Thích Em Từng Giây

Chương 39: Chương 39:



 
Chu Minh Tự nói xong câu kia, cả phòng ngủ yên lặng hai giây.
 

—— Tôi nghĩ……
 
—— Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ.
 
Bạn cùng phòng vừa đặt câu hỏi kia qua một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Cái gì gọi là nghĩ cũng đừng nghĩ? Tôi ngay cả suy nghĩ mà cậu cũng quản tôi??”
 
Chu Minh Tự kiên định với lập trường, nâng mí mắt lên rồi nói: “Không cho nghĩ.”
 
“Tôi còn chưa nói tôi nghĩ gì mà cậu đã không cho tôi nghĩ! Tính chiếm hữu của cậu cũng quá mạnh rồi đó!!”
 
“Liên quan đến cô ấy, bất luận là gì đi chăng nữa, cũng không cần nghĩ,” Chu Minh Tự kéo ghế ngồi xuống, để lại bóng lưng, “Dù sao nghĩ cũng vô dụng.”
 
“Dựa vào cái gì mà nghĩ cũng vô dụng, người ta không có bạn trai, mỗi người đều có cơ hội có được không?!”
 
Chu Minh Tự xoay người, đáy mắt mãnh liệt toát ra vẻ nghiêm nghị: “Vậy cậu thử xem.”

 
Bạn cùng phòng ưỡn ngực, lập tức tiếp chiêu.
 
“Thử thì thử!”
 
“Cậu cũng vậy, làm gì quản nghiêm như vậy chứ,” bạn cùng phòng B nói, “Sao nào, đó là em gái bảo bối của cậu, cậu cảm thấy phàm phu tục tử không xứng ở bên cạnh cô ấy?”
 
Bạn cùng phòng A: “Hay là, Tự thần thích em gái kia?”
 
Chu Minh Tự đeo tai nghe lên, lười trả lời.
 
///
 
Kiều Diệc Khê vừa kết thúc đi tuần quanh khu ký túc xá, không lâu sau khi quay về phòng, nhận được tin nhắn của Chu Minh Tự: 【 Online. 】
 
Kiều Diệc Khê: 【? 】
 
Chu Minh Tự: 【 Dẫn cậu ăn gà. 】
 
Cô ngồi trên chỗ của mình duỗi eo: 【 Sao bỗng nhiên muốn dẫn tớ ăn gà? 】
 
Cậu nói, 【 Đền ơn. 】
 
Kiều Diệc Khê: 【 Ơn gì? 】
 
Chu Minh Tự: 【 Máy giặt. 】
 
Cậu lời ít ý nhiều, Kiều Diệc Khê vẫn hiểu ra, cậu muốn nói, cảm ơn cô đã giúp phòng ngủ các cậu giấu chuyện máy giặt.
 
Cô gửi meme cho cậu: 【 Chuyện nhỏ này, không cần khách sáo. 】
 
Lần này cậu trả lời rất nhanh: 【 Được, vậy không dẫn cậu ăn gà. 】
 
Kiều Diệc Khê: 【??? 】
 
Kiều Diệc Khê: 【 Đừng mà, vẫn là dẫn tớ đi. 】
 
Lại thu hồi tin nhắn không cần khách sáo kia, tiếp tục nói: 【 Tớ trả giá rất nhiều, cậu nên cảm tạ tớ thật tốt mới phải. 】
 
Chu Minh Tự ở bên kia máy tính, nhìn chằm chằm vào màn hình di động thật lâu, trong phút chốc mỉm cười.
 
Bởi vì đền ơn cô, cho nên trước khi nhảy dù, Chu Minh Tự cố tình hỏi cô: “Muốn đi chỗ nào?”
 
Kiều Diệc Khê: “Có thể chọn sao? Chỗ nào cũng được sao?”
 
Cậu nhẹ nhàng trả lời: “Cậu muốn đi, chỗ nào cũng được.”
 
“Vậy tớ muốn đi rừng lá phong.”
 

Trước đó Mã Kỳ Thành có nói qua chỗ đó có phong cảnh cực kỳ đẹp, còn có thể ăn cơm dã ngoại, bản thân cô là một cô gái nhan khống, tất nhiên muốn đến đó khám phá một chút.
 
(*) Nhan khống chỉ người cuồng nhan sắc, gương mặt của người khác.
 
Chu Minh Tự: “Được, nhảy trong thành phố tìm chút vật phẩm trước, sau đó lái xe dẫn cậu đi rừng lá phong.”
 
Sau khi nhảy xuống trong thành phố, Chu Minh Tự lục soát năm phút, giết vài người, sau đó lái xe tới trước phòng đón Kiều Diệc Khê.
 
Kiều Diệc Khê nhảy khỏi cửa sổ, hỏi Mã Kỳ Thành: “Các cậu có đi không?”
 
Phó Thu: “Tớ không đi, còn chưa lục soát được bao nhiêu đồ vật, lại tìm thêm nữa.”
 
Mã Kỳ Thành: “Thu Thu không đi tớ cũng không đi, tớ muốn được ở cạnh Thu Thu mãi mãi.”
 
Phó Thu: “……”
 
Kiều Diệc Khê lên xe, lái xe với Chu Minh Tự đi về hướng rừng lá phong.
 
Theo lý mà nói, chỗ này hẳn là chiến trường tràn ngập khói súng khó có được sự tĩnh lặng, an bình yên tĩnh, thời gian dường như cũng thả chậm bước chân tại chỗ này, năm tháng ôn nhu chảy xuôi theo thời gian.
 
Dù sao thì tên gọi của chỗ này được đặt nên thơ như vậy.
 
Nhưng mà ai có thể nói cho cô biết, vì sao cô vừa xuống xe đã bị người khác hạ gục không??
 
Việc này hợp lý sao??
 
Cô núp đằng sau chiếc xe dùng thuốc, Chu Minh Tự ở phía trước giúp cô bắn người.
 
Âm thanh của súng bắn tỉa vụn nhẹ vang lên bên tai cô, khó có lúc tạo nên cảm giác an toàn.
 
Cô không hiểu cho lắm: “Gần đây có ít nhất hai đội đúng chứ? Sao có nhiều người ở đây bắn nhau như vậy?”
 
Chu Minh Tự: “Có người nhặt hai thùng thính ở chỗ này.”
 
Trong trò chơi sẽ tùy lúc có súng gọi thính, nhặt được súng gọi thính và đạn thì có thể gọi thùng thính, bên trong thùng thính có vật phẩm màu mỡ, trên cơ bản sẽ có mũ cấp ba hoặc áo giáp cấp ba.
 
Mà thùng thính rất đáng được chú ý, thường thì lúc rơi xuống sẽ có rất nhiều người nhìn chằm chằm nó.
 
Thùng thính dừng ở chỗ này, mọi người tụ tập ở đây là chuyện bình thường.
 
Chu Minh Tự bắn nổ xe để che chắn, sau đó vòng qua xe bắt đầu vật lộn, Kiều Diệc Khê không biết nên làm gì, cho nên mở ống ngắm xem thử cấu tạo của lốp xe.
 
……
 
Chu Minh Tự trong lúc bắn người tranh thủ quay đầu nhìn cô: “Cậu ngẩn người cái gì?”
 
“Tớ không ngẩn người, chỉ phiền muộn,” Kiều Diệc Khê thở dài, “Tớ vốn chuẩn bị tới nơi này selfie.”
 
Để nhân vật đứng trong rừng lá phong, sau đó chuyển góc độ, chụp màn hình, một tấm ảnh selfie nhân vật cũng được hoàn thành.
 
Là Thư Nhiên dạy cô kỹ xảo này.
 
“Bây giờ cũng có thể selfie,” cậu nói, “Đi thôi.”
 
Kiều Diệc Khê: “Nếu tớ đi ra ngoài sẽ bị người khác đánh chết chứ??”
 
“Sẽ không, tôi làm bia đỡ cho cậu,” cậu bình tĩnh trả lời cô, “Không ai có thể đánh chết cậu.”
 
Kiều Diệc Khê còn có chút không tin tưởng: “Thật à?”
 
Cậu bật cười, dùng âm mũi nói: “Thật.”
 
Nếu lời Chu Minh Tự nói là thật, vậy Kiều Diệc Khê thật sự tin tưởng cậu, cô chạy ra ngoài từ phía sau xe, sau đó chọn một cây, đứng yên dưới tàng cây.
 
Lúc này có bốn năm người xung quanh, tình hình chiến đấu đang gấp gáp, bị cô chạy ra làm cho ngây ngốc, đang muốn bắn, kết quả lại phát hiện ra có người ném bom khói quanh cô.
 
Kiều Diệc Khê đứng ở đó không nhanh không chậm selfie, tiếng súng thay nhau nổi lên quanh mình, cô sợ chết khiếp, nhưng đúng là không bị hạ gục thêm lần nào nữa.
 
Hoả tốc chụp hình xong, cô nói với Chu Minh Tự: “Tớ xong rồi, chúng ta đi thôi.”

 
“Xung quanh đều là người, xe cũng bị bắn nổ,” cậu cười, “Đi thế nào?”
 
Kiều Diệc Khê: “A…… Vậy làm sao đây?”
 
Chu Minh Tự: “Đợi chút, chờ tôi giải quyết bọn họ, lái xe bọn họ đi.”
 
Này có thể quá quá phận rồi.
 
Hạ người ta, nhặt đồ người ta, còn muốn lái xe người ta.
 
Kiều Diệc Khê xoa tay: “Làm loại chuyện thiếu đạo đức này chắc chắn rất sảng khoái.”
 
Chu Minh Tự: “……”
 
Sau đó đúng là người đều chết sạch, chỉ còn hai người họ sống sót, Kiều Diệc Khê đi theo Chu Minh Tự nhặt một đống vật phẩm, sau đó lái xe người ta rời khỏi đó.
 
Nói thế nào nhỉ, đúng là rất sảng khoái.
 
Ngồi trên xe, cô nhớ tới vừa nãy cô và Chu Minh Tự giống như hai thế giới, cô cảm khái rồi thở dài.
 
Mã Kỳ Thành: “Em Kiều cớ gì thở dài?”
 
“Có câu nói như thế nào nhỉ: thái bình thịnh thế của cậu, là bởi vì có người đi trước thay cậu gánh vác trọng trách,” Kiều Diệc Khê cảm khái ngàn lần, “Quá cảm tạ Chu Minh Tự đi trước thay tớ gánh vác trọng trách.”
 
Cô selfie, cậu giết người; cô ở đó ghi nhớ khoảnh khắc đẹp đẽ, để một mình cậu đối mặt với việc sát phạt tàn nhẫn.
 
Mã Kỳ Thành: “Tớ không cảm thấy như vậy.”
 
Kiều Diệc Khê:?
 
“Cậu ấy vừa không gánh vác trọng trách, lấy một địch năm tớ cảm giác rất nhẹ nhàng.”
 
Kiều Diệc Khê: “……”
 
Được, là cô nông nổi.
 
///
 
Cuối tuần đó, câu lạc bộ trượt ván và câu lạc bộ esport cùng tổ chức một bữa tiệc, nói là để chúc mừng.
 
Kiều Diệc Khê hỏi thăm một chút, là để chúc mừng hai vị nhóm trưởng đã ở bên nhau hai tháng.
 
Nghe nói, trước kia, hai người bọn họ chưa từng yêu đương vượt quá hai tháng, đây là lần đầu tiên lời nguyền bị phá vỡ.
 
Tâm tình Kiều Diệc Khê trở nên phức tạp, nói chúc phúc cũng nên chúc phúc, nhưng lại có chỗ nào không thể nói được, chỉ cảm thấy tình yêu giữa thanh thiếu niên thời nay khá vội vàng.
 
Theo như hiểu biết, bọn họ thuê một biệt thự siêu lớn tổ chức tiệc, bên trong biệt thự có quán bar sàn nhảy phòng bida rạp chiếu phim karaoke, nói chung là cần gì có đó, chỉ có cậu không thể tưởng được, không có chơi không nổi.
 
Càng đòi mạng hơn, lầu bốn có mười dàn máy tính cực kỳ cao cấp, hiển nhiên là lựa chọn duy nhất đối với thiếu niên nào mê game.
 
Sáng thứ bảy lúc 9 giờ, một đống người ngồi lên xe đi về hướng khu biệt thự.
 
Cặp đôi nhóm trưởng ngồi hàng đầu anh anh em em nồng nhiệt, người còn lại thì đùa giỡn ngủ ở phía sau.
 
Lúc xuống xe đã là giữa trưa, đầu bếp đang xào rau, vừa xào vừa chờ bọn họ tới.
 
Một chuyến này của hôm nay, ngoại trừ đắt tiền, nhưng đúng là không có khuyết điểm gì.
 
Lúc chờ đồ ăn mang lên, mọi người sôi nổi ngồi xuống, sau đó bắt đầu chọn đồ uống.
 
Kiều Diệc Khê chọn chai nước dừa.
 
Chu Minh Tự đúng lúc ngồi đối diện cặp đôi trưởng nhóm phó nhóm, cô gái cầm trong tay lon Coca, vặn nửa ngày không ra, đưa cho bạn trai.
 

Bạn trai mang theo vẻ mặt nuông chiều vặn mở rồi đưa cho cô, cũng nói: “Bảo bảo nhà chúng ta tay yếu.”
 
“……”
 
Một lúc sau, Chu Minh Tự nhìn Kiều Diệc Khê.
 
Cô cũng đang vặn chai nước, gõ gõ vào quai hàm mình, ngay lúc cậu cho rằng cô muốn vặn nhưng không vặn được cần mình giúp đỡ, bàn tay của cô gái vừa xoay, vặn mở.
 
Chu Minh Tự:……
 
Có ý gì.
 
Cô nhìn cậu.
 
Bởi vì từng có ý tưởng muốn vặn nắp chai giúp cô, ngón tay cậu không tự giác giật giật.
 
Kiều Diệc Khê nhìn cậu khẽ nhúc nhích ngón tay, suy tư một lát, sau đó đưa chai nước dừa trên tay qua.
 
Chu Minh Tự: “Cái gì?”
 
Cô mở miệng, nâng mi mắt nhỏ giọng hỏi: “Có phải cậu không mở được không?”
 
Cho nên mới nhìn cô, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
 
“Không có gì mất mặt cả,” cô lại nói, “Cái này phải dùng chút kỹ xảo mới có thể mở nhanh, cậu không mở được không có nghĩ là sức yếu, thật mà.”
 
Chu Minh Tự:?
 
Trầm ngâm một lúc, cậu đi về phía phòng bếp.
 
Mở tủ lạnh ra, quả nhiên bên trong có mấy lọ tương ớt.
 
Đúng lúc có nam sinh đi đến phía sau Chu Minh Tự: “Làm gì vậy Tự thần?”
 
Chu Minh Tự đưa tương cho cậu: “Cậu bảo Kiều Diệc Khê mở một chút.”
 
“A?”
 
“Đừng nhiều lời, đi nhanh.”
 
“…… Ừ.”
 
Tuy không hiểu rõ cậu muốn làm gì, nhưng lời nói của Chu Minh Tự vẫn trước sau như một có trọng lượng đối với đám con trai, cho nên cũng không bị hỏi nhiều.
 
Quả nhiên, lúc Chu Minh Tự quay về, nhìn thấy Kiều Diệc Khê đang đấu tranh với lọ tương ớt.
 
Loại tương có dạng nắp vặn này cực kỳ khó mở, đặc biệt là đối với nữ sinh, đã khó càng thêm khó.
 
Ngay khi cô đang đỏ mặt dùng tay vặn nắp, tên Chu nào đó “trùng hợp” đi ngang qua cô, “vô tình đoán trước” thấy cảnh này, sau đó lấy lọ tương khỏi tay cô, tay phải nhẹ nhàng xoay một cái.
 
Cạch một tiếng, nắp lọ mở ra.
 
Có nữ sinh đang bất ngờ: “Ôi chao, thật lợi hại.”
 
Kiều Diệc Khê còn hơi mờ mịt, nhìn chằm chằm cậu một lúc, lại cảm thấy bản thân có nên giống người khác không, vì thế mở miệng nói: “Ôi chao.”
 
Chỉ tiếc là không có cảm tình.
 
Chu Minh Tự: “……”
 
///
 
Ăn xong cơm trưa, từng người lựa chọn hoạt động giải trí, có người đi hát, có người đi đánh bida, có người đi chơi board game.
 
Trước đó Kiều Diệc Khê và đám bạn cùng phòng có chia sẻ vài danh sách bài hát, thu hoạch được vài bài hát mới, đang có cảm giác mới mẻ, nên lựa chọn ca hát.
 
Bài hát của Nguyễn Âm Thư không khác lắm đối với con người cô, đa phần là loại tình ca chậm rãi ấm áp, Kiều Diệc Khê ngồi trước màn hình cảm ứng chọn mấy bài hát gần đây trong mục lịch sử bài hát, chọn được hai bài.
 
《 Có Lẽ Em Sẽ Không Yêu Anh 》 và 《 Không Thể Yêu Hơn 》.
 
Người tới ca hát không phải rất nhiều, đại khái là muốn tìm chỗ yên tĩnh, Chu Minh Tự cũng vào phòng này, an vị bên cạnh Kiều Diệc Khê.
 
Sắp tới bài hát của cô, cô đang cầm microphone chuẩn bị, ánh đèn lưu chuyển trên đôi mắt và tóc của cô, hiện ra một vẻ đẹp vừa mờ ảo lại thướt tha.
 
Yết hầu của Chu Minh Tự hơi chuyển động.
 
Lúc này di động nhận được tin nhắn, brừm brừm rung lên hai cái, nhịp tim của cậu cũng rung theo hai nhịp.
 
Vừa cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Mã Kỳ Thành chia sẻ bài đăng của một ứng dụng mạng xã hội nào đó.

 
【 Trở thành người yêu với bạn tốt nhiều năm sau khi phát sinh gian tình là loại cảm giác gì? 】
 
Mã Kỳ Thành lại nhắn thêm: 【 Tôi mẹ nó gửi sai khung chat, không phải gửi cho cậu, cậu đừng mắng tôi! 】
 
Gửi sai rồi.
 
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, Chu Minh Tự bấm mở vấn đề hỏi đáp kia.
 
Trả lời 1: 【 Cảm ơn vì đã hỏi. Tôi và Thái Thái từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã là bạn thân. Vào năm 16 tuổi tôi thích cô ấy, vốn cho rằng là yêu đơn phương cả đời, không ngờ rằng cô ấy cũng thích tôi, sau đó thuận lý thành chương mà ở bên nhau, bây giờ kết hôn rồi. 】
 
Trả lời 2: 【 Thích người cũng thích mình, cực kỳ tốt đẹp. 】
 
Trả lời 3: 【 Bạn bè tốt phát triển thành người yêu còn không dễ sao? Cậu biết tất cả tâm tư nhỏ kỳ quái còn có sở thích của cô ấy, còn có tầng quan hệ bạn bè này, gần quan được ban lộc, nắm lấy cơ hội có thể thành công. 】
 
Chu Minh Tự sững lại một chút, chợt ngẩng đầu, nhìn về phía cô.
 
Nửa gương mặt của cô biến mất trong bóng tối, lông mi hơi rũ xuống, cách cậu rất gần, là loại khoảng cách vươn tay một cái là có thể chạm vào.
 
Chu Minh Tự nâng mắt lên rồi cúi xuống, vừa ấp ủ được chút tâm tư và lời nói hài lòng, thì nghe cô hát ——
 
“Em nghĩ em / em nghĩ em sẽ không yêu anh……”
 
Chu Minh Tự nghe được lời bài hát:?
 
Việc này thích hợp sao……?
 
Tất cả các cơ quan cảm giác như thính giác thị giác dường như tự bảo vệ mình mà khép chặt, Chu Minh Tự tự mình tiêu hóa một lúc lâu, nói cho bản thân biết đây chỉ là lời bài hát mà thôi, không phải kết quả dự đoán cho tình cảm giữa hai người bọn họ.
 
Bài hát này lại không phải mang tên nhà tiên tri.
 
Nghĩ đến đây, cậu lại mở ra thính giác thêm một lần nữa, còn chưa kịp trợn mắt, đã nghe thấy âm thanh của cô gái.
 
“Tri kỷ nói chuyện trên trời dưới đất / biến thành cái gối bên cạnh cậu / nhắm mắt lại tìm hiểu trước / cố gắng lảng tránh hết mức có thể”
 
“Rơi vào lưới tình đắm say và vui mừng / đã giết chết mối quan hệ / hư danh lãng mạn không gánh vác nổi / cũng muốn vứt bỏ”
 
Là một bài hát, từ bạn tốt biến thành người yêu, phát hiện mối quan hệ người yêu không thích hợp, bởi vì tình cảm giữa hai người chỉ là vui vẻ chứ không phải yêu say đắm, cuối cùng chỉ có thể chia tay.
 
Chu Minh Tự: “…………”
 
Có ý gì.
 
Cậu mới phát hiện bản thân thích cô chưa được bao lâu, mà đã cho cậu nghe bài hát đen đủi như vậy có đúng không.
 
Kiều Diệc Khê đang tiếp tục hát.
 
“Còn sót lại những ái muội quá tốt đẹp / nay cũng đã rách nát”
 
“Sau khi hôn anh đắm đuối / mới biết tình hữu nghị mới là điểm đến cuối cùng / đừng ra vẻ người yêu mà ôm chặt em như vậy / cũng đừng miễn cưỡng nắm tay với bạn bè tốt bên mình”
 
Chu Minh Tự không nghe nổi nữa.
 
Tình hữu nghị mới là điểm đến cuối cùng?
 
Bài hát dở tệ này là ai viết??
 
Cậu bực bội đứng dậy, xoa xoa tóc, bởi vì không nhìn thấy đường đi, lúc đi đường bị vướng một chút, trùng hợp đá vào nguồn điện của máy hát.
 
Đầu cắm bị kéo ra, không có điện, máy hát rơi vào trạng thái ngừng hoạt động trong bóng đêm.
 
Toàn bộ căn phòng thoáng chốc yên tĩnh, một câu “bước khỏi vạch giới hạn này sao đi giải quyết tốt hậu quả / có lẽ loại tình yêu này cũng vừa đủ” của Kiều Diệc Khê còn chưa kịp hát, cứng đờ, nhìn thấy chàng trai nâng gương mặt lên dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối, dây thanh trầm thấp.
 
“Cúp điện.”
 
Kiều Diệc Khê khó tin: “Cúp điện??”
 
Vừa nãy không phải còn tốt sao? Sao nói cúp điện là cúp điện??
 
Cô đặt microphone xuống: “Vậy tớ ra ngoài xem thử……”
 
Chu Minh Tự trầm giọng ngăn cản: “Đừng hát nữa.”
 
Kiều Diệc Khê mờ mịt chớp mắt: ?
 
Chàng trai nhíu mi, phần tóc phía trước trán rơi xuống, che khuất đi đáy mắt đang gợn sóng, khàn giọng tỏ vẻ bực bội.
 
“Bài hát dở tệ, đừng mẹ nó hát nữa.”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.