Thẩm Chi Niên thấy Trương Sơ Tâm chuẩn bị đi về, đen mặt tức giận, nắm tay cô ấn trên sô pha.
Trương Sơ Tâm nghĩ đến Hà Thanh mấy năm nay luôn ở bên cạnh Thẩm Chi Niên, trong lòng liền không thoải mái, theo bản năng tránh xa Thẩm Chi Niên.
Thẩm Chi Niên lại tóm lấy tay cô, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô.
"Anh buông....."
Lời còn chưa dứt, Thẩm Chi Niên liền cúi người, nặng nề chặn môi cô lại.
Trương Sơ Tâm mở to hai mắt, đến lúc cô lấy lại tinh thần muốn đẩy anh ra, đôi tay đã bị nắm thật chặt.
Anh hôn, như vũ bão, cực kì hung hãn, Trương Sơ Tâm bị anh hôn đến thở không nổi, thân mình hơi vặn vẹo giãy giụa.
Thẩm Chi Niên rốt cuộc cũng buông cô ra, môi lại không có rời đi, nhẹ nhàng mà dán ở trên môi Trương Sơ Tâm.
Trương Sơ Tâm nhận được không khí, vội vàng hít thở.
Trong văn phòng, an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.
Qua hồi lâu, Trương Sơ Tâm nhìn vào mắt Thẩm Chi Niên, nói, "Em vừa thấy Hà Thanh."
Thẩm Chi Niên nhẹ nhàng đáp một tiếng, "Cô ấy là thư kí của anh."
Trương Sơ Tâm nghe xong lời này, ấn đường gắt gao nhíu lại, dùng sức mà đẩy Thẩm Chi Niên ra.
Cô ta là thư kí. Nói thật hợp tình hợp lí!
Trương Sơ Tâm lạnh lùng cười, "Thẩm Chi Niên, ngày hôm ấy trong văn phòng anh nữ nhân đó chắc là Hà Thanh ha? Anh thật biết lợi dụng chức quyền! A....!"
Trương Sơ Tâm còn chưa nói xong đã bị Thẩm Chi Niên đột nhiên ôm vào trong lòng ngực, đặt trên đùi của anh.
Tư thế của hai người vô cùng ái muội, Trương Sơ Tâm đỏ mặt, nhỏ giọng kháng nghị, "Anh làm gì, mau thả ra."
Cô giãy giụa, giọng Thẩm Chi Niên thâm trầm vang lên, "Trương Sơ Tâm, em mà còn lộn xộn, anh không ngại làm giữa trưa đâu."
Trương Sơ Tâm nghe xong, lập tức không dám động đậy, giương mắt trừng hắn.
Thẩm Chi Niên vừa tức giận vừa buồn cười, nhéo mặt Trương Sơ Tâm, "Hoá ra lúc trước anh nói nhiều như vậy, một câu em cũng không để ý phải không?"
Trương Sơ Tâm rũ đầu, mấp máy môi không nói.
"Trương Sơ Tâm, theo như em nói, hôm em tới, anh đang bận họp, không có thời gian để lợi dụng chức quyền làm mấy chuyện sai trái ấy." Thẩm Chi Niên thâm tình nhìn cô trong chốc lát, hỏi: "Rốt cuộc là anh nói không rõ ràng hay em căn bản không tin anh?"
Trương Sơ Tâm trầm mặc trong chốc lát, nhỏ giọng nói: "Em không có không tin."
Quả thực trông Thẩm Chi Niên hình như không nói dối. Ngày đó, cô cũng không thấy anh, nếu anh nói không có, cô cũng sẽ không nghi ngờ anh nữa.
Thẩm Chi Niên nhéo mũi cô, "Lúc trước sự việc kia anh đã nói qua, em không muốn suy xét hay sao?"
"Sự việc gì?" Trương Sơ Tâm nhất thời không hiểu, mờ mịt nhìn anh.
" Cho anh một cơ hội?"
Nghe thấy lời này, Trương Sơ Tâm mới nhớ tới lần trước anh nói, anh thích cô, hỏi cô có nguyện ý một lần nữa thích anh hay không.
Trương Sơ Tâm nhìn anh một cái, "Thẩm Chi Niên, em cảm thấy anh cực kì gian xảo."
"Sao?"
"Cái gì mà cùng em giả kết hôn, rõ ràng là lừa cưới mà?"
Thẩm Chi Niên nhịn không được cong khóe miệng, "Hôm nay em thật thông minh."
Trương Sơ Tâm đánh một phát lên ngực anh, "Thẩm Chi Niên, anh thật âm hiểm!"
"Anh không làm như vậy, em sẽ chịu gả cho anh sao?" Thẩm Chi Niên cười hì hì nói.
Trương Sơ Tâm kỳ quái mà nhìn anh một cái, "Thẩm Chi Niên, anh không phải đã từng nói dù cho em theo đuổi anh hai mươi năm hay ba mươi năm nữa anh đều không thích em sao? Giờ sao? Đột nhiên đổi ý?"
Thẩm Chi Niên nhướng mày, "Đúng vậy, sau đó phát hiện, không có em bên cạnh lại cảm thấy không quen."
Anh kéo tay Trương Sơ Tâm, nhìn cô, "Sơ Tâm, anh biết trước kia mình làm tổn thương em, bây giờ cho anh thêm một cơ hội, được không?"
Trương Sơ Tâm suy nghĩ trong chốc lát, hất cằm, nói: "Vậy xem biểu hiện của anh."
Xem biểu hiện, chính là cho cơ hội.
Thẩm Chi Niên nhìn Trương Sơ Tâm cười cười, ôm eo cô, ôn nhu mà hôn lên môi cô.
Trương Sơ Tâm rời khỏi đùi anh, nói, "Anh nhanh ăn cơm đi, không chốc nữa lại nguội."
"Anh có thể ăn em không?" Anh cười dựa vào cô, Trương Sơ Tâm đẩy ngực anh, "Xem xét sự thành thật nha. Từ giờ trở đi, em không cho phép không được chạm vào người em, không được hôn em."
Thẩm Chi Niên sắc mặt thay đổi.
Trương Sơ Tâm vừa giúp anh mở nắp hộp cơm, vừa nói: " Anh đối xử với em trước kia như thế nào, đừng tưởng rằng anh nói một câu thích em, em liền quên đi tất cả."
"Anh sai rồi Sơ Tâm."
"Nhận sai cũng vô dụng, Thẩm Chi Niên, em hiện tại không nghĩ sẽ tha thứ cho anh." Cô đem đồ ăn bày ra bàn, nói, "Anh ăn cơm đi."
Trương Sơ Tâm nói xong, đứng lên.
Thẩm Chi Niên nhìn cô, "Em đi đâu vậy?"
"Đi dạo phố nha, anh không phải cho em mua lễ phục sao?"
Trương Sơ Tâm xách theo túi đi ra cửa, chợt lại nghĩ tới cái gì, quay đầu, "Đúng rồi, ăn xong anh nhớ uống hết thuốc nhớ chưa?."
"......"
"Không được uy hiếp em, ngoan ngoãn uống thuốc, biết không?"
Thẩm Chi Niên trầm mặc trong chốc lát, "Trương Sơ Tâm, cái đuôi của em đã vểnh lên tận trời rôi."
Trương Sơ Tâm cong khóe miệng.
Hiện tại Thẩm Chi Niên nói thích cô, cảm giác chèn ép đối phương, thật đúng là rất thú vị.
Cô ra cửa, vui mừng hướng cửa thang máy đi đến.
Cũng không biết là trùng hợp hay không, cô lại gặp được Hà Thanh. Cô ta xách theo túi, bộ dáng như muốn ra ngoài.
Trương Sơ Tâm không có phản ứng, cửa thang máy mở ra, liền đi thẳng vào.
Thang máy chỉ có Trương Sơ Tâm và Hà Thanh.
Trương Sơ Tâm cúi đầu chơi di động, giọng nói của Hà Thanh vang lên, "Học tỷ, chị mấy năm nay làm cái gì vậy?"
"Diễn viên a." Trương Sơ Tâm không chút nào để ý mà nói.
"Diễn viên? Thật hay giả?" Hà Thanh khiếp sợ.
Trương Sơ Tâm ngước mắt liếc nhìn cô ta một cái, "Rất ngạc nhiên sao?"
"Không có. Bất quá, học tỷ trong nhà có tiền, đóng phim chắc là do yêu thích đi."
Trương Sơ Tâm cúi đầu tiếp tục chơi di động, cũng không đáp lại cô ta.
"Ai, em lại không được tốt như chị. Tốt nghiệp xong liền theo Thẩm tổng gây dựng sự nghiệp, mấy năm trước, thời điểm gian nan nhất, em cùng Thẩm tổng cùng nhau ở tầng hầm, mỗi ngày ăn mì gói, mùa hè nóng mùa đông lạnh, không thấy ánh mặt trời cũng không phải nói quá. Cũng may cùng Thẩm tổng ở bên nhau, lúc mệt mỏi, hai người cũng có thể an ủi nhau."
Nói nghe có chút ái muội.
Trương Sơ Tâm nhìn cô ta một cái, " Trước kia thật vất vả cho cô."
"Không vất vả, có thể cùng Thẩm tổng đồng cam cộng khổ, là niềm vui của em." Hà Thanh nhìn Trương Sơ Tâm, cười cười.
Lời này ý tứ khoe khoang quá rõ ràng, Trương Sơ Tâm lười phản ứng cô ta. Thang máy dừng lại, liền đi ra ngoài.
Trương Sơ Tâm từ công ty ra, đi tới bách hoá Thiên Tinh.
Mấy năm nay cô không có tiền, thật lâu rồi không đi tới bách hóa Thiên Tinh. Nơi đây là nơi tụ tập của nhiều nhãn hàng nổi tiếng ở khắp nơi. Lúc bước vào trong bách hóa, cô bừng tỉnh. Thời điểm đi học, trong nhà điều kiện tốt, mua đồ hiệu giống như mua đồ ăn, mỗi ngày nghỉ đều theo mẹ kế đến đây càn quét một vòng. Lòng hư vinh của con gái rất lớn, hiện giờ đi đến nơi này, trong lòng lại không có chút kích động nào, cảm giác như vậy.., không nghĩ cái gì hết. Nếu không phải buổi tối hôm nay tham gia họp báo, cô sẽ mặc tùy tiện một cái váy nào đó là được.
Cô tham gia vào giới giải trí mấy năm nay, đây là lần đầu tiên tham gia họp báo phim điện ảnh. Bất quá, cô dường như không biết mình sẽ diễn nhân vật nào.
Trương Sơ Tâm xách túi đi qua rất nhiều cửa hàng nổi tiếng, quần áo đẹp rất nhiều, nhưng lại không có cái nào hợp ý cô.
Trương Sơ Tâm đang đi thì nhận được điện thoại của Thẩm Chi Niên. Anh đầu kia đặc biệt khoe mẽ nói: "Anh uống thuốc xong rồi."
Trương Sơ Tâm nhịn không được cười cong đôi mắt, "Thật nghe lời nha."
Thẩm Chi Niên cười khẽ một tiếng, "Đang làm gì vậy?"
"Đi dạo phố, anh không phải nói buổi tối có cuộc họp báo khởi quay sao."
"Mua nhiều chút, thích cái gì mua cái đó."
Trương Sơ Tâm cười một chút, "Cảm ơn ngài nha, Thẩm tổng. Đúng rồi, anh còn chư cho em biết em diễn vai nào, rốt cuộc là ai nha?"
"Vợ của Thẩm Chi Niên đương nhiên sẽ là vai nữ chính nha."
Trương Sơ Tâm nghe xong, ngạc nhiên, "Anh đừng nói giỡn! Nữ chính không phải cho Mạc Thi sao?"
Mạc Thi làm ở giới giải trí là nữ minh tinh nổi tiếng nhất, Trương Sơ Tâm rất khó tưởng tượng, nếu mình cướp vai của cô ấy, sẽ phát sinh bao nhiêu chấn động. Cô hít vào một hơi, "Thẩm Chi Niên, anh đừng hại em, em không muốn gây thù chuốc oán khắp nơi, anh cho em một nhân vật phụ là được."
"Gây thù chuốc oán thì làm sao? Có anh ở đây, đừng sợ a."
"......" Nam nhân này đúng là.....thật bá đạo a.
"Sơ Tâm, anh có chút việc cần xử lý, em cứ đi tiếp nha, xong rồi gọi điện thoại cho anh, anh lại nói chuyện với em."
Trương Sơ Tâm gật gật đầu, "Đã biết."
Ngắt điện thoại, Trương Sơ Tâm đúng lúc thấy một cái váy màu lam nhạt vô cùng đẹp.
Cô tiến lên nhìn, "Cái váy này đưa cho tôi thử đi."
Nhân viên bán hàng vội vàng tiến lên, gỡ váy xuống cho cô.
Trương Sơ Tâm rất nhanh đã thay xong, đứng trước gương ngắm nhìn, rất vừa lòng.
Nhân viên nói: "Tiểu thư, váy này cô mặc thật là đẹp mắt, hào phóng lại cao nhã, cũng đặc biệt tôn lên màu da của cô."
"Đẹp sao." Trương Sơ Tâm lại đứng trước gương nhìn trong chốc lát.
"Đẹp, tiểu thư, cô mua cái này đi, cái này chỉ có một chiếc, là phiên bản giới hạn, bỏ lỡ có thể mua không được nữa đâu."
Trương Sơ Tâm nghe xong, thầm nghĩ, giới hạn toàn cầu, rất quý nha.
"Tôi thay ra đã." Cô nói xong, đi đến phòng thử đồ, cầm quần áo thay ra rồi mới nhớ xem giá tiền.
Thời điểm thấy giá có vô cùng nhiều số 0, cô không khỏi nuốt nước miếng.
Mấy năm nay cô rất nghèo, thấy quần áo đắt như vậy, thật sự luyến tiếc không muốn mua, cảm thấy thật xót.
Cô đem váy ôm ra ngoài.
Nhân viên bán hàng thân thiết hỏi: "Tiểu thư, muốn tôi giúp cô gói lại không?"
Trương Sơ Tâm lắc đầu, một tiếng " không" còn chưa nói ra, bên ngoài liền truyền đến âm thanh quen thuộc, "Phiên bản giới hạn toàn thế giới, cô ta mua không nổi."