Thích Em Từng Giây

Chương 18: Chương 18:



 
“Ôi —— phắc —— phắc ——! Chu Minh Tự cậu nhìn xem cậu nói tiếng người sao? Gì mà cậu sẽ không để cậu ấy chết? Ý gì?? Tôi và Phó Thu chết không đáng tiền đúng không? Chúng tôi có thể tùy tiện chết??”
 

Sau khi trận này chấm dứt, Mã Kỳ Thành lấy đê-xi-ben cực kỳ cao gào thét ở đầu bên kia, thế trận to lớn, giống như sắp chặt gỗ làm vũ khí lấy sào làm cờ, lãnh đạo một cuộc khởi nghĩa có một không hai.
 
“Vị pháo tinh này có thể bình tĩnh một chút hay không, màng nhĩ của tôi sắp bị cậu kêu nứt rồi,” Phó Thu vẫn chưa gia nhập cuộc khởi nghĩa này, “Cậu cũng không phải em gái xinh đẹp, còn so đo với em Kiều?”
 
Phó Thu từ từ kể ra: “Dẫn em gái là trách nhiệm của đàn ông, để em gái sống sót mà ăn gà là sự tu dưỡng của chính người đàn ông, bảo hộ em gái an toàn cũng chứng minh năng lực của người đàn ông.”
 
“Cậu để em Kiều chịu chết, còn không phải nói Tự thần muốn dựa vào sự hiến tế của em gái mới có thể thắng sao? Này rõ ràng là nói Tự thần không được rồi ——”
 
“Chu Minh Tự sao có thể không được.”
 
“Biết rồi gà mẹ,” Mã Kỳ Thành một lần nữa ngồi vào vị trí, “Sao cậu nhiều lời vậy (*), từ đôn hoàng tới sao?”
 
(*) Nguyên văn là 逼话, chơi chữ với từ “nhiều lời”.
 
 “Sao từ đôn hoàng tới?”

 
Kiều Diệc Khê vốn đang trong trạng thái mờ mịt ăn gà, nghe hai người thảo luận hơn nửa ngày, lúc này tinh thần mới được kéo về.
 
Cô chậm rãi giải thích với Phó Thu: “Đôn hoàng có nhiều tranh (*).”
 
(*) Đôn hoàng là nơi có nhiều tranh cổ, mà từ 话 (lời nói) lại đồng âm với từ 画 (bức tranh).
 
Phó Thu: “………………”
 
“Đánh không nổi nữa, chúng ta giải tán đi.”
 
Ván bài của các trưởng bối hôm nay không tiếp tục trong thời gian dài, lúc gần 10 giờ đã có dấu hiệu dừng chơi.
 
Mẹ Kiều thông báo với Kiều Diệc Khê cách một cánh cửa: “Đợi lát nữa bọn mẹ không đánh nữa, con đánh xong trận này cũng chuẩn bị về nhà đi.”
 
Kiều Diệc Khê kéo dài âm thanh đáp lại: “Được ——”
 
Mã Kỳ Thành cũng nghe được đoạn đối thoại này, không biết vì sao lại thở dài: “Hôm nay không ngủ cùng nhau sao? Haiz, đáng tiếc.”
 
……?
 
Kiều Diệc Khê đang muốn hỏi vì sao hai người phải ngủ cùng nhau, đang muốn mở miệng thì nghe thấy có tiếng bước chân quanh mình, nhanh chóng nhìn lên góc phải của bản đồ nhỏ.
 
Nhưng trên bản đồ không thấy dấu chân, cô không biết người kia đang ở đâu.

 
Cô hơi luống cuống, “Trời ơi, bên này của tớ hình như có người.”
 
Hai giây sau, Chu Minh Tự chậm rãi nói: “Tôi ở trên lầu cậu.”
 
“…… À.” Cô rụt rụt cổ.
 
“Yên tâm đi, hễ cậu ta còn một hơi thở, cậu sẽ không nhanh ngỏm,” Mã Kỳ Thành xin gia nhập cuộc trò chuyện, “Em Kiều, cảm giác vừa nãy sống sót ăn gà như thế nào, có phải cảm thấy Tự thần rất đẹp trai không?”
 
Mã Kỳ Thành đúng là nói nhiều, Kiều Diệc Khê hoài nghi cậu ta chơi trò chơi để nói chuyện phiếm.
 
Cô thành thật gật đầu, “Cũng được.”
 
Dù sao thì con trai có kỹ thuật chơi game tốt sẽ được điểm cộng, hơn nữa trong tình huống này cậu cũng không để cô anh dũng chết thảm trong cuộc đọ súng, đúng là có một chút ngầu.
 
Mã Kỳ Thành tiếp tục hớn hở phỏng vấn Chu Minh Tự: “Tôi…… Không phải, Tự thần dẫn theo toàn đội có gì muốn nói không?”
 
Microphone chuyển hướng sang Chu Minh Tự, truyền vào nó là nhịp thở đều đều, cậu đang nhảy dù, cũng lười đáp lại.
 
Một lúc sau, cậu mới hơi có ý đáp một chữ, “Có.”
 
“Ừm, ngài nói.”
 
“Tranh thủ thời gian câm miệng cho tôi, ồn ào muốn chết.”
 
Mã Kỳ Thành: “……”
 
Lại qua một lúc sau, Mã Kỳ Thành không nhịn được lại nhỏ giọng thăm dò: “Đúng là cái xác đáng thương.”
 
Kiều Diệc Khê: “Cái gì?”
 
Mã Kỳ Thành: “Tự thần cậu xem là em Kiều hỏi tôi trước, vậy thì không được trách tôi nói chuyện!”
 
Kiều Diệc Khê:?
 
Cậu từ từ kể ra: “Cậu xem Chu Minh Tự, một chàng trai đẹp trai biết bao, dáng người tốt biết bao, giọng nói cũng hay biết bao —— cậu không biết, trước kia trường học chúng tớ ăn no rửng mỡ mở cuộc bầu chọn, bầu ra người có hơi thở nam tính dụ dỗ người khác phạm tội, Tiểu Chu của chúng ta vậy mà được hạng nhất.”
 
“Có điều kiện trời sinh ghẹo người tốt đến mức nào chứ, chỉ cần cậu ta đồng ý, ôm bao nhiêu nữ thần cũng không bị dị nghị, cắm sừng người khác sẽ không bị mắng.”
 
“Nhưng đúng là tức chết người khác, vậy mà cậu ta chỉ hứng thú với trò chơi, làm hại biết bao đồng bào nữ đến nay đều độc thân.”
 
Không biết vì sao, lúc nghe được bốn chữ trời sinh ghẹo người, cô lại vô tình nghĩ đến ngày học đàn violon kia, cậu cầm một cây dù màu đen, đứng dưới mưa chờ cô tan học.
 
Cây dù màu đen cản lại trận mưa to, nhưng vẫn có một hai giọt nước làm ướt đầu ngón tay cậu, cùng với tiết tấu hơi chuyển động của yết hầu, có sương mù bồng bềnh trôi nổi, cậu giống như kẻ săn mồi, trầm mặc đợi con mồi dần dần mất đi sức lực, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất lại tàn nhẫn ngoạm lấy mục tiêu.

 
Chàng trai mang theo khí chất lạnh lẽo, cảm giác áp bức càng làm tăng thêm sức mạnh.
 
Một loại cảm giác, kiềm hãm, vẻ cấm dục gợi cảm.
 
Có cảm giác nguy hiểm, nhưng lại muốn tiếp cận, giống như ngọn núi lửa đang kiềm nén, nhưng bởi vì giao thoa giữa sự kích động và sự tĩnh lặng, nên mới có sức hấp dẫn.
 
Cũng giống như rèm sân khấu trong một buổi kịch có tòa lâu đài cổ chưa được kéo ra hết, cậu sẽ không nhịn được muốn nhìn xem dáng vẻ hoàn toàn buông thả kia của cậu ấy, sẽ là dáng vẻ như thế nào.
 
///
 
Bởi vì đêm đó về trễ, cho nên Kiều Diệc Khê ngủ lại nhà một đêm, ngày hôm sau lúc ăn cơm trưa, mẹ Kiều nói bóng nói gió với cô một chút.
 
“Diệc Khê à, con…… Con cảm thấy nhà họ Chu thế nào?”
 
“Khá tốt,” cô không hề phòng bị, chỉ cho rằng tán dóc, “Dì Chu vừa giản dị vừa gần gũi, không khí trong nhà cũng không tệ.”
 
“Vậy, vậy con cảm thấy cách bày trí của nhà họ Chu có đẹp không? Cái phòng dành cho khách kia, dì Chu vừa trang trí đấy.”
 
“Thẩm mỹ không tệ, dì ấy có tâm hồn thiếu nữ,” cô chọc vào viên khoai lang tím, “Sao vậy?”
 
“Không có gì, dì ấy vốn chuẩn bị những cái đó cho người khác, bà ấy sợ con gái không thích.”
 
“Không đâu, có tâm đã khá tốt rồi, hơn nữa là phòng dành cho khách mà, thoải mái là được.”
 
Cô nói xong, nhìn thấy đôi mắt của mẹ Kiều hơi lóe sáng: “Ừm, vậy chắc con sẽ thích ở đó đúng không?!”
 
“Ừm,” cô tùy tiện đáp lại, nói xong mới cảm giác được có gì đó không đúng, “Cái gì mà gọi là con thích? Con có thích hay không…… Có gì quan trọng sao?”
 
“Tất nhiên là quan trọng, căn phòng dành cho khách kia của nhà họ Chu,” mẹ Kiều mỉm cười, “Là trang trí cho con.”
 
???
 
Cô suýt chút nữa cầm không vững đôi đũa: “Chuẩn bị cho con cái này làm gì? Con phải đến nhà dì ấy ở sao??”
 
Mẹ Kiều vỗ vào đầu cô, “Không phải chúng ta mới dọn đến sao, con cũng biết dì Chu của con thích con, trước kia lúc chưa gặp con đã luôn tìm mẹ đòi đoạn phim biểu diễn của con, sau đó nơi này có căn nhà trống, bà ấy lập tức giới thiệu cho chúng ta, chúng ta cũng tới.”
 
“Trước đó mẹ có nói qua, nói con không thích ngủ một mình ở nhà, lúc ba mẹ đi công tác thì con đến nhà bạn ở. Bà ấy đã muốn nói, dù sao thì sau này hai nhà cũng gần nhau, mẹ và ba con lúc nào cũng đi công tác, nếu con ở nhà một mình không có cơm để ăn thì rất cô đơn, có thể đến nhà bà ấy ——”
 
Kiều Diệc Khê: “Cho nên dì ấy còn đặc biệt sửa phòng vì con?”
 
“Đúng vậy, con xem người ta coi trọng con nhiều đến mức nào,” mẹ Kiều dừng một chút, chậm rãi nói, “Cuối tuần này mẹ và ba con đúng là phải đi công tác, nói không chừng còn phải đi mấy tháng.”

 
“Ở giữa không có ngày nghỉ sao?”
 
“Có chứ, mỗi tháng có mấy ngày, nếu là ngày thường, chắc chắn mẹ sẽ gấp gáp quay về, ở nhà làm thức ăn ngon cho con,” mẹ Kiều vẫn cảm thấy sinh hoạt trong trường học không tốt bằng tự mình chăm sóc, “Nhưng nếu con đồng ý ở lại nhà họ Chu, mẹ cũng yên tâm nhiều hơn, không cần mệt mỏi trở về gấp như vậy, cũng có thể thích hợp nghỉ ngơi, dành thời gian đến trường thăm con.”
 
Lời này của mẹ Kiều nói không sai, trước kia lúc cô còn học cấp 3, mẹ Kiều vừa đi công tác vừa về nhà chăm sóc cô, nhưng dù sao thì lúc đó cô chưa thành niên, bây giờ cô đã vào đại học…… Không thể luôn dính nhà.
 
Bọn họ cũng nên nghỉ ngơi nhiều hơn trong lúc bận rộn, lúc nào cũng nhanh chóng quay về nhà, tinh thần cũng rất mệt mỏi.
 
Họ hàng thì ở xa, nếu cha mẹ đi công tác, chỗ gần nhất cô có thể nhờ vào, đúng là chỉ có nhà họ Chu.
 
Dù sao thì sự việc ngoài ý muốn thường xảy ra trong cuộc sống, lỡ như thực sự có chuyện gì, tốt xấu gì cô cũng có chỗ để nhờ giúp đỡ.
 
Mẹ Kiều tiếp tục nói: “Hôm qua dì Chu của con còn nói chuyện này với mẹ, nói là chúng ta đi rồi, con cứ đến nhà bà ấy ở vào kỳ nghỉ, dù sao con cũng không thích ở một mình. Hơn nữa còn có chú Chu đi công tác với ba con, trong nhà chỉ còn dì Chu và Chu Minh Tự.”
 
Chắc chắn trong trường học không thể thoải mái như bên này, tắm rửa phải đến nhà tắm, giặt quần áo cũng không tiện, huống hồ có đôi lúc học đàn violon xong chỉ có thể nghỉ ngơi ở nhà.
 
Nhưng điều duy nhất làm người do dự chính là…… Chu Minh Tự.
 
Không còn là ở nhờ hai đêm nữa, nếu cô đồng ý, cô sắp cùng với một người cùng tuổi khác phái huyết khí dồi dào —— sống chung.
 
Có thể khó tránh khỏi đụng chạm nhau lúc ở chung, hơn nữa cũng không có cách để tránh né.
 
Suy tư một lát, cô đặt đũa xuống: “Con suy nghĩ đã.”
 
///
 
Ngày tiếp theo quay về trường học, Kiều Diệc Khê cũng không vứt chuyện này ra sau đầu.
 
Câu lạc bộ ván trượt lập tức muốn làm hoạt động gì đó, trình tự thuê sân yêu cầu sự phê duyệt của Hội Học Sinh, lúc cô đi học vừa lúc phải đi qua Hội Học Sinh, nên đống giấy tờ kia đều giao cho cô, để cô cầm đi đóng dấu.
 
Dưới tầng lầu trong phòng Hội Học Sinh, cô vừa lúc đụng phải Chu Minh Tự và Trịnh Hòa, còn có vài người bên câu lạc bộ esport.
 
Vừa đúng lúc, cô gái nghiêng đầu hỏi một câu, “Các cậu đến đây làm gì?”
 
Chu Minh Tự: “Lấy chìa khóa sân bóng rổ.”
 
Cô nâng mi mắt, cười: “Cậu còn biết chơi bóng rổ?”
 
“Còn không phải sao, Tự thần của chúng ta lúc chơi bóng rổ đặc biệt đẹp trai, có rảnh thì tới xem!” Tề Cam của câu lạc bộ esport vẫy tay với cô tỏ ý chào hỏi, “Cậu còn nhớ tớ chứ? Họp lớp chúng ta có gặp qua.”
 
Thật ra thì cũng không nhớ rõ, nhưng lúc này lại không thích hợp nói thật, cho nên Kiều Diệc Khê chỉ gật đầu nhẹ.
 
Tề Cam hơi ngại ngùng cúi thấp đầu: “Chúng tớ chơi bóng ở sân bóng rổ số 2, nếu cậu tới xem thì cũng khá tốt, tớ là hậu vệ.”
 
Cô tỏ vẻ đã biết, đoàn người đi cùng nhau lên lầu.
 
Tề Cam còn ở phía sau lúc có lúc không trò chuyện với cô, nhưng vì Chu Minh Tự đứng ở giữa, nên cũng không dám nói nhiều.
 
Lúc chờ đóng dấu vào đơn, cô phát hiện máy tính của Hội Học Sinh đang phát một đoạn phim, nhìn kỹ thì, là đoạn ghi hình ngày lễ đón tiếp tân sinh viên vào hôm đó.
 

Vừa lúc chiếu đến đoạn cô làm người thế thân đi lên sân khấu, phía dưới làn váy tím có thể mơ hồ nhìn thấy đôi chân trần, lúc đó tình huống lại khẩn cấp, không có kích cỡ giày của cô, trước lúc lên sân khấu đành phải tháo đôi giày thể thao dưới chân.
 
Cô khoanh tay chậm rãi nhớ lại: “Lúc trước có một buổi biểu diễn, giày cao gót của tớ cũng hỏng rồi, để chân trần đi lên. Lúc ấy là mùa đông, sàn nhà đặc biệt lạnh, lạnh đến mức suýt chút nữa tớ kéo sai nhịp.”
 
Chu Minh Tự “ừm” một tiếng.
 
“Cậu ừm cái gì? Cậu biết chuyện này?” Cô chớp mắt, “Hay chỉ đáp lại tớ.”
 
“Tôi biết.” Cậu nói.
 
Bởi vì lúc đó là mùa đông, nhìn thấy có người để chân trần bước lên nền gạch, nên ký ức của cậu vẫn còn mới mẻ.
 
“Sao cậu biết được, đây là chuyện của năm ngoái mà.”
 
“Mẹ tôi cho tôi xem qua.”
 
Kiều Diệc Khê bừng tỉnh, lại nghĩ đến cái gì đó: “Tuy trước đó cậu có gặp tớ, vậy lúc gặp mặt trên xe buýt …… Là nhận ra tớ rồi sao?”
 
“Chỉ cảm thấy có thể là cậu,” cậu thấp giọng đáp, “Không nghĩ ra là đúng.”
 
Trước đây chỉ là suy đoán, khoảnh khắc đẩy cửa vào nhìn thấy cô mới chắc chắn.
 
Sau khi nói chuyện xong, Chu Minh Tự nói phải về nhà lấy đồ, Kiều Diệc Khê cũng về ký túc xá nghỉ ngơi.
 
Vừa đến phòng ngủ đã nghe được giọng nói đang nghiêm túc bình luận, “Tư thế quyến rũ dưới ánh đèn mờ, vừa nhìn liền biết là đưa tiền thì có thể sờ……”
 
Ánh mắt của cô chuyển sang hướng nơi bắt đầu phát ra giọng nói: “Thư Nhiên, xem gì đó?”
 
Thư Nhiên cũng không quay đầu lại: “Nựng mèo.”
 
Cô vừa sáp lại để xem, quả nhiên thấy Thư Nhiên đang xem đoạn phim nựng mèo, con mèo trong clip vừa nhìn đã biết không phải loại mèo đứng đắn gì, bị người sờ từ đầu đến đuôi, vô cùng hưởng thụ, cái mông thoải mái đến mức nâng lên thật cao.
 
Tuy không có liên quan gì, nhưng cô lại vô tình nghĩ đến Há Cảo.
 
Đã lâu không gặp nó rồi.
 
Vào buổi tối, cô và Thư Nhiên ôm ván trượt đi xuống đất trống để luyện tập, xa xa đã nhìn thấy có bóng người im lặng đứng bên cạnh cây, nhìn trang phục hẳn là Chu Minh Tự.
 
Trong ngực cậu còn ôm một vật, lông xù, màu xám bạc.
 
Đương nhiên Kiều Diệc Khê cho rằng cậu ôm Há Cảo tới, vì thế giật nhẹ tay áo Thư Nhiên: “Không cần xem video mèo nữa, Nhiên Nhiên, cậu xem cái cục có tư thế quyến rũ bên kia kìa, không phải là vật mà chúng ta mơ ước đưa tiền có thể sờ sao……”
 
Nghe được một chút động tĩnh kỳ lạ, Chu Minh Tự ôm cái gối quay đầu lại.
 
Nhìn xung quanh một cái, cậu chắc chắn bên cạnh không có người, mà ánh mắt của cô cũng thẳng thừng dừng trên người mình.
 
Ấn đường của cậu nhíu lại, chần chờ nâng ngón tay lên chỉ vào mình, thấp giọng hỏi ——
 
“Sờ cái gì?”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.