi trào ra.
Thích Thiếu Thương lập tức toàn thân kịch chấn (chấn động kịch liệt) —-
Mà Chu Thiên Tứ, vào thời khắc này, chỉ có thể lặng im tiếp nhận một sự thật.
Lệ Nam Tinh, chính là đệ đệ của Cố Tích Triều.
“Ba năm trước đây… Ta với ca ca tình cờ quen biết nhau … Ca ca khi đó đang nằm vùng, ta lo lắng nên khuyên ca ca đừng làm nữa… Ca ca lại nói bản thân mình, với cuộc đời này không còn gì để băn khoăn, lưu luyến cả … trừ bỏ ta… cùng Thích đại ca…”
Thích Thiếu Thương quay mặt về phía cửa sổ nên không thể thấy rõ biểu tình trên mặt hắn lúc này. Mà Chu Thiên Tứ, lẳng lặng đứng bên Lệ Nam Tinh, dường như đã ngây ngốc.
“Đôi mắt của ta có bệnh… Ca ca hắn … Đã ký qua giấy quyên tặng cơ quan…” Lệ Nam Tinh ngẩng đầu, sắc mặt đã trắng bệch, “Ta không biết ca ca vì cái gì lại lựa chọn quyên đôi mắt … Ta chỉ biết… Có một ngày ca ca tới nhà ta, cùng ta uống rượu… Ca ca nói rất nhiều điều kì quái…”
“Ca ca nói, nếu ca ca mất… Thay ca ca chiếu cố Thích đại ca…”
‘Ta thấy rất kì quái, không hiểu sao ca ca lại làm vậy… Nhưng đột nhiên ta thấy rất đau đầu… Sau đó thì ngất đi…”
‘Là bệnh mắt của ta tái phát rồi té xỉu… Sau khi tỉnh lại, đôi mắt của ca ca… Đã cho ta… Mà ca ca lại…”
‘Bác sĩ nói cho ta biết… Ca ca đã hi sinh vì nhiệm vụ… Vì thế ta học xong, tìm đến Thích đại ca…”
Lệ Nam Tinh chua xót cười. Nước mắt lã chã không ngừng rơi xuống.
‘Ta đáp ứng ca ca… thay ca ca chiếu cố Thích đại ca…”
Thanh âm của Lệ Nam Tinh nhỏ đến không thể nghe thấy, mà lọt vào tai lại như sấm sét vậy.
Thích Thiếu Thương nhìn Lệ Nam Tinh.
Đã bao nhiêu lần, người hắn ngày đêm mong nhớ biến mất trong cơn mộng ảo, hắn bàng hoàng rơi nước mắt mà tỉnh lại.
Tích Triều … Tích Triều… Ngươi làm cái gì vậy? Ngay cả chết cũng không để ta cùng đi sao?
Trước mắt chỉ còn lại Lệ Nam Tinh, thân nhân duy nhất của Cố Tích Triều.
Như vậy, về sau sẽ thế nào?
Về sau…
‘Về sau ta sẽ chiếu cố ngươi”.
Lệ Nam Tinh đột nhiên bị một đôi bàn tay to hữu lực ôm gắt gao vào trong lòng.