- “Sao em ăn nhiều vậy? Anh không có tiền trả đâu, em ở lại rửa ly cho họ đi”
- “Ơ, anh vừa bảo em ăn nhiều vào mà, tại sao giờ lại đổi ý nhanh vậy? Em không cam tâm”
- “Xin lỗi em. Anh là Tề Mặc phiên bản lỗi. Bye em, kiếp sau gặp lại”
- “Đừng. Anh ơi, em không muốn rửa ly cho họ đâu, cứu em với”
- “Ngàn lần xin lỗi em. Anh không thể. Trước khi đi cho anh hôn tạm biệt em một cái được chứ?”
- “Ok anh. Hôn ngay giờ anh nhé!”
Màn hôn chuẩn bị bắt đầu thì…
- “Shi, dậy đi học không muộn rồi. Mơ ngủ kiểu gì mà toàn hôn không khí vậy con”_Tiếng mẹ tôi cắt ngang giấc mơ thần bí của tôi và Tề Mặc. Đang được hôn thì mà là rằng…tại MẸ.
Mẹ có biết Tề Mặc với con sắp làm gì không? Là hôn đấy…cơ mà chỉ là mơ. Trong truyện Tề Mặc chỉ hôn Ly Tâm, nhưng trong mơ thì là Tề Mặc hôn con.
- “Hứ, con biết rồi”_ Tôi đáp lời rồi chạy biến đi làm vệ sinh cá nhân.
Thế là mất một anh soái ca rồi…Đời bạc!
Xuống nhà ăn sáng, tôi vội vàng cầm lấy cái bánh mì bỏ vào mồm giữ rồi tiện tay xỏ giày chạy như bay ra ngoài cổng.
- “Cái đồ lề mề, từ mai tao không thèm rủ mày nữa”_Linh đằng đằng sát khí quát tôi.
- “Ao in ỗi (Tao xin lỗi)”_Tôi đang nhai bánh mì đầy mồm, không nói được thành câu.
Cả một đoạn đường dài Linh chả thèm mở mồm nói với tôi nửa lời mặc dù tôi đã vừa ăn vừa lải nhải không biết bao nhiêu câu xin lỗi với nó. Rõ quá đáng. Xin lỗi, mắng, chửi, quát nó cũng chẳng thèm bảo sao. Lúc đến trường, xuống xe mới thấy nó tháo tai nghe ra cất vào cặp, bảo sao mà không nghe thấy tôi nói gì. Khí điên của tôi bắt đầu nổi lên.
- “Mày vừa phải thôi nhá! Tao xin lỗi dọc đường đi mà không trả lời lại cái gì cả.
- “…”_Linh vẫn đi, không quay đầu lại
- “Mày mắc bệnh kiêu từ lúc nào thế?”
- “Cái gì cơ? Tao có nghe nhầm không vậy. Vừa nãy tao còn nghe thấy có đứa bảo tao điên, khùng, khốn nạn đủ các kiểu cơ mà. Xin lỗi chưa được ba câu là bắt đầu lên cơn chửi rồi mà”_Linh bức xúc nhìn tôi nói, ánh mắt nó rất tức giận.
- “Hì hì…Linh xinh gái bớt giận, tao xin lỗi, không nên chửi mày như vậy…”_Tôi chột dạ, thì ra nó nghe thấy hết, vội nói vài câu để không khí bớt căng thẳng.
- “Đi nhanh lên, vào học rồi”_Nó không đáp những gì tôi nói nhưng trả lời như vậy là biết nó tha lỗi cho tôi rồi.
Nó biết tính tôi mà. Nói người khác một, hai câu mà không bảo sao là gắt điên lên, chỉ có mắng người. Vậy nên nó mới không thèm chấp cái tính đấy.
Tôi nhanh chóng chạy lên kéo tay nó và vào lớp học.
Vào trong lớp vừa kịp lúc giáo viên đến, tôi đang lấy sách ra thì Nam hỏi.
- “Bạn nữ hôm qua đi cùng tớ xinh không?
Tôi khẽ gật – “Ừ, cậu ấy rất xinh”
Nam tiếp lời tôi: - “So với cậu thì…”
- “Hơn tôi rất nhiều”_Chưa kịp để Nam nói hết thì tôi đã ngắt lời.
- “Không, ý tớ không phải vậy…”
- “Cậu không cần giải thích, tôi hiểu. Bạn gái của cậu bạn ấy rất xinh. Ok?”
Nhìn vẻ mặt kiểu khoe bạn gái của cậu ta khiến tôi phát điên. Ai chả biết là xinh rồi, so với tôi làm cái quái gì. Bực mình.
Nam cũng không trả lời lại nữa, chỉ thấy vẻ mặt của cậu ta hơi trầm xuống, nói nhỏ vài câu gì đó tôi không nghe thấy rõ.
Tôi không để ý, chỉ chăm chú nhìn vào quyển sách trước mặt bàn và đọc nhẩm. Chán muốn chết. Học toàn môn không thích, không vào đầu chữ nào, toàn công thức, ghét Toán. Lúc trước nghĩ Toán là một môn phi vật thể, chứng minh dễ ợt, ai làm cũng ra nhưng bắt đầu từ những năm cuối cấp 2 đến giờ thì hoàn toàn ngược lại, thật sự là khó, căn bản là lười học, học trước quên sau, học càng ngày càng ngu dần đều. Thực sự khâm phục mấy đứa chịu học toán…thỉnh thoảng nghe thầy giáo nhắc mấy anh chị khối trên có điểm thi Toán cao, nghe đọc toàn 10 là 10…êm tai vô cùng mà nhìn lại mình thì có khi cao nhất mới được 3 điểm, còn lại toàn là 2 rưỡi. Đấy là điểm thi thôi. Còn trên lớp điểm kiểm tra vẫn cao ấy chứ, hầu như là chép bài đứa bên cạnh. Đấy, ngẫm lại cuộc đời thật là bất công với những đứa ngu Toán như tôi…Chẹp chẹp..
- “Tùng tùng tùng” – 3 hồi trống vang lên kết thúc tiết học.
Chỉ cần ngồi nhìn vở Toán, suy nghĩ vớ vẩn thì hết tiết lúc nào không hay. Chả học được cái gì cả….toàn cái đâu đâu. Bảo sao học dốt là phải. Nhất thời suy nghĩ ba cái môn học của tổ hợp tự nhiên tự dưng cảm thấy ong ong hết cả đầu, hàng loạt con số, công thức bay tán loạn cả lên. Nói chung là không biết gì cả, sau này cũng sẽ không thi khối A, khối B…
- “Cốp”
- “Á….đau, sao lần nào cậu cũng lấy sách đập vào đầu người khác vậy? Cậu có thích vào tù không thì bảo tôi một câu, tôi sẵn sàng gọi 114 cho cậu”_Tôi xoa xoa đầu, tức giận chửi tên thủ phạm “Chan xấu chó”.
- “Hử. Tôi nhớ không nhầm thì 114 là số gọi cứu hỏa mà. Shi có bị nhầm lẫn gì ở đây không?”_Nụ cười trơ trẽn cùng cách xưng hô không vừa ý tôi được Chan thể hiện ra mặt.
- “Hừ, là tôi không nhớ rõ. Đại khái là mấy cái số 112, 113, 114, 115 gì đó.
Không đúng thì gọi lần lượt từng số một, bao giờ gọi cho ra mấy chú cảnh sát thì thôi”
- “Cậu thật là người biết tiết kiệm thời gian và quả là một người vô cùng thông minh đấy Shi”_Lời nói mỉa mai, châm chọc được Chan nói một cách trau chuốt và “ác”.
- “Vậy thì đã sao?” Tôi rảnh thế đấy, cậu ghen chắc”
- “Không dám. Xin lỗi đã làm phiền…tôi phải đi với bạn gái mới rồi, chào Shi”_Chan nói vô cùng khách sáo và trưng bày ra bộ mặt không có gì là giả tạo hơn.
Tôi đơ ngay lập tức. Mắt chữ A, mồm chữ O. Ăn nói lịch sự một cách ghê gớm, đúng là một ngạc nhiên lớn. Đâu cần thiết phải như vậy. Bạn gái cũ chia tay chia chân mấy hôm trước xong giờ đã có người mới rồi. Nể thật.