Lúc cô nhắn tin, là sáu giờ, Thẩm Chi Niên đang mở cuộc họp ở công ty, nghe nhân viên trình bày.
Màn hình di động sáng lên, anh đảo mắt nhìn một chút. Tin nhắn của Trương Sơ Tâm gửi tới, anh lập tức cầm di dộng lên.
"Thẩm Chi Niên, em hỏi anh một chuyện."
Thấy tin nhắn, Thẩm Chi Niên thậm chí có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ khi Trương Sơ Tâm nhắn tin, khóe miệng không nhịn được cong lên, tay soạn tin nhắn, "Em hỏi đi."
Bên kia, Trương Sơ Tâm ôm điện thoại khẩn trương chờ, lúc nhận được tin nhắn của Thẩm Chi Niên, cô sợ tới mức suýt đem điện thoại ném xuống đất.
Căn bản vấn đề cô muốn hỏi có chút riêng tư, trong lòng nhiều ít có chút khẩn trương. Vốn dĩ buổi sáng cô muốn hỏi, nhưng thật sự không dám đứng trước mặt Thẩm Chi Niên để hỏi.
Cô nhìn tin nhắn của Thẩm Chi Niên, cười một cái, suy nghĩ tỉ mỉ, cẩn thận gõ từng câu chữ, "Thẩm Chi Niên, mấy năm nay bên cạnh anh đã có bao nhiêu phụ nữ?"
Trương Sơ Tâm đánh xong câu chữ, ngón tay ở chỗ gửi do dự vài giây, sau đó lại xóa đi.
Trong lòng cô vô cùng mâu thuẫn. Mấy ngày nay, cô luôn nhắc nhở bản thân không được để ý đến chuyện riêng tư của Thẩm Chi Niên, không muốn nghĩ đến ngày hôm đó. Nhưng hôm ấy âm thanh trong phòng anh lại làm cô suy nghĩ rất nhiều.
Cô không thể an ủi mình không để chuyện đó trong lòng, nhưng chuyện kia vẫn như cây gai cắm trong lòng cô.
Cô rất muốn hỏi anh, nhưng lại không đủ dũng cảm.
Lấy thân phận gì đi hỏi? Vợ của Thẩm Chi Niên sao? Nói trắng ra, cô rất sợ Thẩm Chi Niên cười nhạo cô. Anh có thể nói, Trương Sơ Tâm, không phải em nói tốt nhất không can thiệp chuyện sinh hoạt cá nhân của nhau sao? Em hỏi cái này làm cái gì? Quả thực còn thích tôi sao?
Cô thậm chí có thể nghĩ tới bộ dáng lúc anh nói những lời này, cực kì đắc ý, mang theo một ý cười xấu xa.
Trương Sơ Tâm ném di động ở trên sô pha, trong đầu nghĩ tới khuôn mặt Thẩm Chi Niên.
Thẩm Chi Niên thay đổi thật rồi, trước kia, anh là một chàng trai lạnh nhạt an tĩnh. Hiện giờ lại cực kì thích trêu chọc cô, làm cô tức đến run người, làm cô không thể khống chế trái tim đập nhanh một chút.
Trương Sơ Tâm rối rắm do dự, di động ném ở một bên, nửa ngày không nhắn nổi một tin.
Thẩm Chi Niên chờ cô hỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm điện thoại, tâm tư hoàn toàn không đặt trong cuộc họp, đến khi Hà Thanh lén lút gọi một tiếng mới hồi phục tinh thần lại. Giây tiếp theo, lại là cầm di động đứng lên, "Hôm nay đến vậy thôi, tan họp."
Nói xong, liền xoay người bước nhanh ra khỏi phòng họp.
Bên ngoài, Thẩm Chi Niên đang chuẩn bị gọi điện cho Trương Sơ Tâm, tin nhắn rốt cuộc đươc gửi đến. Anh vào văn phòng cúi đầu xem di động, thấy nội dung Trương Sơ Tâm gửi tới, khóe miệng hơi cong một chút, gọi điện thoại cho cô.
Thẩm Chi Niên gọi điện thoại tới, Trương Sơ Tâm khẩn trương không dám lập tức nghe máy. Cầm di động đi tới đi lui một hồi, đến khi chuông điện thoại reo được lúc lâu, mới ấn nghe.
Nói thật ra, cô cũng không biết mình đang khẩn trương cái gì.
Điện thoại được kết nối, giọng Thẩm Chi Niên từ bên kia truyền tới, mang theo tiếng cười khẽ, "Lâu như vậy mới nghe điện thoại, Trương Sơ Tâm, em đang khẩn trương sao?"
Trương Sơ Tâm ngồi trên sô pha, "Em có cái gì phải khẩn trương, chỉ là tùy tiện hỏi thôi." Cô gãi đầu trả lời, lại nói: "Đương nhiên, anh hoàn toàn có thể không trả lời, em cũng không phải tìm hiểu chuyện riêng tư của anh......"
"Một."
Lời còn chưa dứt, Thẩm Chi Niên đã trả lời cô.
Trương Sơ Tâm nghe xong, không tự chủ được mà nắm chặt di động, "Ai vậy?"
"Trương Sơ Tâm, em bị ngốc sao?" Thẩm Chi Niên hơi có chút bất đắc dĩ.
Trương Sơ Tâm trong lòng run đến lợi hại, mấp máy miệng một lúc lâu không nói chuyện.
Thật lâu sau, Thẩm Chi Niên nói tiếp, "Trương Sơ Tâm, tôi mấy năm nay, cũng chỉ có một mình em mà thôi. Buổi tối hôm đó, tôi là lần đầu tiên."
Trương Sơ Tâm cơ hồ là phản xạ có điều kiện mà nói, "Nói dối." Nói xong, tâm trạng lại cực kì kích động.
Bên kia, Thẩm Chi Niên cau mày, thở ra một hơi mới nói: "Trương Sơ Tâm, em cũng thật có lương tâm."
Trương Sơ Tâm nhịn không được nói: "Vậy anh nói xem, ngày đó ở trong văn phòng anh, nữ nhân đó là ai?"
"Ngày nào? Nữ nhân nào cơ?" Trương Sơ Tâm nói lời này, Thẩm Chi niên ngây ngốc một hồi.
Trương Sơ Tâm nói: "Ngày đó, em tới đưa di động cho anh, chắc anh cũng biết? Ngày đó em......"
"Trương Sơ Tâm, thời điểm mà em nhắc tới, tôi đang mở cuộc họp, di động là thư kí đưa cho tôi."
"......"
"Cho nên, em lúc ấy, rốt cuộc thấy cái gì?"
Trương Sơ Tâm ho một chút, đột nhiên cảm thấy xấu hổ đến nói không ra lời.
"Trương Sơ Tâm, tôi có thể cho là em đang ghen sao?" Thẩm Chi Niên đột nhiên cười một chút, "Trương Sơ Tâm, em còn chưa nói, em ngày đó đến tột cùng thấy cái gì?"
Trương Sơ Tâm có chút ảo não, "Cái gì cũng không thấy!"
"Hả?"
Nói đến đây, đơn giản đã rõ ràng, Trương Sơ Tâm hít sâu một hơi, "Nghe thấy giọng của một nữ nhân, là cái loại âm thanh này...... Cái loại âm thanh......"
"Ở trong văn phòng tôi?" Thẩm Chi Niên đột nhiên trầm vài phần.
"Đúng vậy."
Thẩm Chi Niên trầm mặc trong chốc lát, đặc biệt nghiêm túc, "Trương Sơ Tâm, tôi không biết em ngày đó nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì, đều không phải sự thật. Lúc em đến, tôi thật sự đang họp."
Trương Sơ Tâm nghe xong, một lúc lâu không nói chuyện, mở miệng thời điểm cũng chỉ là nhẹ nhàng đáp một tiếng.
"Trương Sơ Tâm, nghe hiểu chưa?" Thẩm Chi Niên không yên tâm hỏi một câu, sợ cô hiểu lầm.
"Ừm...... Đã biết."
Cho dù là sự thật thì thế nào? Trương Sơ Tâm chỉ cảm thấy trong lòng càng rối loạn. Thật lâu sau, cô lại nhịn không được hỏi: "Anh mấy năm nay, tại sao không chịu đi tìm bạn gái?" Bị mẹ giục kết hôn, còn tới tìm cô đóng kịch.
" Em thử nói đi, Trương Sơ Tâm."
Trương Sơ Tâm nghe xong, trong lòng thình thịch, kinh hoàng.
Anh vì cái gì mà hỏi cô?
Trong lòng cô chợt nảy ra một suy nghĩ hoang đường. Chẳng lẽ anh mấy năm nay không tìm bạn gái, là đang đợi cô sao? Suy nghĩ này cũng thật hoang đường, trong lòng cô hoảng loạn vô cùng.
"Cái kia...... Thẩm Chi Niên, em còn có việc, tắt máy nha!" Cô nói xong, tắt điện thoại. Ngồi ở trên sô pha, trong lòng bàn tay cô vậy mà toát ra một lớp mồ hôi. Trong đầu chỉ có một ý niệm: Thẩm Chi Niên mấy năm nay đều không có bạn gái, chỉ có một mình cô, anh...... Anh có lẽ thích cô?
Lần trước tới thăm mẹ anh, anh muốn làm hôn lễ, nói anh thích cô. Cô lúc ấy không tin, cũng không nghĩ sẽ theo đuổi. Chính là, giờ phút này lại có chút tin.
Cô theo đuổi anh sáu năm, anh chưa từng nhìn cô một cái, giờ phút này lại biểu hiện như vậy, giống như nói cho cô biết, anh thích cô.
Trương Sơ Tâm trong lòng càng hoảng. Kích động có, hưng phấn cũng có, nhưng càng nhiều lại là lo sợ.
Cô ngơ ngác ở trên sô pha ngồi một hồi lâu, bình tĩnh hô hấp gửi cho Thẩm Chi Niên một tin nhắn.
—— Thẩm Chi Niên, anh thích em sao?
Lúc này, gửi xong tin nhắn, cô không dám ném di động đi, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình di động.
Không phải chờ quá lâu, Thẩm Chi Niên đã nhắn lại.
—— Ừ.
Đơn giản một chữ, Trương Sơ Tâm nhìn chằm chằm một hồi lâu, đến cuối cùng, cắn môi, nước mắt rơi xuống.
Thẩm Chi Niên thích cô, cô đã từng theo đuổi sáu năm không có kết quả, hiện tại thế nhưng nam nhân ấy lại thích cô. Vì cái gì?
Cô nên cảm thấy vui vẻ nên cảm thấy kích động. Nhưng mà, giờ phút này cô lại nghĩ đến những năm trước. Ở thời điểm cô khó khăn nhất, trong nhà phá sản, cha nhảy lầu. Cô cảm thấy cuộc đời thật bất công, cô đã nhiều lần gọi cho anh, cô không cần anh giúp đỡ cô, chỉ cần anh có thể an ủi cô một chút một chút, có thể nghe thấy giọng anh, cô sẽ có thêm dũng cảm.
Nhưng khi đó, anh nhất quyết không chịu nghe máy. Có bao nhiêu lạnh lùng?
Nghĩ đến đoạn thời gian đó, bi thương lại lấp mất niềm vui sướng. Trương Sơ Tâm đưa điện thoại di động ném trên bàn, nằm trên sô pha, lẳng lặng nhắm mắt lại.
Cũng không biết qua bao lâu, dần dần, cô liền ngủ mất. Trong lúc ngủ mơ, cô lại mơ tới thời điểm anh mặc áo sơ mi, mặt mày sạch sẽ, là dáng vẻ cô cực thích.
Khi tỉnh lại, đã là 11 giờ.
Trương Sơ Tâm từ trên sô pha bò dậy, buộc lại tóc đi vào phòng bếp làm cơm trưa cho Thẩm Chi Niên.
Làm xong cơm trưa, cất vào hộp giữ ấm, đến công ty vừa vặn 12 giờ.
Thang máy từ từ đi lên, Trương Sơ Tâm căng thẳng khó chịu.
Từ thang máy ra, cô không nghĩ tới sẽ gặp người này.
Hà Thanh đứng ở cửa thang máy, bộ dáng như muốn đi thang máy. Cô ta thấy Trương Sơ Tâm, ngẩn ra một hồi lâu, trên mặt mới hơi hơi cong lên vẻ tươi cười, "Sơ Tâm học tỷ, đã lâu không thấy."
Trương Sơ Tâm không nghĩ tới lại ở chỗ này thấy cô ta. Lúc học đại học, Hà Thanh thích Thẩm Chi Niên có thể giấu được người khác, nhưng không thể giấu được cô.
Trương Sơ Tâm nhìn Hà Thanh, nhịn không được hỏi một câu, "Sao cô lại ở chỗ này?"
Cô đối với Hà Thanh xưa nay đều không thích, không chỉ bởi vì cô ta cũng thích Thẩm Chi Niên, xem cô ta là tình địch, cũng bởi vì cô ta đã nhiều lần ở trước mặt Thẩm Chi Niên nói xấu cô.
Trương Sơ Tâm, không thích sẽ biểu hiện ở trên mặt, giờ phút này sắc mặt tự nhiên không thể nói đã thay đổi nhiều.
Hà Thanh cười cười, trong mắt hiện lên một tia trào phúng, "Học tỷ chắc là không biết? Tôi là thư kí của Thẩm tổng, đi theo Thẩm tổng rất nhiều năm."
Nói đến nhiều năm, cô ta cố ý nhấn mạnh.
Trương Sơ Tâm nhìn cô ta, ánh mắt càng thêm lạnh nhạt.
Rất đắc ý, cô không ở đây, Cô ta lại ở bên Thẩm Chi Niên nhiều năm như vậy.
Nhưng kết quả, cũng chỉ là thư kí không phải sao?
Trương Sơ Tâm đẩy cửa vào phòng, Thẩm Chi Niên đang gọi điện thoại, thấy cô tiến vào, đơn giản nói hai câu, liền lập tức ngắt điện thoại.
Trương Sơ Tâm đem giữ ấm hộp để trên bàn trà, "Cơm mang đến rồi, em đi đây."
Thẩm Chi Niên bước tới, bắt lấy tay cô, mày nhíu lại, "Trương Sơ Tâm, em cứ như vậy đi? Chúng ta hôm nay không phải có rất nhiều lời muốn nói sao?"