Thích Em Từng Giây

Chương 33: Chương 33:



—— Tôi đối với phòng của con gái không có bất kỳ hứng thú nào cả.
 

Kiều Diệc Khê ngửa đầu lên mắt đối mắt với cậu.
 
Nói xong câu đó thì vẻ mặt của Chu Minh Tự vẫn thong thả, ánh mắt không hề né tránh, không giống như bị kích thích mãnh liệt vì tình cảm mới nói ra, lại giống như lời nói thật lòng.
 
Thật ra thì mấy ngày này cô cũng không phải đang trốn cậu, còn có nguyên nhân là do có quá nhiều bài tập, cô phải ở trong phòng ngủ làm bài tập.
 
Hơn nữa cô bị Thư Nhiên tẩy não mỗi ngày, khiến cho cô cho dù không có ý gì cũng ép cho ra ý.
 
Hẳn là cậu thật sự hơi giận rồi, có thể nhìn ra sự tức giận từ đáy mắt cậu.
 
Nếu thực sự có chuyện gì không thể cho người khác biết, có lẽ sẽ không hợp tình hợp lý mà tức giận như vậy……
 
Kiều Diệc Khê “ừ” một tiếng, chậm rãi nhúc nhích cái đầu: “Tớ biết rồi.”
 
Nghĩ kỹ thì, loại đồ vật như còng tay này không nhất định dùng cho loại chuyện này, cất chứa thu dọn hoặc thỉnh thoảng có được cũng có khả năng.

 
 
Sở dĩ có cách nghĩ theo hướng nam nữ như vậy, phần lớn là do “lợi ích” đến từ những bộ phim mà Thư Nhiên đã xem ……
 
Dù sao thì, mặc kệ nói thế nào đi nữa, Chu Minh Tự đã nói như vậy, ít nhất cũng cần cho cậu mặt mũi, cô cũng không thể tiếp tục điên cuồng khóa cửa.
 
Nhiều nhất là lén lút lấy ghế chặn cửa lại.
 
Đang nghĩ như vậy, Chu Minh Tự lại mở miệng: “Nếu tôi thật sự muốn làm gì với cậu thì đã làm từ sớm, không cần chờ đến bây giờ.”
 
Kiều Diệc Khê: “A?”
 
Cậu: “Cậu rất khó phản kháng.”
 
“……”
 
Hình như là vậy.
 
“Cho nên yên tâm đi ngủ, không ai làm gì cậu đâu,” cậu nhàn nhạt nói, “Tôi về phòng.”
 
“…… Được.”
 
Cô nhìn cậu đi ra ngoài, sau đó liếm liếm môi, đóng cửa lại.
 
Bóng tối lan tràn quanh co khúc khuỷu.
 
Chu Minh Tự còn treo máy trong trò chơi, chẳng qua là Mã Kỳ Thành và Phó Thu vẫn chờ cậu trong đội, chưa bắt đầu trận đấu.
 
Cậu kéo ghế ngồi xuống, mang tai nghe vào, giọng nói của Mã Kỳ Thành truyền đến: “Cậu đi đâu đấy? Sao đi lâu như vậy?”
 
Cậu không nói chuyện.
 
Phó Thu cũng mở miệng: “Đêm nay Tự thần sao vậy, không giống với trạng thái bình thường…… Chơi game luôn thất thần.”
 
Cả đêm cậu đều suy nghĩ xem nên xử lý chuyện này thế nào, còn có sức chăm chú chơi game mới là lạ.
 
Không biết vì sao cô chợt nảy ra loại hiểu lầm này với cậu, giống như cậu là cầm thú, lúc nào cũng có khả năng xuống tay với cô.
 
Không biết vì sao, nghĩ đến đây, cậu cũng trở nên bực bội.
 
So với lần đầu tiên cô hiểu lầm mình còn làm cho người khác phiền hơn.
 
Giống như việc cô đề phòng cậu, trốn tránh cậu, bài xích cậu, muốn duy trì khoảng cách với cậu, nó giống như lửa đã đốt tới kíp nổ, bùm một cái làm người khác nổ tung.
 
Loại cảm xúc này rất ít khi gặp phải.
 
Mã Kỳ Thành không ngừng nói chuyện ở phía đối diện: “Sao cậu còn chưa bấm chuẩn bị? Rốt cuộc là có đánh hay không?”
 
“À, tôi biết rồi, cậu đang đợi em Kiều đúng không? Nhưng sao em Kiều còn chưa đến, cậu ấy sao vậy?”
 
Mã Kỳ Thành nói đến đây, Chu Minh Tự bỗng nhiên dừng lại một lúc.
 
Nghĩ lại tình huống vừa rồi, ngữ khí của cậu dường như hơi kém, cảm xúc đều đã viết trong cuộc trò chuyện.
 
Vốn dĩ muốn phát tiết một chút, nhưng nhất thời không kìm được, cô sẽ không…… Bị mình dọa sợ rồi chứ?
 
Chu Minh Tự xoa xoa cái gáy, kéo ghế ra, một lần nữa đứng dậy.
 
“Tôi đi ra ngoài trước.”
 
Mã Kỳ Thành ở bên kia “này này này” gọi cậu, nhưng vẫn không giữ được người.
 
Chu Minh Tự đi đến cửa phòng Kiều Diệc Khê.
 
Cửa đang đóng, nhưng đèn chưa tắt, không biết cô làm gì trong đó.

 
Do dự vài giây, cậu giơ tay gõ cửa.
 
Kiều Diệc Khê nhanh chóng mở cửa ra, lần này cửa không khóa trái, vặn một chút đã mở ra.
 
Cô ló đầu ra, mắt hạnh tròn tròn xuyên qua kẹt cửa nhìn cậu: “Sao vậy?”
 
Chu Minh Tự nhìn chằm chằm cô vài giây, lại giống như nghẹn ở cổ họng, nửa ngày chỉ nói một câu ——
 
“Chơi game không?”
 
Câu “chơi game không” này có lẽ hơi liều mạng như câu “ra đây ăn cơm” của bậc cha mẹ, chính cậu đã cướp đi câu nói tốt lành đó rồi thay thành câu nói kỳ quái khác.
 
—— Tuy nghe không giống cho lắm.
 
Kiều Diệc Khê còn tưởng rằng cậu muốn tìm mình nói chuyện gì, không nghĩ là tới hỏi cô chơi game không, đứng tại chỗ ngây ngốc vài giây, sau đó gật đầu.
 
“Được đó.”
 
Không có gì mà một ván trò chơi không giải quyết được, nếu có, vậy thì chơi hai ván.
 
Hai ván trò chơi qua đi, không khí đúng thật nhẹ nhàng đi không ít, không khẩn trương và nặng nề như vừa nãy nữa.
 
Bọn họ ở trên đất bằng, phòng đối diện có người, Kiều Diệc Khê trốn phía sau hòn đá quan sát, Chu Minh Tự ở phía trước bắn người.
 
Có người ló đầu ra cửa sổ đánh cậu.
 
Cậu ném hai quả bom khói qua, sau đó đi về trước theo làn khói mờ ảo, người đối diện còn chưa thấy có người khác tới, cậu đã nổ súng quét chết người đối diện.
 
Ngay cả Mã Kỳ Thành cũng ở một bên kêu lên: “Ôi, trạng thái nháy mắt tốt lên!! 
 
Tự thần ngầu quá!!!”
 
Đánh hai ván, Kiều Diệc Khê quay đầu nhìn đồng hồ, 11 giờ rưỡi rồi.
 
Chu Minh Tự nhìn cô, nói: “Đi ngủ đi.”
 
“Được.” Cô xoa xoa đôi mắt, đi vào phòng nghỉ ngơi.
 
Đi tới cửa, cô cũng đáp lại cậu một câu: “Cậu cũng ngủ sớm một chút đi.”
 
Chu Minh Tự gật đầu: “Được.”
 
Mã Kỳ Thành nghe cuộc đối thoại này, hết nổi da gà lại run lên, Phó Thu cuồng ám hiệu: “Không được, tôi thật sự không nghe nổi nữa, Phó Thu, chúng ta thoát game đi.”
 
Phó Thu: “Được, tôi đồng ý với cậu.”
 
///
 
Ở nhà họ Chu một đêm, cô lại chạy về ký túc xá.
 
Lần này là thật.
 
Hướng Mộc muốn tổ chức sinh nhật vào thứ năm, cả phòng ngủ đều đến để chung vui với cô ấy, trước lúc đó còn phải chọn quà cho Hướng Mộc, không thể hoàn thành trong một ngày.
 
Bởi vì gái ngoan Hướng Mộc từ nhỏ đã không đi bar, cho nên địa điểm của lần này, các cô chọn một quán bar nhưng theo phong cách trong sáng.
 
Thật ra thì Kiều Diệc Khê không thường tới mấy chỗ này ăn chơi, hầu hết thời gian đều đi với Thư Nhiên, hoặc là bị Thư Nhiên xa xôi vạn dặm gọi tới trông rượu.
 
Đi vào trong quán bar tương đối an tĩnh, cũng là lần đầu tiên.
 
Một đống người vây quanh bàn tán dóc, nói từ chuyện cấp 3 cho tới chuyện đại học, hứng thú tăng lên không ít, ngay cả đồ uống cũng kêu thêm vài chai.
 
Kiều Diệc Khê vốn đang muốn gọi sữa bò, kết quả bị Hướng Mộc uống ngà ngà say dứt khoát từ chối: “Tới bar còn uống sữa! Kiều Diệc Khê cậu có phải là người không!”
 
Cô thầm nghĩ đừng nói loại quán bar này, ngay cả ở quán bar khác tớ cũng uống sữa bò.
 
Nhưng ai bảo hôm nay là sinh nhật của Hướng Mộc.
 
“Được, thọ tinh, nghe ngài hết,” Kiều Diệc Khê đặt di động trong tay xuống, cầm lấy menu rượu, “Tớ xem xem tớ uống gì.”
 
Làm một thành viên nghiêm túc của hiệp hội vẻ ngoài, gắp sườn cũng phải chọn miếng sườn đẹp nhất trong dĩa, uống rượu chắc chắn cũng muốn chọn loại đẹp nhất.
 
Cô chọn một chai rượu giả cocktail nhập khẩu, nồng độ không cao.
 
Cô hỏi Thư Nhiên: “Tớ uống loại này chắc không say chứ?”
 
Thư Nhiên vung tay lên: “Chắc chắn không, nồng độ này không cao!”
 
“Được, cậu đừng lừa tớ, từ nhỏ đến lớn tớ cũng chưa uống được mấy lần rượu.”
 
Cô không thích mùi cồn, không thích uống bia, đừng nói chi rượu trắng.
 

Sau đó rượu được mang lên, hương vị nằm ngoài dự đoán, như nước trái cây có gas.
 
Đồ uống quá ngon, có chút nghiện, Kiều Diệc Khê vừa nói chuyện vừa cảm thấy khát nước, cầm lên uống ừng ực.
 
Cô uống lại uống nên không chú ý, sau khi mấy chai đi xuống bụng, cảm giác say cũng trào dâng.
 
Chờ lúc Thư Nhiên phát hiện, không còn kịp nữa rồi.
 
Cô bắt lấy cánh tay không an phận của Kiều Diệc Khê, khiếp sợ lên tiếng: “Cậu điên rồi sao? Cậu uống rượu của tớ?! Rượu của tớ có nồng độ bao nhiêu cậu có biết không??”
 
Kiều Diệc Khê ngẩng mặt cười một cái, giọng nói hơi chậm chạp, giống như bị người khác ấn nút tua chậm.
 
Cô liếm liếm khóe môi: “Nhưng cái của cậu uống ngon mà.”
 
“Tiêu rồi,” Nguyễn Âm Thư nhìn thẳng về phía Thư Nhiên, “Cậu ấy sẽ không say chứ?”
 
Thư Nhiên xoa bóp ấn đường: “Thật sự có thể.”
 
Ánh mắt lại quét sang một đống chai rỗng bên chân Kiều Diệc Khê, Thư Nhiên có chút kinh ngạc: “Cậu uống bao nhiêu vậy Kiều Kiều?”
 
Kiều Diệc Khê dại ra chớp chớp mắt, đưa tay làm động tác số bốn: “Không nhiều lắm, sáu chai.”
 
Thư Nhiên: “……”
 
Nguyễn Âm Thư nhẹ nhàng nói: “Tớ cảm thấy đúng là say rồi, trước kia cậu ấy không nói chuyện giống vậy.”
 
Thư Nhiên đưa tay làm động tác số ba trước mặt Kiều Diệc Khê: “Bảo bối, cậu nhìn xem đây là mấy?”
 
Kiều Diệc Khê quay đầu đi: “Tớ không nhìn.”
 
Thư Nhiên lại đưa tay qua, “Không được, cậu phải nhìn.”
 
Kiều Diệc Khê: “Không nhìn không nhìn, đồ khốn đẻ trứng.”
 
Thư Nhiên:???
 
Thư Nhiên dùng một tay cầm mặt Kiều Diệc Khê, “Cậu phải nhìn cho tớ! Nói! Đây là mấy!”
 
Cô nâng âm lượng lên, Kiều Diệc Khê cũng đề cao âm lượng theo: “Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không phải là năm sao mà đưa gì gì gì chứ!”
 
Mọi người nhìn số ba trên tay Thư Nhiên: “……”
 
Tớ hiểu rồi.
 
“Say rồi, nhanh chóng đưa cô về đi,” Thư Nhiên nhanh chóng quyết định, “Trước kia tớ còn chưa gặp qua tình huống bà cô này uống say, sợ cậu ấy phá hủy nơi này mất, chúng ta vẫn nên đề phòng.”
 
Hướng Mộc đứng dậy: “Dù sao cũng được kha khá rồi, đi, vậy chúng ta đưa Kiều Kiều về phòng ngủ đi.”
 
Kiều Diệc Khê uống không ít đồ uống có cồn, lại uống thêm nửa ly rượu mạnh của Thư Nhiên, lúc này đã say đến mức không biết trời mây là gì, đứng cũng đứng không vững.
 
Hai người khiêng cô ra khỏi ghế ngồi, khó khăn đi từng bước về phía trước.
 
Kết quả là Thư Nhiên vừa đi tới cửa, nhận được điện thoại của anh cô, gọi cô nhanh chóng quay về.
 
“Em còn có việc, về làm gì?”
 
“Chuyện gấp sao?”
 
Thư Nhiên nhìn Kiều Diệc Khê tuy say như chết nhưng vẫn còn giữ lại một tia ý thức: “…… Cũng được.”
 
“Vậy nhanh chóng trở về.”
 
Sau khi cúp điện thoại, Thư Nhiên ngại ngùng nhìn Hướng Mộc: “Hình như tớ phải về một chuyến, anh tớ gọi tớ.”
 
“Không sao, cậu về đi,” Hướng Mộc xua tay, “Tớ và Âm Thư đưa cậu ấy về phòng ngủ là được, hai người cũng đủ rồi.”
 
“Được, vậy tớ đi nha!”
 
“Được.”
 
Rất nhanh sau đó, bóng dáng của Thư Nhiên đã biến mất ngay giao lộ.
 
Kiều Diệc Khê cứ như vậy một chân cao một chân thấp đi theo vài bước, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, hỏi các cô: “Chúng ta đi đâu vậy?”
 
Nguyễn Âm Thư: “Về phòng ngủ.”
 
Kiều Diệc Khê thì thầm lẩm bẩm: “Tớ không muốn về phòng ngủ, tớ muốn về nhà.”
 
Hướng Mộc và Nguyễn Âm Thư:??

 
“Tớ phải về nhà.”
 
Vì để tỏ ra sự kiên định của mình, Kiều Diệc Khê đứng ở chỗ đó không đi, đỏ mặt đứng trong gió đêm lắc đầu trái phải: “Tớ không đến ký túc xá, để tớ về nhà!”
 
Hướng Mộc: “Kiều Kiều uống say thật sự khó khống chế.”
 
Hai cô vốn cho rằng Kiều Diệc Khê chỉ nói thôi, muốn cưỡng ép đưa cô về phòng ngủ, kết quả không nghĩ tới Kiều Diệc Khê bắt đầu nổi điên ngay tại chỗ, ngồi trên tảng đá, dáng vẻ “các cậu còn không cho tớ về nhà thì tớ liều mạng với các cậu”.
 
Hướng Mộc cân nhắc một lúc, nói với Nguyễn Âm Thư: “Bây giờ chúng ta có hai lựa chọn, thứ nhất, để cậu ấy về nhà.”
 
Nguyễn Âm Thư: “Thứ hai thì sao?”
 
“Đánh ngất cậu ấy đưa về phòng ngủ.”
 
“……”
 
Sau một lúc lâu, Nguyễn Âm Thư nói: “Đưa cậu ấy về nhà đi.”
 
Dù sao thì cậu ấy uống say, chỉ có thể nghe theo cậu ấy.
 
Hướng Mộc: “Cậu nói thì nhẹ nhàng, chúng ta đưa cậu ấy về bằng cách nào chứ? Về nhà cậu ấy một chuyến lại quay về, ký túc xá cũng đóng cổng rồi.”
 
Hai nữ sinh khó xử đứng ở giao lộ, thậm chí Hướng Mộc còn muốn mở phòng ở khách sạn rồi lừa Kiều Diệc Khê nói đây là nhà cô, kết quả vừa đảo mắt, liền nhìn thấy một bóng người còn xem như là quen thuộc ở giao lộ.
 
Hướng Mộc nhảy lên, vẫy tay: “Chu Minh Tự!”
 
Chu Minh Tự ra ngoài mua nước nghe được có người đang gọi mình, xoay đầu nhìn qua đó, lúc nhìn thấy Hướng Mộc còn chưa phản ứng kịp, cho đến khi nhìn thấy Kiều Diệc Khê ngồi trên tảng đá.
 
Cậu đi qua đó: “Sao vậy?”
 
Hướng Mộc: “Kiều Diệc Khê uống say rồi, đòi phải về nhà, có phải cậu ấy sống nhờ nhà cậu không, có thể phiền cậu đưa cậu ấy về không? Nếu vừa lúc cậu cũng muốn về nhà.”
 
Chu Minh Tự hơi cúi người, ánh mắt dừng trên người Kiều Diệc Khê: “Uống rất nhiều?”
 
Hướng Mộc gian nan gật đầu: “Đúng.”
 
Ai ngờ Kiều Diệc Khê bỗng nhiên nâng tầm mắt phản bác lại: “Tớ không uống!”
 
Chu Minh Tự: “……”
 
“Tôi đưa cậu ấy về.”
 
“Được được được, vậy làm phiền cậu,” Hướng Mộc để lại số điện thoại của mình cho cậu, “Về đến nhà thì nói cho chúng tớ biết một tiếng, cảm ơn!”
 
Chu Minh Tự gật đầu, nửa vác Kiều Diệc Khê lên từ tảng đá, lại đặt cánh tay cô lên vai mình, nửa khiêng cô đi về trước.
 
Kiều Diệc Khê: @#¥%*¥@……
 
Chu Minh Tự: “Cái gì?”
 
Kiều Diệc Khê: “Cậu không thể cứ vậy mang tớ đi, con sư tử bằng đá còn lại sẽ cô đơn lắm.”
 
Dư vị nửa ngày, cậu mới biết cô đang nói gì.
 
Con ma men này đang làm tảng đá trên con sư tử bằng đá, còn con sư tử còn lại thì đang trấn thủ phía sau vườn hoa.
 
……
 
“Sẽ không cô đơn,” cậu đáp lại cô, “Không có cậu, nó sẽ nhẹ hơn rất nhiều.”
 
Kiều Diệc Khê đấm cậu một cái.
 
Tuy đang say, nhưng cô đấm người khá đau.
 
Nói cũng lạ, rõ ràng là bị đánh, nhưng tâm tình cậu lại khó kìm được vui vẻ, cúi đầu, ẩn giấu ý cười trên mặt.
 
Sau khi nhét cô vào ghế sau xe taxi, cô còn không an phận, nhích tới nhích lui, còn muốn giành cả vị trí của tài xế.
 
Lúc cô lộn xộn có đụng vào cánh tay của Chu Minh Tự, Chu Minh Tự cảm thấy có thứ gì đó dính dính, nhìn kỹ lại thì, là rượu dính vào ngón tay cô.
 
“Có giấy không?” Cậu hỏi cô.
 
“Làm gì vậy? Không có.”
 
Nói xong, cô lấy ra một bao khăn giấy trong túi.
 
Chu Minh Tự: “……”
 
Cậu nói: “Đưa tay lau một cái.”
 
Kiều Diệc Khê nhìn cậu, giống như gió thoảng bên tai, ngay cả rút giấy cũng lười rút.
 
“……”
 
Để tránh cho một lát nữa lại dính phải đồ vật nhão nhão dính dính gì đó vào chính mình, Chu Minh Tự bất đắc dĩ rút một tấm giấy ra, sau đó nắm lấy cổ tay cô.
 
Lúc đang muốn lau cho cô, Kiều Diệc Khê bỗng nhiên giãy giụa.
 
Cảm giác được cổ tay bị cầm lấy, cô cảnh giác nhìn cậu, lại nhìn chằm chằm vào tay mình: “Cậu đừng còng tớ.”
 
?
 
Cậu không thể hiểu được: “Còng cậu? Vì sao tôi muốn còng cậu?”
 
“Tớ sao biết được vì sao.” Cô nói, “Dù sao cậu không thể còng tớ.”

 
Chu Minh Tự thở dài: “Tôi không còng cậu.”
 
Kiều Diệc Khê vẫn cực kỳ cảnh giác: “Cũng không thể trói tớ.”
 
Thư Nhiên thích xem những bộ phim kỳ quái này nọ, hình như cũng có cảnh nam chính trói nữ chính trên đầu giường.
 
Chu Minh Tự: “Tôi không trói cậu.”
 
Đôi mắt của Kiều Diệc Khê sáng lên: “Vậy càng không thể dùng dây lưng đánh tớ.”
 
Chu Minh Tự: “…………………………”
 
Không chỉ có Chu Minh Tự nghĩ gì đó, ngay cả tài xế ở phía trước cũng tò mò xoay người nhìn thoáng qua.
 
Hai người trẻ tuổi này chẳng lẽ đang thảo luận chơi trói dây sao?
 
Rõ như ban ngày, đi ngược với thuần phong mỹ tục, haiz, không được mà không được.
 
Chu Minh Tự thành thạo chà tay cô, sau đó nghiêm túc hỏi cô: “Vì sao cậu cảm thấy tôi sẽ dùng dây lưng đánh cậu?”
 
Cô suy nghĩ một lúc, nói: “Có thể là cậu áp lực quá lớn.”
 
Chu Minh Tự:?
 
Cô lại nhỏ giọng thăm dò: “Lại hoặc là…… Thú vui?”
 
“Được rồi.”
 
Chu Minh Tự kịp thời kêu dừng, không muốn tiếp tục loại đề tài này trên xe, xe dừng lại lập tức kéo cô xuống.
 
Chàng trai một đường dẫn cô đến thang máy.
 
Con ma men thật sự rất khó xử lý, đi đường mềm oặt, giống như lúc nào cũng có thể hóa thành một vũng bùn, thân mật tiếp xúc với thổ địa.
 
Cậu đỡ lấy eo cô.
 
Con ma men vốn đang mơ mơ màng màng thoáng chốc tỉnh táo lại: “Cậu muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi tớ!!”
 
Chu Minh Tự đúng là lười lý luận với cô, dùng phương thức đơn giản nhanh nhất chặn miệng cô.
 
“Đúng vậy.”
 
……
 
???
 
!!!
 
Kiều Diệc Khê: “Được nha cậu cái người ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử này, hôm nay cuối cùng cũng bị Tiểu Kiều lột bộ mặt thật……”
 
“Bớt nói chút đi,” cậu nói, “Cậu rất say rồi.”
 
“Tớ không say, tớ còn uống được.”
 
Cô mở miệng, trích từ lời nói đạt chuẩn của tên say rượu.
 
Chu Minh Tự nâng mi mắt lên: “Vừa nãy không phải nói mình không uống?”
 
Kiều Diệc Khê:……?
 
Cứ như vậy, Kiều Diệc Khê bị cậu làm cho mù mờ, cả đoạn đường cũng không nói thêm gì nữa, luôn tính toán trong lòng cách nói của mình.
 
Chu Minh Tự mở cửa.
 
Trong nhà đen như mực, mẹ Chu không về nhà.
 
Cậu đưa Kiều Diệc Khê vào phòng cô, nhìn cô nằm hình chữ đại trong phòng.
 
Cậu đứng ở cửa sổ cô, chống tay nheo mắt nhìn cô: “Kiều Diệc Khê, rửa mặt.”
 
Kiều Diệc Khê mê mang nhìn cậu: “A?”
 
“Rửa sạch rồi ngủ,” cậu nói, “Tự cậu rửa hay tôi rửa cho cậu?”
 
Cô gái nhỏ loạng choạng ngồi dậy: “Tất nhiên là tự rửa.”
 
Cô đỡ giường miễn cưỡng đứng lên, lúc đi tới cửa, dường như nhớ tới muốn nói với cậu cái gì đó, lại thất tha thất thểu chạy tới chỗ cậu.
 
Chu Minh Tự: “Sao nào?”
 
“Tớ……”
 
Lúc đi đến trước mặt cậu, Kiều Diệc Khê lảo đảo bước chân, chân mềm nhũn, trực tiếp nhào vào cậu ——
 
Cậu nghĩ rằng, có lẽ trong khoảnh khắc kia, cậu có dự cảm sẽ phát sinh chuyện gì đó, cũng có cơ hội né tránh.
 
Nhưng cậu lại không làm vậy.
 
Giây tiếp theo, cả người cô dựa vào người cậu, vừa ngẩng đầu lên, một vật mềm mại đụng vào khóe môi cậu.
 
Môi của cô, dán vào khóe môi cậu.
 
Cùng với một ít, mùi sữa bò ngọt và mùi hoa hồng.
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.