Thích Em Từng Giây

Chương 20: Chương 20:



 
Ngón tay của Chu Minh Tự dời xuống vạt áo, mày nhíu lại nói một câu: “Ý…… Gì?”
 

“A,” cô gãi gãi đuôi mi mắt, “Chỉ là đọc sách thôi, đọc sách thôi.”
 
Cậu suy tư một lát, dường như bừng tỉnh hiểu ra gì đó.
 
“Tôi nói Há Cảo động dục.”
 
Kiều Diệc Khê đột nhiên ngẩng đầu lên: “Nó không phải đã triệt sản sao?”
 
“Trong vòng ba tháng sau khi triệt sản sẽ động dục, là hiện tượng bình thường,” Chu Minh Tự nhẹ giọng phổ cập khoa học, “Qua một lát là tốt rồi.”
 
Mặc kệ là mèo đực hay mèo cái, triệt sản đều có lợi đối với sức khỏe của chúng nó và tuổi thọ cũng được kéo dài, còn có thể tránh cho Há Cảo lưu tình khắp nơi, do đó trở thành một người cha “không hợp quy cách”.
 
Kiều Diệc Khê đáp lại bằng việc kéo dài âm cuối, lúc này mới hiểu ra, tiếng kêu đêm nay của Há Cảo đúng thật là có chút khác thường.
 
“Vậy, chúng ta có cần giúp nó làm chút gì không?”

 
“Không cần,” Chu Minh Tự lại giơ tay lên cài lại cúc áo kia, “Bây giờ nói thử vấn đề về sách của cậu.”
 
“……”
 
Cô nuốt nước bọt, ánh mắt mơ hồ: “Sách của tớ làm sao?”
 
Ngón tay thon dài của chàng trai chỉ vào từng cuốn sách, không nhanh không chậm lên tiếng: “Nói không với nhân sinh phóng túng? Ma trảo tội ác? Mặt người dạ thú…… Ừm?”
 
Bản thân là một người đã sớm có chuẩn bị đối với việc sống chung, dựa trên tư duy kín đáo của Tiểu Kiều tỷ tỷ mà nói, sai lầm có chỉ số thông minh thấp như vậy thì tất nhiên cô sẽ không phạm phải.
 
Ví dụ như giờ phút này, để tránh cho việc xấu hổ, bậc thang mà cô tự chuẩn cho mình chính là ——
 
“Ây da, không phải, mấy cuốn này đều là sách tớ đang đọc gần đây, bởi vì tên sách không dễ nghe, tớ đã tùy tiện tìm đồ vật bao nó lại.”
 
Kiều Diệc Khê tháo bìa ngoài của cuốn《 Vùng Cấm Sống Chung: Nói không với nhân sinh phóng túng 》ra, bên trong quả nhiên là một khoảng trời riêng biệt, là tên của một quyển sách mới.
 
Rất tốt.
 
Có thể lấy tên sách để nhắc nhở, còn có thể gãi đúng chỗ ngứa mà giảng hòa sau khi nhắc nhở, không làm hai bên lâm vào tình huống xấu hổ, chỉ là ngụ ý.
 
Chu Minh Tự rũ mắt nhìn thoáng qua, cái tên bỗng nhiên hiện ra bên trong quyển sách mới kia là ——《 Tân Hôn 101 Đêm: Tổng tài đại nhân nhẹ chút 》.
 
Chu Minh Tự: “……”
 
Loại tiểu thuyết này mà nói…… Hình như đúng là nên che giấu một chút.
 
Kiều Diệc Khê: “…………”
 
Trước khi đi cô tùy tiện lấy ba quyển sách trên bàn Thư Nhiên, bây giờ mới phát hiện ra là loại sách có tên như vậy.
 
Ông trời ơi, rốt cuộc là nữ sinh viên hiện đại mỗi ngày nghĩ đến cái gì chứ?!
 
Cậu cong môi nhẹ nhàng mỉm cười, không biết vì sao cười.
 
Xoay người đi, trước khi quay về phòng thì cậu ngừng cười, giọng nói trầm thấp nói với cô: “Vậy cậu đọc kỹ đi.”
 
Kiều Diệc Khê khịt khịt mũi, tuyệt vọng nhét sách vào ngăn kéo.

 
Thư Nhiên có thể đáng tin cậy, heo nái cũng biết leo cây.
 
///
 
Vào tối thứ bảy có lớp học đàn violon, Kiều Diệc Khê đúng giờ vác theo cây đàn violon lớn ra ngoài.
 
Tuy đã vào đại học, hình như không cần bổ sung thêm bài học chuyên ngành, nhưng cô vẫn cảm thấy giáo viên ở trường học khó mà chăm sóc cho mỗi học sinh, nhưng chính cô cũng không thể hạ thấp yêu cầu đối với chính mình.
 
Lúc cách giờ tan học mười phút, một gương mặt quen thuộc đúng giờ xuất hiện ngoài cửa sổ.
 
Cô gái bên cạnh dùng nhạc phổ chọc vào người Kiều Diệc Khê, “Này này, người bên ngoài kia lại tới chờ cậu sao?”
 
“Nghiêm khắc mà nói, không phải chờ, là đón.” Cô nhỏ giọng nói.
 
Không cần nghĩ cũng biết, Chu Minh Tự chắc chắn lại bị mẹ Chu đày đến đón cô.
 
Sinh con trai thật tốt, có chuyện gì đều có thể giao cho con trai đi làm.
 
Con gái thì không được, trời tối như vậy lại không yên tâm để con gái chạy lung tung.
 
Suy nghĩ miên man đến đây, Kiều Diệc Khê cảm khái một câu: “Tớ cũng muốn sinh con trai.”
 
Cô gái ngồi bên cạnh bỗng nhiên mở to hai mắt, khó tin nhìn cô: “Không phải chứ, hai người các cậu đã đến bước này rồi? Bắt đầu thảo luận việc sinh con trai hay con gái sao?”
 
Cô xua tay: “Cậu nghĩ nhiều rồi, vừa nãy tớ chỉ cảm thấy con trai tiện hơn, tớ và cậu ấy có liên quan gì ……”
 
“Được, tiết học hôm nay dừng tại đây, mọi người tan học!”
 
Tiếng giáo viên thông báo tan học vang lên, cắt ngang lời cô sắp nói.
 
Người bên cạnh không thèm nghe cô giải thích, suồng sã vỗ vào vai cô, sau đó tung tăng đi khỏi.
 
Kiều Diệc Khê dọn dẹp đồ vật, cũng đi ra cửa.
 
Có nữ sinh không muốn đi, vây quanh ở cửa thì thầm thảo luận, ánh mắt không khống chế được phiêu dạt trên người Chu Minh Tự.
 
Cũng không biết đám nữ sinh này có việc gì, vừa thấy cậu đã thảo luận đến mức khí thế ngút trời, nhưng không một ai đi lên hoặc đến gần.
 
Còn chưa dũng cảm như đám con gái ở đại học A.
 
Chu Minh Tự đang cúi đầu nhìn di động, Kiều Diệc Khê vươn tay quơ quơ trước mặt cậu, “Đi thôi, nhân khí vương.”
 
Trên đường trở về cô mua một vật trang sức hình con heo nhỏ đặt trong lòng bàn tay đùa nghịch, lúc chậm rì rì đi về với cậu, nghe cậu hỏi, “Ngày mai có tiết học không?”
 
“Ngày mai không có, tiết học này hai tuần một tiết, sao vậy?”
 
“Không có gì,” cậu nói, “Ngày mai có việc, không có cách nào đến đón cậu.”
 
Nói có việc là có việc, quả nhiên, sáng hôm sau Chu Minh Tự đã rời đi, lúc cô thức dậy cũng không thấy bóng dáng của người nào khác.
 
Lúc cơm trưa mẹ Chu sốt ruột nói: “Sao Minh Tự còn chưa về?”
 
Kiều Diệc Khê chọc chọc hột cơm: “Cậu ấy đi làm gì vậy dì?”
 
“Đi gặp mặt nói chuyện với một thầy giáo rồi, đã nói là giữa trưa về, cũng không về.”
 
“Vậy có thể là đã lâu không gặp, cho nên nói lâu một chút.”

 
“Nói đến cơm cũng không ăn,” Mẹ Chu suy nghĩ một lúc, “Diệc Khê, lát nữa con xuống dưới tập trượt ván đúng không?”
 
“Dạ, đi công viên.”
 
“Vậy dì chuẩn bị phần cơm cho con, con thuận tiện giúp dì mang qua đó đi,” mẹ Chu nói, “Chủ yếu là quán cà phê dưới kia có mạng, dì sợ nó chơi game đến mức không ăn cơm.”
 
Cô cười cười: “Không phải có cơm hộp sao.”
 
“Cơm hộp không sạch sẽ, tự làm vẫn tốt hơn.”
 
Tư duy “cơm hộp không sạch sẽ” của phụ huynh đã được cố định, trong nhất thời không có cách giải quyết, cô đành phải mang theo kia phần tình yêu nhanh chóng chạy tới quán cà phê Chu Minh Tự đang ngồi.
 
Hôm nay thời tiết có chút âm u, Kiều Diệc Khê ngẩng đầu nhìn lên, những đám mây màu xám nặng nề bay bay, giống như có điềm báo trời sắp mưa.
 
Chỉ vừa nghĩ xong chưa được bao lâu, cô liền cảm giác có giọt mưa rơi trên má mình.
 
Chưa kịp đánh giá cơn mưa từ đâu tới, một cơn tầm tã lập tức ào xuống.
 
Mưa to tới nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi dùng vận tốc ánh sáng xối vào người Kiều Diệc Khê làm cho cô lạnh đến thấu xương, thì trời lại tạnh mưa.
 
……
 
Cô lau một cái, suy nghĩ cơn mưa này có phải đối nghịch với cô hay không.
 
Vội vàng sửa soạn trên người một chút, cô quyết định đi một chuyến đến quán cà phê phía trước, đợi lát nữa tắm rửa thêm một lần.
 
Đẩy cửa quán cà phê đi vào, gió lạnh từ máy lạnh ập vào mặt, cô co rúm lại, nhắn tin WeChat cho Chu Minh Tự.
 
【 Ở đâu vậy? 】
 
Chu Minh Tự: 【 Maan Coffee lầu hai. 】
 
Kiều Diệc Khê: 【 Được, tớ mang theo đồ, ở cửa cầu thang chờ cậu. 】
 
Cửa cầu thang đối diện với cái máy lạnh đứng, độ ấm của máy lạnh rất thấp, thổi trúng cô làm cô vừa lạnh vừa nóng, cô đành tạm thời thay đổi vị trí.
 
Mười lăm phút sau, Chu Minh Tự vừa đi xuống lầu, liền nhìn thấy cô gái đứng cạnh cầu thang.
 
Tóc cô ướt thành từng bệt, đứng trong gió lạnh của máy lạnh ôm cánh tay mình, quần áo có chút ẩm ướt dán vào người.
 
Đi đến trước mặt cô, cậu nhíu mày: “Sao ướt rồi?”
 
“Vừa mắc mưa,” giọng nói cô khẽ run lên, giơ cánh tay lên, “Nè, dì bảo tớ đem cơm cho cậu.”
 
Chu Minh Tự mở túi giữ ấm ra, lấy tay đưa vào trong sờ thử, vậy mà vẫn còn nóng.
 
Tự mình bị ướt như vậy, cơm hộp lại không bị hề hấn gì.
 
Cậu kéo khóa kéo lên.
 
Kiều Diệc Khê: “Bây giờ cậu không ăn sao?”
 
“Không ăn.”
 

“Cậu dầm mưa rồi,” cậu lấy áo khoác trên tay đưa cho cô, “Chúng ta đi về trước.”
 
Sau khi trở về cô lập tức tắm rửa, nhưng tình hình sức khỏe cũng không vì vậy mà hòa hoãn hơn một nửa.
 
Sau khi ăn xong bữa tối, mẹ Chu hỏi: “Ngày mai có tiết học ha? Tối nay đưa các con về trường học?”
 
Đầu cô còn có chút choáng, nhỏ giọng nói: “Sáng mai con lại đi vậy.”
 
“Được, vậy sáng mai Minh Tự cũng đi cùng Diệc Khê đi.”
 
Chu Minh Tự đặt đôi đũa trong tay xuống: “Ừm.”
 
///
 
Sáng ngày hôm sau, Chu Minh Tự phát hiện cửa phòng cô vẫn còn đóng.
 
Ba Chu mẹ Chu đã đi làm, cậu gõ cửa phòng cô: “Kiều Diệc Khê.”
 
Sau khi kêu xong thì cậu đi rửa mặt, kết quả là rửa mặt xong thì bên cô vẫn không có chút động tĩnh nào.
 
Cậu lại đi đến cửa phòng cô, thúc giục: “Nên dậy rồi.”
 
Không có tiếng trả lời, ngay cả âm thanh xoay người cũng không có.
 
Chu Minh Tự trầm ngâm một lúc lâu, vặn cửa phòng cô ra.
 
“Kiều Diệc Khê?”
 
Cô đang cuộn mình trong ổ chăn, rõ ràng trời đang nóng, vậy mà trên người cô lại trùm chăn kín mít, còn đè cả áo khoác lên trên.
 
Cậu nhíu mày, nghe được cô mơ mơ màng màng lẩm bấm hai tiếng, mặt vùi vào gối cọ cọ, gò má ửng đỏ, dáng vẻ không mấy thoải mái.
 
Cúi người, cậu đưa ba ngón tay áp lên trán cô.
 
Rất nóng.
 
Sốt rồi.
 
“Cậu sốt rồi,” cậu nói, “Di động ở đâu, tôi giúp cậu xin nghỉ trước.”
 
“Gối…… Phía dưới,” cô nhẹ nhàng dùng âm mũi, “Con không dậy nổi, không muốn đến bệnh viện đâu……”
 
Ngón tay của Chu Minh Tự giật giật: “Vậy không đi, tôi gọi bác sĩ tới.”
 
“Ừm.” Cô không nhẹ không nặng phát ra đơn âm tiết.
 
Sau khi lấy di động của cô thì cậu mới phát hiện cần mật khẩu, không hỏi cô mật khẩu, ngược lại nhắn cho Trịnh Hòa.
 
【 Báo cho bạn cùng phòng của Kiều Diệc Khê, cậu ấy phát sốt không thể đi học. 】
 
Trịnh Hòa: 【?? Sao tôi biết phương thức liên hệ với bạn cùng phòng của cậu ấy??? 】
 
【 Đi tìm. 】
 
Sau khi nhắn xong hai chữ này, cậu ném điện thoại sang một bên.
 
Nửa tiếng sau bác sĩ mới tới được, cậu tìm thêm một cái chăn đắp cho cô.
 
Cô gái nhỏ nằm trong chăn hơi không tình nguyện, lăn qua lộn lại giống như con cá chạch nhỏ.
 
“…… Nóng.”
 
“Ra chút mồ hôi là tốt rồi,” cậu kéo chăn kín mít hơn một chút, “Đừng quậy.”
 
Kiều Diệc Khê nhăn mũi: “Hôm nay mẹ nghiêm khắc quá, mẹ.”
 
“…………”

 
Chu Minh Tự: “Tôi không phải mẹ cậu.”
 
Cô cố sức nâng mắt, nâng mí mắt của con mắt kia lên, nhìn cậu một cái, lại nhắm lại.
 
“A, Tiểu Chu à.”
 
“……”
 
Cô cuộn mình yên giấc trong chăn, không lâu sau thì bác sĩ cũng đến, nhét cây nhiệt kế đo thân nhiệt của cô.
 
“Sao phát sốt?”
 
Yết hầu của chàng trai chuyển động, “Chắc là sau khi gặp mưa lại thổi máy lạnh.”
 
Bác sĩ gật đầu, sau khi đo xong thân nhiệt lại kê thuốc cho cô, còn có mấy miếng dán hạ sốt.
 
“Quá một chút nữa tỉnh rồi thì kêu cô ấy ăn chút đồ thanh đạm, các loại cháo.”
 
Cậu nói được, sau đó tiễn bác sĩ về.
 
Lần đầu tiên cậu chăm sóc nên không quen lắm, bấm mở phần mềm gọi đồ ăn đặt hai phần cháo, dựa vào cạnh cửa sổ ngây ngẩn một lát.
 
Sau khi cháo được đem tới, cậu thử thăm dò nói một câu: “Có muốn dậy ăn cháo không?”
 
Vốn tưởng rằng cô sẽ không đáp lại, nào ngờ cô vậy mà lại gật đầu, ngồi dậy khỏi giường.
 
Sau đó cô cứ vậy mà dựa vào đầu giường chờ cháo tới, lại không có ý vươn tay cầm lấy.
 
Chu Minh Tự: ?
 
Qua một lúc sau, cậu thấy chết không sờn cầm lấy cái muỗng.
 
Thôi vậy, tốt xấu gì cũng vì đưa đồ cho cậu mới phát sốt.
 
Trực nam · Chu múc một muỗng cháo đưa tới môi cô, ho một cái.
 
Kiều Diệc Khê không chút suy nghĩ ăn một muỗng to, nóng đến mức suýt chút nữa qua đờivm tại chỗ.
 
Cô dựa vào phía sau lắc đầu, bĩu môi: “Hu hu hu, để tớ bỏng chết cậu có lợi chỗ nào sao?”
 
Toàn thân vô lực làm giọng nói của cô cũng mềm oặt, không có tính công kích gì cả.
 
Không lâu sau, cậu im lặng một lúc, lại đưa một muỗng cháo đến bên môi cô.
 
Kiều Diệc Khê kháng cự né sang bên cạnh, “Không muốn…… Nóng.”
 
Chu Minh Tự lấy cái muỗng lại, ánh mắt mơ hồ một lúc, giống như tự nhủ trấn an bản thân, lúc này mới chấp nhận số phận bất đắc dĩ cúi đầu, nhìn muỗng cháo rồi thổi hai cái.
 
Cháo lại được đưa qua, cô lại trốn sang bên cạnh, tỏ vẻ bản thân sợ nóng.
 
“Không nóng.”
 
Cậu không mấy thích ứng mím môi, yết hầu chuyển động, nửa rũ mí mắt: “Tôi thổi rồi.”
 
Giọng nói của chàng trai trầm thấp, mang theo trấn an và hương vị dụ dỗ, giống như kẹo bông gòn lăn đến cổ họng.
 
Cô há miệng nếm một miếng nhỏ, phát hiện đúng là không nóng, lúc này mới vừa lòng nuốt xuống.
 
Cô gái nhỏ sốt đến mức không biết trời trăng, đôi mắt nhắm chặt, đầu ngẩng lên, trong đầu hỗn độn như mớ bùn nhão, hoàn toàn dựa vào bản năng để nói chuyện.
 
Cô cong khóe môi lên cười cười, má lúm đồng tiền hiện ra, giống như cái bẫy: “Sau đó cậu cũng thổi rồi?”
 
Chu Minh Tự trầm mặc một lúc, thở dài, không còn cách nào khác múc một muỗng cháo trắng, thổi hai cái, đưa đến cạnh môi cô ——
 
“Ừm.”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.