Năm ngoái lúc tôi muốn tỏ tình chẳng phải bị bạn cùng lớp của bạn gái cậu phá đám sao! Càng nhìn càng không vừa mắt, “Dù sao người tôi thích cũng ở bên cạnh mỗi ngày, chẳng cần lo lắng mấy tên nhóc bên ngoài nghĩ gì.”
Nói một câu thật nhanh.
Đúng lúc này Cố Như Sơ vào lớp, Thẩm Minh Hiên chơi trò đổ tội trước, “Em họ, bạn cùng bàn của em nhìn anh rất lâu, làm người ta hơi sợ.”
Gần đây, Cố Như Sơ mê truyện BL, trong lòng luôn nghĩ Hứa Triết là một tiểu thụ tính tình hoạt bát, nói nhiều và dễ nổi nóng. Hứa Triết còn phối hợp bằng cách nổi nóng với Thẩm Minh Hiên, hét lên ai thèm nhìn cậu, trông y như một người thầm yêu thanh mai trúc mã nhiều năm nhưng bị cô gái khác cướp mất, vẻ mặt vừa buồn vừa ngại ngùng, nhưng cô gái kia lại là chị họ của cô.
Thế là Cố Như Sơ đưa cho Hứa Triết một cái thạch, vị táo, màu xanh lá.
Hứa Triết dễ dỗ, cầm lấy cái thạch vui vẻ như tên ngốc, định ăn thì nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của bạn cùng bàn kiêm đối tượng thầm yêu bên cạnh nói: “Muốn ở bên cạnh người yêu thì đầu phải mang chút màu xanh, cậu nén bi thương…”
Cuộc sống này không thể tiếp tục được nữa!
Tần Bạch chăm chỉ làm một cô bạn gái tốt suốt một tuần, mỗi tối sau khi ăn cơm đều viện cớ đi dạo để đón Thẩm Minh Hiên tan học, ngày nghỉ duy nhất mỗi tuần của lớp 12 thì mang một phần lớn kem khoai môn đến nhà Thẩm Minh Hiên để cùng anh đọc sách, làm bài.
Sau đó cô đi du lịch cùng ba mẹ.
Phải biết rằng ông bà Tần là những bậc thầy trong việc khoe ân ái, hầu như tháng nào cũng có một chuyến du lịch kỷ niệm, nhưng từ khi Tần Bạch vào cấp hai, họ không dẫn cô đi theo nữa.
Tần Bạch rất mong chờ chuyến du lịch gia đình đã lâu này.
Cho đến khi cô nhìn thấy anh họ Trần Dược ở sân bay.
Trần Dược là một học sinh kém nhưng đã thành công nhờ vào vẻ ngoài đẹp trai để thi đậu vào trường nghệ thuật.
Là một học sinh vừa tốt nghiệp lớp 12, cậu mợ đã thông cảm cho sự chăm chỉ của anh ta nên gửi cậu ta đi chơi cùng gia đình Tần Bạch.
Tần Bạch cảm thấy mình được hưởng lợi từ Trần Dược.
Trần Dược lại nghĩ Tần Bạch được hưởng lợi từ mình.
Tuy nhiên, ba Tần Bạch đã nghiêm túc sắp xếp cho hai đứa trẻ được hưởng lợi từ vợ mình, đi một tuyến du lịch khác.
Vì vậy cuối cùng ba mẹ Tần Bạch lên chuyến bay hạng nhất đến châu u.
Tần Bạch và Trần Dược cũng được hưởng lợi, ngồi ghế hạng nhất, đến Mỹ.
Tất nhiên ba Tần Bạch cũng không hoàn toàn bỏ mặc hai đứa, đã sắp xếp một hướng dẫn viên riêng đón họ tại sân bay, ăn uống vui chơi đều đã được lên kế hoạch sẵn.
Đối với Thẩm Minh Hiên, người tạm thời yêu xa với bạn gái, mặc dù có chút không nỡ, nhưng vẫn ủng hộ cô bé đi chơi.
Dù sao anh cũng không có nhiều thời gian ở bên cô, mỗi ngày Tần Bạch đến đón anh tan học rất ngoan, anh không đành lòng, chi bằng để cô ra ngoài chơi cho khuây khỏa.
Dù sao mỗi ngày cũng có thể gọi video, còn thể hiện được cô bé nhớ anh, thật tuyệt.
Nhưng một tuần sau khi anh biết Tần Bạch ở Mỹ gặp Diệp Hoan Nhan đang về nhà ông nội nghỉ hè, Diệp Tiểu Vũ vì làm tròn nghĩa vụ chủ nhà, anh em nhà họ Diệp đã chuẩn bị đi du lịch cùng họ.
Anh hơi ghen tị với anh em nhà họ Diệp.
Lại rất lo lắng.
Suy nghĩ rất lâu, Thẩm Minh Hiên nghiêm túc nói với Tần Bạch rằng Diệp Tiếu Vũ là một tên ngốc, đừng nghe lời anh ta nói.
Ban đầu Tần Bạch cảm thấy Thẩm Minh Hiên nói hơi quá, sau đó…
Thôi kệ, đối với người từ nhỏ không sống ở trong nước, tiếng Trung chỉ do giáo viên dạy qua loa, không nên mong đợi nhiều.
Dù sao, cô ấy cũng chưa từng thấy ai và một chàng trai khác chơi game cùng nhau, vì phối hợp ăn ý mà được gọi là “Tình Bạn Tần Tấn”.
Và gọi việc hai người trước đây từng không thích cái tên của họ là “tâm đầu ý hợp”.
Kinh khủng hơn là học sinh kém Trần Dược hoàn toàn không nghĩ Diệp Hiểu Dư nói sai, thậm chí khi nhắc đến tên cũ, hai người còn ôm nhau khóc sướt mướt, còn muốn kết nghĩa anh em.
Đúng vậy, là kết nghĩa anh em.
Hai người họ không chỉ cảm thông cho nhau, mà còn có thể gọi là chung tình.
Ở Mỹ hơn nửa tháng, Tần Bạch và Diệp Hoan Nhan bỏ lại ông anh ngốc của mình, về nước trước.
Về nhà thu dọn hành lý, ngủ một giấc ngon lành, chưa kịp gặp bạn trai yêu quý, đã bị Diệp Hoan Nhan và Lộ Chi Dao chặn ngay cửa.
Danh nghĩa là chuẩn bị khai giảng, học bài cùng nhau, thật ra là…
Diệp Hoan Nhan và Lộ Chi Dao nằm bò trên bàn Tần Bạch, mỗi người một quyển bài tập hè viết hùng hục.
Luôn có vài người nghỉ hè thì chơi bời hết mình, đến gần khi khai giảng thì làm bài tập mệt như chó.
Tần Bạch cảm thấy mình làm bài tập sớm là rất sáng suốt.
Sau đó cô bỏ lại hai cô nàng đang làm bài tập, cầm một cái túi xinh đẹp ra ngoài.
Lớp 12 học thêm một tháng, dừng trước ngày khai giảng ba ngày.
Thẩm Minh Hiên một mình ngồi trên ghế ghế võng ngoài ban công hóng gió, White nằm ngủ trên bụng anh.
Ba mẹ lại đi vắng, Tần Bạch nói với anh ngày mai mới về, kể khổ trên WeChat cô cũng không trả lời, tám phần là đang trên máy bay.
Cô đơn quá, chán muốn chết.
Chuông cửa đột nhiên reo, làm White cáu kỉnh giơ vuốt cào rách áo anh…
Thủ phạm đã lẻn ra cửa, ngoan ngoãn ngồi chờ mở cửa.
Thẩm Minh Hiên cũng lười thay đồ, dù sao giờ này không phải giao hàng thì là giao đồ ăn, không cần quan tâm hình tượng.
Mở cửa ra, một cô gái nhỏ nhắn, dễ thương lao vào lòng anh, cái ôm đã lâu không gặp làm anh suýt muốn khóc.
Anh đè Tần Bạch vào cửa, hôn đến khi thở hổn hển mới dừng lại.
Gần một tháng không gặp, Tần Bạch gầy đi một chút, tóc dài hơn, da vẫn rất trắng, dường như còn cao thêm chút nữa.
Đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh, ánh sáng trong mắt khiến anh muốn hôn thêm nữa, giờ đây lại hào hứng lấy quà từ túi ra cho anh.
Cà vạt, bút máy, khuy măng sét, áo thun, còn có nước hoa?
Thấy có bạn gái thật tuyệt, đi chơi còn mang về nhiều quà cho anh, đột nhiên thấy hơn một tháng học cũng không mệt lắm, lát nữa anh phải khoe với Hứa Triết, để cho cậu ta ghen tị.
Tần Bạch kéo vạt áo bị White cào rách, lấy áo thun mua cho Thẩm Minh Hiên ra bảo anh thử, Thẩm Minh Hiên quyết định trêu cô, liền cởi áo ngay trước mặt cô, quả nhiên thấy Tần Bạch lập tức không tự nhiên, ánh mắt bắt đầu trốn tránh.
Anh cười khẽ, “Nhìn đi, có thu tiền đâu mà tránh.”
Quả nhiên Tần Bạch không tránh nữa, nhìn thẳng vào cơ bụng anh, còn đưa tay sờ soạng, chọc chọc.
Lần này đến lượt anh ngượng.
Thẩm Minh Hiên thay áo thun, anh ít khi mặc màu đen, đột nhiên có cảm giác “cấm dục”.
Tần Bạch lấy cà vạt và khuy măng sét ra, hỏi một câu: “Anh có đồ vest không?”
Thẩm Minh Hiên nhìn ánh mắt mong chờ của Tần Bạch, vuốt ve tai cô, chủ động đề nghị đi thay đồ vest cho cô xem.
Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng ở nhà anh có vài bộ vest, anh biết Tần Bạch thích nhất là phong cách tinh anh phối hợp với màu đen, liền thay một bộ vest đen, cố ý không thắt cà vạt cũng không đeo khuy măng sét.
Thay xong đồ bước ra, Tần Bạch ngồi trên ghế ghế võng của anh, White nũng nịu bên cạnh cô, hai chân đặt lên bụng cô, rồi đi lên phía trên, như đang ấn vào hai cái bánh bao lớn.
Gần đây anh càng ngày càng hối hận vì nuôi con mèo này, không chỉ phải cung phụng nó như tổ tiên, mà còn luôn cướp đi lợi ích của anh.
White chơi với Tần Bạch vui vẻ, đột nhiên bị một lực lượng ác quỷ ném sang một bên, nhờ kỹ năng xuất sắc mà đáp đất an toàn, phát hiện anh Thẩm Minh Hiên nhìn mình không có thiện cảm, hơn nữa đây không phải lần đầu bị ném như vậy, lần trước còn bị vứt ở cửa.
Luôn cảm thấy Thẩm Minh Hiên như có thù với mình.
Không nên vậy chứ, vì tôi là một bé mèo.
Đối diện với White là một gương mặt, với Tần Bạch lại là một gương mặt khác.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Tần Bạch, anh bình tĩnh cài khuy áo, thắt cà vạt, thoắt cái biến thành một “bá đạo tổng tài”, nhướng mày mỉm cười với Tần Bạch.
Tần Bạch ngây người một chút, bây giờ, Thẩm Minh Hiên chính là hình ảnh ông sếp độc miệng kiếp trước, nhưng bây giờ, là bạn trai cô, nhìn thế nào cũng vừa mắt, mở chai nước hoa xịt lên người Thẩm Minh Hiên vài cái.
Tần Bạch rất hài lòng với mắt nhìn của mình, khuy măng set tinh xảo, cà vạt trang nhã, nước hoa thơm, quan trọng là bạn trai đẹp trai.
Không nhịn được, cô đứng dậy từ ghế võng lao vào lòng Thẩm Minh Hiên, ôm anh cọ cọ.
Thẩm Minh Hiên vốn chưa hôn đủ, mặc đồ vest lại nóng, bị Tần Bạch ôm cọ, trong lòng bỗng nổi lên ngọn lửa.
Cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Tần Bạch, sau đó thuận thế đẩy cô lên ghế ghế võng.
Ghế ghế võng theo nụ hôn cuồng nhiệt của anh mà đung đưa mãnh liệt.
Hôn môi đủ rồi, anh lại hôn trán, má, đầu mũi, cằm và xương quai xanh, tay cũng không yên, từ eo trượt lên chỗ mà hồi nãy White để chân, còn mềm hơn bánh bao, có độ đàn hồi, cảm giác rất tốt.
Tần Bạch tiến gần Thẩm Minh Hiên liền ngửi thấy mùi nước hoa Sauvage, không nhịn được ôm thêm một lúc, lại phối hợp khi Thẩm Minh Hiên hôn cô, không ngờ lại mất kiểm soát.
Cô bị đè lên ghế ghế võng hôn đến mức không nói được lời nào, trán Thẩm Minh Hiên cũng đổ mồ hôi, hơn nữa tư thế hiện tại, khụ, áo vest quỳ xuống.
Tay Thẩm Minh Hiên càng lúc càng không yên, White ngồi không xa rất ngoan, đuôi vẫy qua vẫy lại, kêu meo meo.
Tần Bạch đẩy Thẩm Minh Hiên mấy lần không được, khi Thẩm Minh Hiên hôn lại môi cô, cô nhẹ nhàng cắn anh, anh cũng không để ý.
Cuối cùng Thẩm Minh Hiên hôn đủ, nằm nghiêng trên ghế võng, ôm Tần Bạch trong lòng, ngón tay vuốt ve mái tóc dài của cô.
Khó khăn lắm mới lấy lại nhịp thở, liền nghe thấy giọng ngọt ngào của cô gái trong lòng: “Sau này, chỉ được xịt chai nước hoa này cho em ngửi.”
Ban đầu còn lo hôn cô như vậy cô sẽ giận, nhưng nghe giọng điệu này là không sao rồi, giọng khàn khàn đáp lại một tiếng, còn định hôn thêm vài cái, chuông cửa lại vang lên.
Lần này thật sự là giao đồ ăn, nhưng ánh mắt của người giao hàng, ừm…
Giữa trời nóng thế này, ở nhà đặt đồ ăn ngoài, còn mặc vest, xịt nước hoa, áo hơi nhăn, môi còn không bình thường, chàng trai đó rất thú vị.
Chỉ có điều hơi keo kiệt, chỉ đặt một phần sushi.
Không lẽ dựa vào khuôn mặt này để lừa gạt những cô gái vô tri à.