[Thích Cố Và Thiết Cố] Mộng Lý Phù Sinh

Quyển 2 - Chương 11: Thỉnh tội



Tuy tình hình ngày đó có làm cho tâm tư của Thích Thiếu Thương cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, nhưng sau khi yên tĩnh suy xét, Thích Thiếu Thương cảm thấy được không phải như vậy. Thứ nhất, ước nguyện ban đầu của Cố Tích Triều không phải là muốn lão Bát chết, thứ hai ngày đó hai người cuối cùng đều rơi vào cảnh khí phách phân tranh, có mười câu thì đã có tới chín câu là nói không ra hơi, nửa thật nửa giả, phải xem đương sự có suy nghĩ như thế nào.

Thích Thiếu Thương không nghĩ sẽ buông tha, chẳng sợ Cố Tích Triều chết rồi hắn cũng sẽ đuổi theo y xuống dưới tận âm tào địa phủ, huống hồ y con sống.

Vì thế vào một buổi sáng bình thường, khi Cố Tích Triều vừa mở cửa, liền thấy Thích Thiếu Thương đứng trong sân tựa như một cái cây, nhìn lượng sương sớm trên người xem ra đã đến đây từ lúc trời còn chưa sáng, đứng đợi đến khi y mở cửa. Đáng tiếc, y không phải là thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi đầu, sẽ không cảm động đến mức rơi lệ, dựa ngay vào trong vòm ngực của hắn, mà vui mừng lớn như vậy. Y thậm chí bình tĩnh nghĩ, xem thần sắc của Thích Thiếu Thương, hẳn Mục Cưu Bình còn chưa có chết. Bất quá, nếu y muốn đẩy Mục Cưu Bình vào chỗ chết, Mục Cưu Bình sớm đã an nghỉ dưới lòng đất, sớm ngày mồ yên mả đẹp.

Bỗng nhiên, Cố Tích Triều cảm thấy được bản thân mình quả thật đã bình tĩnh đến mức lãnh khốc, mà một kẻ quá lãnh khốc thì không thể nào cùng Thích Thiếu Thương ở gần nhau được.

Giờ khắc này, Cố Tích Triều đối với chính mình nói, tới lúc nên kết thúc rồi, sau đó cười tiếp đón với Thích Thiếu Thương: ” Sớm “.

Thích Thiếu Thương thấy nụ cười của Cố Tích Triều, trong lòng thấy thoải mái một chút, nhưng trên mặt cũng không dám thả lỏng, nhíu mày lại, mở miệng dị thường nghiêm túc:” Ngày đó là ta không đúng, ta xin lỗi, ta muốn giải thích.”

Những lời này Thích Thiếu Thương nói ra sau nhiều giờ luyện tập, cũng phỏng đoán được phản ứng của Cố Tích Triều khi nghe được là như thế nào, là một nụ cười xóa tan mọi hiềm khích lúc trước, hay là trầm mặc mà tiếp tục dỗi đây?

Nào biết là Cố Tích Triều chỉ dựa cửa, khoát tay, chẳng hề để ý khẽ cười:” Không trách được ngươi, ai bảo ta liên tục nợ máu chứ. Thế nào chỗ bị ta đâm có đau không? Mục Cưu Bình còn tại nhân thế sao? Cho nên hôm nay ngươi tới đây giải thích mà không phải khởi binh tới hỏi tội sao?”

A, trong lời nói còn mang khí phách, không cần động thủ cũng khiến cho ngươi nóng cả hai má. Nhưng Cố Tích Triều chưa bao giờ là thiện nam tín nữ cả,  chỉ chuyên ăn tươi nuốt sống. Lấy Cố Tích Triều để làm tiêu chuẩn xem, không đòi cả gốc lẫn lãi, đã là cám ơn trời đất a di đà phật rồi, ngoài miệng nói một hai câu không tốt thì có sao đâu? Chẳng lẽ lại nói lại đến đổ máu chảy mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi, ngươi sống ta chết mới được hay sao? Có lẽ ban đầu không cảm thấy như vậy, có điều so với thống khoái, chính là cãi cũng  đã cãi qua, đánh cũng đã đánh qua, Thích Thiếu Thương biết sẽ không thống khoái, tâm đau phế triệt nhưng rất chân thực.

Thôi, thôi, mặt mũi chắc chắn là không có rồi, cho ngươi khắt khe thế thôi, dù sao ta cũng không phải tổn thất đến mức không đứng dậy nổi. Nghĩ đến đây, Thích Thiếu Thương trên mặt tuy còn nóng, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm, mặc kệ Cố Tích Triều đối với hắn không tốt đến mức nào, hắn cũng quyết không để trong lòng.

Chính là Cố Tích Triều cũng không tiếp tục đi xuống, ngược lại đến gần, vươn tay ra, ngón trỏ đặt ngay tại mi tâm của Thích Thiếu Thương cười nói:”Một ngày nào đó, ta muốn thả hết muỗi vào trong phòng này để xem người có thể nhíu mày mà kẹp chết được nó hay không?”

Thích Thiếu Thương vừa nghe rốt cuộc mặt không khỏi đóng băng, một phen nắm tay của Cố Tích Triều, vừa bực mình lại vừa buồn cười nói:”Tích Triều, quả thực có khi ngươi cũng bướng bỉnh như tiểu nam hài vậy.”

Cố Tích Triều rút tay về, khinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng bâng quơ nói:”  Đáng tiếc, những lúc khác lại giống như đao phủ máu lạnh vậy.”

Thích Thiếu Thương nôn nao, trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi nói:”Tích Triều, ta biết ngươi là ai, đã làm chuyện gì, ngươi không cần phải nhắc nhở ta.”

Cố Tích Triều mỉn cười, mâu quang như điện, liếc mắt nhìn đến trong lòng của Thích Thiếu Thương:”Chính là ngươi đã muốn quên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.