Thiết Thủ có chút ngoài ý muốn, hắn vốn tưởng rằng cảnh trong mơ của Cố Tích Triều phải là một màn máu chảy thành sông, oan hồn đòi mạng. Còn muốn thừa cơ giáo huấn y một bài về nhân quả báo ứng, thế gian chuyển vần, tư tưởng ác giả ác báo, nhưng kết quả lại thất bại hoàn toàn.
Cố Tích Triều nhướng mày cười khẽ: “Có phải rất thất vọng có đúng không? Ngươi cho là trong mộng của ta phải rất phức tạp nào là bị cừu gia đuổi giết? Thật ra chuyện bị cừu gia đuổi giết không phải ta giết ngươi thì là ngươi giết ta, hiện giờ không còn gì đáng nói. Huống hồ, ta chỉ có một cái mạng, hôm nay không chết thì ngày mai chết, có gì quan trọng nữa đâu?”
Thiết Thủ nhìn Cố Tích Triều, trong mắt của y chỉ có ý cười không màng danh lợi, y thực sự không sợ. Y không sợ cùng Thích Thiếu Thương bất đồng, Thích Thiếu Thương mặc dù là nam nhân dũng cảm được ngàn người ngưỡng mộ, Cố Tích Triều cũng là người bình tĩnh đến liều mạng, ngày cả hai đại chiến, bất quá chỉ là một chữ chết mà thôi.
Thiết Thủ có điều muốn nói nhưng không biết nói làm sao cho phải, đành nâng chén trà lên uống một ngụm. Cố Tích Triều đặt hai tay trên mặt bàn nói: “Ta với ngươi không thân không thích, ta cũng không phải nữ nhân mà có thể lấy thân báo đáp cho ngươi. Ngươi chẳng qua là vì cố nhân trăn trối trước khi mất mới hứa bảo hộ ta chu toàn. Nói cách khác, quan hệ gắn bó giữa ta và ngươi chỉ là một lời hứa hẹn hư vô mờ mịt.”
Nói tới đây, Cố Tích Triều bỗng nở nụ cười trào phúng, ánh mắt âm u, tăm tối: “Mà ta thì không tin hứa hẹn gì cả. Ta hiện tại rất an toàn còn có mái nhà trú chân, tất cả đều nhờ ngươi bố thí. Ta hiện tại vẫn chờ, chờ cho đến khi nào ngươi chán ghét ta, khi nào thì ngươi mới mang ta giao ra cho kẻ khác. Ta không cần dược, ngươi đem dược này mang về đi, mang ta ném ra bên ngoài để ta tự sinh tự diệt cũng tốt, ta sẽ không vì dược mà thay đổi đâu.”
“Chỉ xin ngươi đừng làm phiền ta”. Cố Tích Triều nói xong, đứng lên phủi phủi hạt bụi nhỏ dính trên y bào : “Cáo từ”
Thiết Thủ cũng đứng lên, tùy ý tiêu sái bước hai bước. Cố Tích Triều biết, vị trí đứng của Thiết Thủ hiện tại có thể phong kín đường ra của mình, muốn ra ngoài chỉ còn biện pháp duy nhất là phá hủy căn phòng mà thôi. Cố Tích Triều thản nhiên nhìn thiết Thủ, lạnh nhạt nở nụ cười: “Ngươi quả nhiên muốn ngăn cản ta.”
Edit: Tiếu Tử Kì + Beta: Tuyết Lâm – tuyetlam.wordpress.com
Thiết Thủ nói: “Ngươi là người thông minh, hẳn là hiểu được nếu một chọi một ngươi không phải là đối thủ của ta, đừng cố làm mấy việc dư thừa.”
Cố Tích Triều nghe xong liền vỗ tay cười to, ánh mắt nhìn Thiết Thủ rõ ràng mang theo ý khinh người: “Phiền ngươi còn nhớ những lời này, vậy ngươi sao không thử nghĩ xem, ta vì cái gì mà lại đem chuyện mộng của ta nói cho ngươi nghe, chẳng lẽ vì muốn tranh thủ sự đồng tình của ngươi?. Ta vì cái gì mà phải rót nước pha trà mời ngươi, chẳng lẽ chỉ đơn giản là tán gẫu với ngươi về mộng không ư?”
Thiết Thủ trong lòng thầm kêu không xong, nhất thời vận công, chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, nơi cổ họng cảm thấy tinh ngọt, phù một tiếng liền thổ huyết. Thiết Thủ cắn răng chỉ vào Cố Tích Triều nghiến răng nói: “Ngươi…”
“Ta?” – Cố Tích Triều mày kiếm một đường, khóe môi câu lên tạo thành một nụ cười nhẹ: “Nể tình ngươi đã hảo hảo chiếu cố ta thời gian qua, cho nên ta khuyên ngươi một câu, ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại căn phòng này trong mười hai canh giờ, ngươi tốt nhất là đừng nên vận công, nếu ngươi không nghe lời, lúc đó thất khiếu chảy máu, sẽ chết rất khó coi nha.”
(thất khiếu: 7 lỗ, tai, mắt, mũi, miệng. Ta thích nhất là biểu tình nhướn mày hất mặt hỏi lại một câu: “Wo?” trong phim Nghịch thủy hàn nha, oách chưa từng thấy!! >”<)
Cố Tích Triều liền cười nói, liền nhanh chóng thả người vào làn mưa mênh mông, Thiết Thủ còn nghe y nói một câu nói sau cùng:
“Từ nay về sau, sống chết của ta không liên quan đến ngươi.”
Mắt thấy đã ra khỏi rừng trúc, Cố Tích Triều dừng bước, nhìn phía sau không thấy có ai đuổi theo liền khinh miệt nở nụ cười trào phúng. Nghe hắn nói lời thề son sắt, chung quy cũng chỉ là kẻ tham sống sợ chết mà thôi. Trời mưa càng lúc càng to, y phục trên người đều đã ướt đẫm, Cố Tích Triều có chút ảo não nghĩ tới kế sách tạm thời, quần áo chưa kịp mang theo, đành phải nhóm lửa đem quần áo hong khô mới được.
Nghĩ tới đó, trong ngực Cố Tích Triều bỗng nhiên quặn đau, đau đớn lâu dài mà trằn trọc làm cho y ngay cả khí lực cũng không có, cả người giống như là con rối gỗ, ngã vào thân trúc mà trượt xuống.
Nằm nửa người trong trong bùn nước lạnh lẽo, nhưng y lại không cảm thấy lạnh chút nào. Y nghĩ máu của mình so với người khác là lạnh hơn ba phần đi, từ lúc ở trên tuyết, máu của y vốn đã không còn hơi ấm.
”Muốn xuất môn như thế nào cũng phải đem theo dù chứ?” Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nam nhân trầm thấp, ngữ khí có chút bất đắc dĩ, giống như đang trách cứ một hài tử bốc đồng.