[Thích Cố Và Thiết Cố] Mộng Lý Phù Sinh

Quyển 1 - Chương 26



Edit: Tiếu Tử Kì

Thiết Thủ đi ra ngoài mướn xe, trong phòng chỉ còn có hai người Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương đi quanh song chướng, yên lặng lo lắng  là có khả năng, hắn không phải đem Cố Tích Triều thành tri âm luôn đi. Hoặc là hắn yêu thương Cố Tích Triều còn  quá hời hợt. Chính là hắn không ham mê nam sắc, nói cho cùng, Cố Tích Triều không thể so sánh được với vẻ dịu dàng tú lệ của nữ nhân. Mà là vẻ xinh đẹp ngoan độc yêu mị, ngạo mạn bừa bãi ương bướng, tuyệt tình đến độ tàn sát toàn bộ dân trong thành, điên cuồng đến độ phạm thượng làm phản, không nói đến nữ nhân hoàn toàn không thể có, mà nói đến nam nhân chưa chắc đã tìm ra được vài người?

Trời ạ, cơ hồ Thích Thiếu Thương muốn rên rỉ, một người như vậy, hắn tột cùng là vì cái gì mà yêu thương y? Thích Thiếu Thương đập mạnh một cái vào trán, đi đến bên Cố Tích Triều đang không hề có một chút động tĩnh, nhẹ giọng hỏi:” Ngươi không sao chứ?”

Cho dù không biết mình tột cùng yêu thương người này bao nhiêu, chính là hắn biết mình lo lắng cho y. Không trả lời. Không phải là đau đến mức ngất đi rồi đấy chứ? Thích Thiếu Thương nghĩ vậy liền nhanh tay vỗ vỗ  bả vai của Cố Tích Triều mấy cái, không ngờ Cố Tích Triều đột nhiên giật bắn lên, không nói một lời liền tát xuống.

Thích Thiếu Thương liền ôm đồm cổ tay của Cố Tích Triều, nhất thời đánh không tới:” Ngươi nên phân rõ phải trái a. Ta có hảo tâm  muốn đến xem ngươi có sao không, ngươi lại không nói không rằng liền đánh người?” ( Ngươi đã quên là ngươi đã hôn tiểu Cố đến mức ngất đi rồi à)

Cố Tích Triều cười lạnh một tiếng:”Ta muốn đánh chính là ngươi, ngươi có năng lực làm khó dễ được ta sao?”

Thích Thiếu Thương chán nản nói:”Ngươi…”

“Như thế nào?”Cố Tích Triều hơi nghiêng đầu, nhất chọn mi, rõ ràng là đang khiêu khích.

Thích Thiếu Thương giận dữ phản cười, cũng không nói câu nào chỉ chậm rãi tiến tới gần Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều lúc trước đã nếm qua mệt mỏi, vừa thấy Thích Thiếu Thương chậm rãi áp lại, trong lòng liền cả kinh. Tuy trên mặt vẫn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng thầm nghĩ, tay trái đã bị phế, tay phải lại bị thương, đánh không lại, tránh không được, chẳng lẽ lại để mặc cho người xâm phạm một hồi nữa sao? Mắt thấy mặt của Thích Thiếu Thương càng lúc càng gần, vẻ mặt còn cười đến sáng lạn, Cố Tích Triều cắn chặt răng, chỉ hận không thể nhéo mặt Thích Thiếu Thương một cái.

Thích Thiếu Thương lúc đầu là nửa thật nửa giả muốn đùa y, chính là bị ánh mắt sắc bén của Cố Tích Triều trừng, ngược lại muốn ngừng cũng không được.

“Buông ra.”Cố Tích Triều vừa lạnh lùng nói, vừa buông mi mắt xuống, tìm xem ở trong phạm vi trước mặt có cái gì có thể tiện lợi dùng được.

Tiểu đao thì rơi ở quá xa, căn bản là không thể với tới, cũng không thể dùng ghế để đánh hắn. Tay phải bị thương, một chút sức lực cũng không thể dùng, nhưng vấn đề là ở chỗ, cho dù mình nghiến răng nghiến lợi chịu đau, thì sự linh hoạt ở cánh tay bị thương vẫn bị trọng thương hạn chế. Không thể lấy vật gì quá nặng, nhưng những đồ vật đó mới có lực sát thương. Phần thắng duy nhất của mình lại là cánh tay phải bị thương không có phòng bị, ra tay phải vừa mau lại lợi hại, một kích truy tới, tuy không thể tổn thương được hắn, thì cũng có thể tạm thời chế trụ được hắn, kéo dài thời gian, chờ Thiết Thủ trở về cũng được.

Cố Tích Triều tâm trạng trong lòng nôi sóng, cơ mưu tính toán, trên mặt vẫn là thần sắc vô cùng bình tĩnh.

Thích Thiếu Thương chỉ nhìn thấy Cố Tích Triều buông mi xuống, hoàn toàn không biết y đang tính toán kế sách đối phó hắn, chỉ cảm thấy Cố Tích Triều im lặng không nói, sụp mi thuận mắt, nhưng không khó để nhận ra một bộ dáng thông minh. Liền nhịn không được nâng cằm y lên, làm cho y cùng mình đối diện, còn học theo ngữ khí của Cố Tích Triều cười hỏi:”Ta không tức giận, ngươi có thể làm khó dễ được ta ư?”

Cố Tích Triều vừa nhấc mắt, cười sâu kín, ánh mắt rõ ràng là đang khinh người, thấp giọng:”Ngươi muốn chết.”Nói chuyện đông thời cắn chặt răng, thổi tắt nến trên bàn, thẳng hướng mặt Thích Thiếu Thương xuyên qua.

Thích Thiếu Thương cảm thấy một làn hơi nóng rực phả vào mặt, còn chưa kịp thấy rõ ám khí lần này của Cố Tích Triều tột cùng là gì, liền nhanh chân nhảy lùi người lại. Cố Tích Triều thừa lúc Thích Thiếu Thương đang không có chỗ mượn lực đỡ thân thể nhẹ nhàng, liền trong nháy mắt đá một cước vào Thích Thiếu Thương uy hiếp trước. Thích Thiếu Thương mặc dù không gục, nhưng cũng lảo đảo ngã xuống đất, Cố Tích Triều xem xét chuẩn bị ném một tách trà ở trên bàn, đánh vào chỗ các đốt ngón tay của Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương chân mềm nhũn, đầu gối chạm đất. Cho nên Cố Tích Triều thừa lúc này, tiến lên từng bước, đem nến từ tay phải bị thương đổi sang tay trái, Thích Thiếu Thương vừa định đứng dậy, lại nghe trên đầu truyền đến thanh âm của một người lạnh đến xương cốt:”Ngươi dám động, ta sẽ cho ngươi nghe âm thanh gào thét của chính mình.”

Lúc này Cố Tích Triều đã mệt mỏi cực kỳ, miễn cưỡng sử dụng tay phải kết quả là đau đến tê tâm liệt phế, hiện tại y gần như chỉ có thể khống chế cơn đau của chính mình để không cần đau đến phát run, có thể  duy trì tư thế uy hiếp mà thôi. Cố Tích Triều nghĩ rõ ràng người này nghe thấy uy hiếp thật sự không vồ đến đây, y căn bản vô lực chống cự, chỉ có thể đem nến để ngay giữa hai mắt mình. Trong gian phòng chỉ có hai người bọn hắn, nếu y bị thương, người này liền thoát khỏi liên quan, huống hồ hắn còn cùng Thiết Thủ quen biết, mặc dù xem phân lượng ở trong lòng Thiết Thủ, thách hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Thích Thiếu Thương nâng mi mắt vọng qua, chỉ thấy Cố Tích Triều nhàn nhã nắm nến, khóe miệng vi kiều, tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt nheo nheo lại giống dã miêu, ánh mắt rõ ràng sắc bén như đao, sát khí lầm lầm, lại làm vẻ mặt như hài tử bị thương, tùy hứng tàn nhẫn rất nhiều, rồi lại có thể sạch sẽ quên hết mọi thứ trên trần thế thuần túy sạch sẽ, không có cái gì có thể hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.